Cẩm Y Vệ

Chương 1: Kỳ Châu Thành


Chương tiếp

- Đề Kỵ tới!

Một tiếng thét kinh hãi thật sự giống như tiếng nổ giữa không trung, chợ Nam Kỳ Châu thành phồn hoa tấp nập nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Người già phụ nữ và trẻ con e sợ bị ngựa chạy nhanh đụng vào, cho nên í ới gọi nhau cẩn thận tránh đi. Phải biết Đề Kỵ chạy nhanh như bay, cho dù là đụng vào người bình thường cũng bất kể. Mấy ngày trước có người bán hàng không chú ý đã bị đụng gãy ba chiếc xương sườn, nếu không nhờ y quán Lý gia hảo tâm chữa trị miễn phí, chỉ sợ đã sớm đi gặp Diêm Vương gia.

Đám lưu manh vô lại bình thường nghênh ngang phách lối, hiện tại rúc vào trong xó xỉnh nào đó như chuột. Loại người hôm nay tới quầy đậu hủ đòi ba đồng, mai móc túi kẻ say rượu lấy hai đồng không xứng đáng có liên hệ cùng Cẩm Y Hiệu Úy.

Các quầy hàng bày hai bên đường vội vàng dọn dẹp đồ vật cản đường, quang gánh, chén bát nồi chảo, lò nấu, nồi hấp… náo loạn cả lên.

Ngay cả những cửa hàng tai to mặt lớn ở chợ Nam cũng không ngoại lệ, mới vừa rồi bọn họ còn cắm chiết phiến phía sau cổ áo, tản bộ không nhanh không chậm dọc phố, không thèm nhìn tiểu thương đầy đường cười nịnh hót với mình lấy một lần.

Thế nhưng giờ phút này cũng vội vàng tìm một cửa hàng đứng vào trong cửa, khẽ khom người, nặn ra bộ mặt tươi cười nhìn về phía tiếng vó ngựa vang lên. Nếu như ngẫu nhiên gặp một vị Cẩm Y Hiệu Úy nào đã từng có duyên gặp mặt một lần, ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía mình khẽ gật đầu một cái, coi như thể diện bay bổng lên chín tầng mây.

Vào lúc này chỉ có những chưởng quỹ cửa hàng lớn, chủ thanh lâu, quản sự đổ trường, hoặc đám ác bá cường hào có muôn vàn liên hệ với Cẩm Y Vệ bản thành mới tỏ vẻ như không có chuyện gì, thậm chí trong thần sắc mơ hồ toát ra vẻ đắc ý. Bọn họ hoặc là có quan hệ không cạn với Bá Hộ Sở bản thành, hoặc là người của Kinh Vương phủ đứng sau lưng, mượn chuyện dân chúng sợ hãi Cẩm Y Vệ càng thêm lộ rõ nét cao sang của họ.

Trong lúc hỗn loạn không ai chịu nổi như hiện tại, dĩ nhiên không có ai chú ý tới một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, thân khoác áo vải màu xám. Vốn hắn đang vội vàng đi ra cửa Nam, nhưng vừa nghe hai chữ Đề Kỵ lập tức dừng bước, vội vàng dùng đấu lạp che kín mặt, trốn vào con hẻm nhỏ tối tăm bên cạnh hàng thịt. Duới đấu lạp, gương mặt non trẻ của hắn lộ vẻ dở khóc dở cười, thầm nhủ trong lòng:

"Không thể nào, là một người xuyên việt đường đường chính chính đỉnh thiên lập địa, đầu đội hào quang nhân vật chính, chân đạp tiền đồ tươi sáng, vì sao Tần Lâm ta lại xui xẻo như vậy?"

Tần Lâm đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là một cao thủ trinh sát hình sự nhiều lần phá đại án, kỹ thuật pháp y tinh xảo, bốn năm học đại học Công An Nhân Dân Hoa Hạ hệ chính quy khoa điều tra kỹ thuật hình sự. Sau công tác tại học viện cảnh sát hình sự Hoa Hạ tiếp tục học lấy được bằng Thạc sĩ pháp y, trong lúc nhậm chức nhiều lần phá được án lớn, quan trọng do bộ Công An đốc thúc, chỉ mấy năm liền trở thành Cảnh Đốc cấp hai.

Không ngờ trong một lần thi hành nhiệm vụ phát sinh tai nạn xe cộ, cả người lẫn xe rơi xuống vực sâu trăm trượng. Đến khi tỉnh lại phát hiện ra toàn thân mình lõa thể nằm ngoài vùng hoang dã, thân thể đã hóa thành bộ dáng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi.

Càng làm cho Tần Lâm kinh hãi không hiểu chính là, tiều phu, hương dân mà hắn thấy xa xa đều mặc y phục cổ đại!

Thừa dịp giữa trưa các nhà các hộ đều đi ra ngoài làm nông, Tần Lâm lén lút tới một hộ nhìn qua tương đối giàu có, trộm của người ta một bộ áo vải mặc vào, lấy chút bạc vụn. Lúc ấy hắn còn phát hiện trong từ đường trên một chiếc bàn bát tiên có một quyển lịch, trên đó viết Vạn Lịch năm thứ sáu. (Vạn Lịch: niên hiệu của vua Thần Tông thời Minh, Trung Quốc, 1573-1620)

Lúc này Tần Lâm mới nhớ tới lúc mình rơi xuống vực dường như đang xảy ra hiện tượng nhật thực và kim tinh lăng nhật (sao Kim nằm giữa mặt trời và trái đất). Phải chăng là thiên tượng như vậy đã làm mở ra Thời Không loạn lưu, khiến cho mình trở lại triều Minh, thân thể cũng bị đường hầm Thời Không nào đó làm ảnh hưởng cho nên nhỏ đi hơn trước mười tuổi? Không thể nào biết được đáp án.

