Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 12: Chương mười hai


Chương trước Chương tiếp

Một đêm không thể ngủ, ngày hôm sau vẫn phải tái chiến giang hồ, đây chính là cuộc sống của trường chuyên cấp ba, mặc dù Đinh Dật không muốn đối mặt hai mẹ con Chu Văn Bân nhưng dù sao vẫn phải sống.

Khi đem sách trả cho Văn Tĩnh, cô còn ưu nhã, nở nụ cười đáng yêu, không phải do chính tai nghe, Đinh Dật tuyệt đối sẽ không tin những lời làm cô không ngủ được lại được phát ra từ miệng của bà, thì ra đây chính là người trưởng thành, người trưởng thành làm chuyện gì đều sẽ phán đoán năng lực của cô.

Chu Văn Bân vẫn như nổi bật hơn người. Thiếu niên nhẹ nhàng, vừa xuất hiện ở cửa giống như nơi chuyên tụ tập ánh sáng, làm cho người ta không nhịn được ánh mắt cũng nhìn về phía đó, nhìn bạn ấy vào cửa, vòng qua bục giảng, đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống. Động tác như vậy bạn ấy làm rất tự nhiên, đẹp như thế, đẹp mắt đến nỗi làm cho người ta đau lòng.

Thì ra ánh mắt bạn ấy cũng không phải là đắm đuối đưa tình, chỉ là trời sanh có phần hơi sáng rỡ, giọng nói của bạn ấy đối với cô cũng không thân thiết, giống như bạn Lý ngồi cùng bàn trầm thấp mà dịu dàng.

Thì ra đều giống sao, vật sao thì người vậy, chỉ có cô không giống như vậy mà thôi. Tiết lịch sử, Đinh Dật không có tâm tình nghe cô giảng, mở laptop ra ghi lại những suy nghĩ trong lòng cô hiện tại, nhiều năm sau, có thể sẽ hiểu được ý nghĩa cuộc cách mạng này.

Viết xong nhật ký thì không còn thương cảm gì nữa, hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại, cô đã sớm xin cô giáo nghỉ học buổi tối, tối nay mọi người muốn tập trung chúc thọ ông ngoại.

Buổi chiều mẹ cũng đã xin nghỉ chạy về nhà trước, sau khi tan học Đinh Dật đến công ty chờ ba tan việc, vốn dĩ ba muốn đến trường đón cô, để cô ở trường tự học nhưng hôm nay cô làm gì có tâm tình để tự học, hơn nữa, cô cũng không muốn đi với ba rêu rao khắp trường.

Đinh Phượng Lĩnh còn chút công việc phải xử lý, cô thư ký đưa cho cô một chút đồ ăn vặt cùng tạp chí để giết thời gian, Đinh Dật không hăng hái như mọi ngày, sau khi nói cảm ơn liền quăng tạp chí trên ghế quay ra cửa sổ ngồi nhìn dãy núi nhân tạo ngẩn người, núi nhân tạo làm thật đẹp, nước chảy róc rách, trên núi có người đi đường, có ông lão ngồi câu cá, ngay cả động vật nhìn cũng rất sống động, đường núi quanh co khúc khuỷu, các tòa nhà đan xen hợp lý, nhìn lâu làm cho người khác có cảm giác như mình là ẩn sĩ. Người thiết kế nhất định là người có chí khí, Đinh Dật nghĩ, Thậm chí núi này c ó điểm giống núi Thạch Long.

Đột nhiên bị một tràng cười thức tỉnh, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn, là cô thư ký cùng một cô gái trẻ đang nói chuyện, cô gái kia mặc áo khoác trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, cầm trong tay gói quà tinh xảo.

“Bí thư Đinh còn một chút tài liệu chưa ký xong, chúng ta chờ ở đây một chút, Đây là Đinh Dật con gái bí thư Đinh, Đinh Dật đây là Thạch Mạn Quân làm ở bệnh viện đa khoa, cũng là học sinh của ông ngoại em.”

Thạch Mạn Quân ngẩn ra, Đinh Dật đã đi lên trước chào hỏi “Chào chị Thạch.”

Thạch Mạn Quân ngượng ngùng cười một tiếng: “Chào Đinh Dật, không ngờ con gái bí thư Đinh lại lớn như vậy, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy.”

“Chị Thạch cũng ở đây chờ ba em sao?”

“Đúng vậy, thật ra thì cũng không phải là đợi, hôm nay là lễ mừng thọ của thầy Kỷ, vốn dĩ chị cũng muốn đi chúc thọ nhưng nghe nói thầy chỉ tổ chức tiệc ở nhà nên muốn nhờ bí thư Đinh đưa quà về dùm.”

“Em thay mặt ông ngoại cảm ơn chị Thạch, thật ra thì chị Thạch không cần làm vậy, thật ra con cháu muốn tỏ một chút tâm ý của mình nên làm lễ mừng thọ cho ông, ông ngoại em không muốn khoa trương, nên chỉ tổ chức trong nhà.” Đinh Dật nhận quà từ trên tay cô ấy, hai tay Thạch Mạn Quân đột nhiên trống không cảm thấy không tự nhiên, cười với Đinh Dật: “Vậy làm phiền em, không còn chuyện gì nữa chị về trước đây, giúp chị hỏi thăm thầy cùng cô.”

“Được, chị Thạch đi từ từ.”

Thạch Mạn Quân vừa đi Đinh Phượng Lĩnh liền đẩy cửa đi ra ngoài, cho thấy đã làm xong việc chuẩn bị lên đường, ông hỏi thư ký Vương: “Vừa rồi có người tìm tôi sao?”

“Là Thạch Mạn Quân bên bệnh viện đa khoa nhờ anh đưa quà tặng về cho bác sĩ Kỷ, đã đưa cho Đinh Dật rồi.”

Đinh Phượng Lĩnh không hỏi thêm nữa, đưa Đinh Dật đi về phía thang máy, thời gian không còn sớm nữa.

Đinh Dật ôm hộp quà tặng buồn buồn đi phía sau, Đinh Phượng Lĩnh nhanh chóng phát hiện con gái có gì đó khác lạ, lên xe liền hỏi: “Đinh Dật con có tâm sự sao?”

Đinh Dật quay đầu hướng về phía bên ngoài cửa sổ: “Ba, nếu như ba cảm thấy một người vừa thông minh vừa đẹp, ba có thích cô ấy không?”

Đinh Phượng Lĩnh cười hà hà nói: “Người nào? Xinh đẹp lại thông minh? Nếu giống con gái bảo bối của ba thì ba sẽ thích.” Nhìn Đinh Dật vẫn nhíu mày, lại hỏi một câu: “Chẳng lẽ có người không thích con gái của ba sao?”

“Nào chỉ là không thích, có người rất ghét con.” Cô rất uất ức với đánh giá của Văn Tĩnh, chưa từng có người lớn nào mắng cô, lời nói tối hôm qua lần lượt chạy quanh đầu cô, xua đi không được.

“Ai? Ai ghét con?”

“Ba đừng quan tâm, dù sao cũng là có người ghét con, vô cùng ghét.” Đinh Dật kêu la, hình như cho rằng về sau tình huống có thể chuyển biến tốt hơn, cơn ác mộng tối qua cũng sẽ giảm bớt, không nói ra chính là: Nếu cô không phải do mẹ sinh ra, nói không chừng ông cũng sẽ chán ghét cô, chỉ là không nghiêm trọng, lúc trước ông nói cô xinh đẹp lại có khí chất. Chóp mũi đau xót, Đinh Dật không thể kiềm chế lại có chút đau lòng.

Đinh Phượng Lĩnh thở dài, thu hồi nụ cười đùa giỡn, nghiêm mặt nói: “Đinh Dật, con có từng nghe qua không hài lòng không có từ bi, không nên quá vướng víu vào chuyện tình cảm cá nhân. Người khác ghét con, có thể là do lỗi của con, cũng có thể nguyên nhân ở chính người ta, là con sai con sẽ phải xem lại xem con có làm chuyện gì có lỗi với người khác hay không, nếu như không có mà người kia ghét con chỉ là tình cảm cá nhân, vậy thì con không cần thiết phải để ý, con không thể quá để ý đến cái nhìn của người khác, lớn thêm một chút nữa con sẽ hiểu đạo lý này.”

Đinh Dật cái hiểu cái không, không thèm để ý, cô cũng không muốn để ý nhưng hình như không dễ dàng.

“Nếu không thì con cũng có thể làm việc cầu kỳ hơn vui buồn không hề lộ, tâm tình gì đều viết lên mặt bị người khác nhìn không sót điểm nào, có lúc sẽ gây bất lợi cho con, so với hiện nay, con nản lòng, nản chí tham gia tiệc mừng thọ của ông ngoại sẽ làm mọi người nghĩ như thế nào? Cho rằng vì tiệc đại thọ của ông làm trễ nãi việc học của con? Hay là chê các chú các dì?”

Đinh Dật đang nghe ba nói nghe đến đây thì phản bác lại: “Không phải như vậy, con không có ý này, làm sao ông ngoại cùng mọi người sẽ nghĩ như vậy chứ, bọn họ sẽ không nghĩ như vậy.”

Đinh Phượng Lĩnh cười: “Dĩ nhiên ông ngoại cùng mọi người sẽ không nghĩ như vậy, đổi lại là người khác sẽ hiểu lầm, mới vừa rồi nhìn sắc mặt con âm trầm, còn tưởng rằng là ba đắc tội với cô công chúa nhỏ của ba, làm hại ba lo lắng không thôi.”

Đinh Dật bĩu môi: “Làm sao ba có thể lo lắng chứ? Rõ ràng là giáo huấn con!”

“Ba lo lắng trong lòng làm sao có thể để con nhìn thấy chứ, con gái ngoan, cái này gọi là vui buồn không lộ ra ngoài.”

Bữa tiệc buổi tối thật là náo nhiệt, hai cậu cùng các dì đều đưa cả gia đình về, bà ngoại cùng con dâu làm một bàn ăn phong phú, trong bữa tiệc ánh đèn lần lượt thay đổi, náo nhiệt vô cùng, khó có dịp cả nhà hội tũ đầy đủ như vậy, ông ngoại rất vui mừng, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì hỏi mẹ: “Trong khoảng thời gian này không có thời gian hỏi con, khi nào thì con đi Đức làm đề tài.”

Mọi người không rõ mọi việc thế nào, mẹ do dự mở miệng: “Con nghĩ có thể con đi không tiện lắm, đang thương lượng với viện trưởng có thể đổi người hay không.”

Ông ngoại lập tức nói: “Lần trước thằng Giang có nói với ba, bây giờ trong khu bách khoa già là già, nhỏ là nhỏ, là thời kỳ sát hạch, căn bản không có người thích hợp, chỉ có mình con là thích hợp nhất, thằng bé còn muốn ba để con đi, nếu như kết quả công việc tốt, chỗ này đúng là có một bước đột phá, đối với bệnh viện của con cũng tốt.”

Mẹ im lặng không lên tiếng, ông ngoại lại tiếp tục nói: “Có phải con lo lắng sau khi đi không có ai chăm sóc Đinh Dật? Con yên tâm, về sau Đinh Dật có thể ở chỗ của ba, có ba cùng mẹ con chăm sóc nó, con còn gì mà lo lắng.”

Mẹ cau mày trả lời: “Vậy cũng không được, ở đây cách xa trường học, Đinh Dật ở nhà vẫn tốt hơn. Con lo lắng bây giờ Đinh Dật đã lên cấp ba, nhiều bài tập, Phượng Lĩnh lại bận việc, một khi con đi, hai cha con bọn họ có con chăm sóc quen rồi lại không thích ứng được, lần này đi ít nhất hai năm, nếu như ảnh hưởng đến việc thi tốt nghiệp trung học của Đinh Dật thì rất tiếc."

Đinh Dật thấy mình trở thành gánh nặng, lập tức tỏ thái độ: “Mẹ đừng lo lắng, con đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc học, cũng không cần phải ở nhà bà ngoại, tự con có thể chăm sóc bản thân, mẹ cứ yên tâm đi.”

Vốn dĩ Kỷ Vân rất mâu thuẫn, cơ hội lần này hiếm có, bà có thể nâng cao lĩnh vực kỹ thuật, có thể lên chức hay không, kết quả nghiên cứu đề tài lần này rất quan trọng, bà thật sự không cam lòng từ bỏ. Làm một người vợ, một người mẹ, trong nhà cũng không dứt bỏ được, nghe được lời đảm bảo của con gái, Kỷ Vân rất vui mừng.

Trải qua cuộc hội thảo kịch liệt của mọi người trong nhà, được sự ủng hộ của chồng cùng con gái, Kỷ Vân quyết định đến Berline tham gia vào tổ nghiên cứu.

Trước ngày đi, ba cùng Đinh Dật đều cố gắng về nhà sớm, cả nhà đoàn tụ, mọi người đều quý trọng từng giây từng phút. Chỉ là công việc của ba quá bận rộn, có xã giao liền không về sớm được, Đinh Dật liền nhân cơ hội đó tâm sự cùng mẹ.

“Mẹ không có ở nhà, con phải chú ý quan tâm chăm sóc ba, nhắc ba không nên uống quá nhiều rượu, không nên làm việc quá sức.”

“Ha ha, mẹ nói với ba là được, ba là ba con, làm sao con có thể quản việc của ba được.”

“Được, con cũng đừng khoe mẽ, bao nhiêu năm qua mẹ không hiểu sao, con gái nhà chúng ta là thái thượng hoàng trong lòng ba, có chuyện gì mà ba không thuận theo ý con chứ? Một câu nói của con còn tác dụng hơn mười câu nói của mẹ.”

“Mẹ thật quá đáng, nói giống như con là đứa không hiểu chuyện.” Hai mẹ con cùng cười đùa.

Sau khi cười xong, Đinh Dật chui vào lòng mẹ, nằm trên ghế salon im lặng không lên tiếng, đừng nói hai năm, chưa từng xa mẹ hai tháng, lời hứa lúc đó cũng chỉ vì thấy ánh mắt mâu thuẫn cùng không cam lòng của mẹ.

Lần này mẹ đi xa, ba là người luyến tiếc nhất, tình cảm của bọn họ qua nhiều năm rất tốt. Nghĩ đến ba, Đinh Dật lại nghĩ đến Thạch Mạn Quân khi cô đến, chợt cảm thấy có chút lo lắng, không kịp nghĩ đã ngồi dậy hỏi: “Mẹ có biết chị Thạch Mạn Quân ở bệnh viện đa khoa không?”

Kỷ Vân sửng sốt: “Mẹ biết rõ người này, hình như cô ấy là học sinh của ông ngoại con, sao con biết cô ấy?”

“Không có gì, chỉ là hay gặp, chị ấy còn nhờ con đưa quà tặng cho ông ngoại.” Đinh Dật suy nghĩ một chút rồi nói, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của mẹ, vừa cười vừa nói: “Chính là trong lúc chờ ba xử lý công việc thì gặp chị ấy, trong tập đoàn có người đẹp như vậy mẹ cũng yên tâm nha.”

Kỷ Vân cũng cười: “ Con bé hư hỏng này, tại sao lại lôi ba con vào?”

“Mẹ chưa từng lo lắng sao? Ba nhìn rất trẻ, lại đẹp trai như vậy, ở trong công ty giống như hạc đứng giữa bầy gà, ngộ nhỡ bị cô gái xinh đẹp nào cướp mất thì phải làm sao?”

“Sao con càng nói càng lạc đề, ba con không phải người như vậy!” Giọng điệu Kỷ Vân kiên định, nhìn con gái lại bổ sung: “Mặc dù ba con rất hả hê khi có con gái xinh đẹp, bản thân ba cũng phải chú trọng bề ngoài của bản thân, lúc còn trẻ có các cô gái xinh đẹp gấp mẹ mười lần theo đuổi nhưng ba không thay đổi, ba rất chân trọng tình cảm của mình.”

Đây là lần đầu tiên mẹ nói về ba trước mặt cô, ba có vẻ ngoài anh tuấn hớp hồn người khác......., tuổi trung niên, sự nghiệp lại thành công càng làm cho ông thêm hấp dẫn. Phong cách của mẹ lại dịu dàng, riêng về vẻ bề ngoài, ba hơn mẹ rất nhiều, tình cảm vợ chồng nhiều năm rất sâu nặng, chuyện tình cảm ngày xưa của bọn họ rất lãng mạn.

Đinh Dật cảm thấy trái tim ấm áp, vì ba mẹ luôn tin tưởng nhau, cảm thấy an toàn vì tình cảm sâu nặng của các thành viên trong gia đình , trong nội tâm rất cảm kích. Mẹ cứ thoải mái đi, cứ xem như dù là chân trời hay góc biển cũng sẽ không ai có thể làm thương tổn gia đình mình.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...