Biết được trở lại đời Minh, Tần Lâm cũng không nổi giận, trước khi chuyển kiếp cha mẹ hắn đều đã qua đời, lại một lòng lo công tác không có thời gian nói chuyện yêu đương, lớn như vậy ngay cả bạn gái cũng không có, có thể nói hoàn toàn không có chuyện gì ràng buộc.

Chưng cất rượu, nấu thủy tinh, chế súng kíp, xưng vương xưng bá... Tựa hồ cuộc sống hạnh phúc của người chuyển kiếp sắp đập vào mặt. Nhưng rất nhanh Tần Lâm phát hiện làm người chuyển kiếp, đột ngột đi tới thời đại này căn bản là nửa bước khó đi.

Tìm địa phương khổ tâm kinh doanh, thế nhưng trong sổ bộ các châu huyện xung quanh không có tên của hắn, đi đến chỗ nào cũng không có biện pháp đăng ký hộ khẩu.

Hắn chạy khắp nơi, từ hoang dã đi tới Kỳ Châu thành này đã gặp năm chỗ tuần tra khám xét Lộ Dẫn. Mặc dù bằng vào kinh nghiệm trinh sát của đời trước thoát được tới đây, nhưng có hai lần suýt chút nữa đã bị lộ tẩy.

Lộ Dẫn là quy định do Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương định ra, dân chúng phàm là rời nhà trăm dặm phải lên quan phủ xin Lộ Dẫn để phòng dọc đường tra xét, Lộ Dẫn này tương đương với giấy thông hành và thẻ căn cước của đời sau.

Sau triều Vĩnh Lạc, quy định Lộ Dẫn càng ngày càng bỏ phế, bất quá một khi tình thế xã hội hỗn loạn sẽ tăng cường cai quản nghiêm ngặt. Vào năm thứ sáu Vạn Lịch, Bạch Liên giáo gây xôn xao ở địa khu Kinh Hồ, từ binh vệ sở các nơi, Cẩm Y Vệ, tuần kiểm ty cho tới dân thường cũng gia tăng đề phòng, khách qua đường nhất định phải tra xét Lộ Dẫn mới có thể thông hành.

Nếu như người bình thường không có mang theo Lộ Dẫn, chẳng qua là tạm thời nhốt lại chờ xác minh nguyên quán là sẽ được thả ra. Nhưng Tần Lâm ở thời đại này cũng không có nguyên quán, chỉ cần bị bắt, bất kể hắn nói mình là người địa phương nào, quan phủ tra qua lập tức phát hiện không thấy có người này, như vậy nhất định sẽ cho hắn là đệ tử nghịch phỉ Bạch Liên giáo, khai đao trảm thủ.

Cho nên sau khi vào đến trong Kỳ Châu thành, thấy trạm canh tra xét Lộ Dẫn khắp nơi bên ngoài thành, Tần Lâm đã không biết kế tiếp nên đi về hướng nào. Vương triều Đại Minh vì lùng bắt nghịch phỉ Bạch Liên giáo ở Kinh Hồ cho nên bày ra thiên la địa võng, trong lúc vô tình vây hắn ở trong thành chắp cánh khó bay.

Nơi này lại gặp được Cẩm Y Vệ nổi tiếng là máu lạnh, tàn khốc, chẳng phải là nhà dột gặp đêm mưa?

Tiếng vó ngựa từ Kinh Vương phủ hướng Bắc thành như sấm động càng ngày càng tới gần chợ Nam. Các Cẩm Y Hiệu Úy ai nấy khoác áo phi ngư, lưng đeo loan đái, Tú Xuân đao. Ngựa mà bọn họ cỡi thân cao chân dài, thật sự là người như hổ, ngựa như rồng, chỉ bất quá hơn ba mươi kỵ sĩ chạy tới lại toát ra khí thế như một cánh đại quân tụ tập.

Đại hán râu rồng cầm đầu mặc sắc phục Bá Hộ thống lĩnh, thấy tình cảnh hỗn loạn người người nhốn nháo ở chợ Nam, lập tức cau mày, từ xa đã quát lớn:

- Cẩm Y thân quân ra khỏi thành tập nã nghịch phỉ Bạch Liên, dân chúng chớ có kinh hoảng, mau mau tránh đường cho chúng ta!

Vốn Cẩm Y Vệ có mười bốn Thiên Hộ Sở vào triều Vĩnh Lạc, đến triều Vạn Lịch này đã tăng lên đến mười bảy. Ngoại trừ bảo vệ kinh sư, còn có Thiên Hộ Sở chia ra đóng tại các Thừa Tuyên Bố Chính Sứ Ty, Bá Hộ Sở đóng ở các nẻo đường giao thông chính yếu tại các phủ châu.

Kỳ Châu thành ở bên bờ Trường Giang, không chỉ có bên trái giáp Khuông Lư, bên phải giáp Động Đình, là đất mà binh gia đời đời phải tranh, mà còn là chỗ Kinh Vương tông thất Đại Minh lập phủ. Từ năm Chính Thống (1436-1449) Kinh Hiến Vương Chu Chiêm Cương đến Kinh Vương Chu Thường Quán năm Vạn Lịch bây giờ, bảy đời sinh sôi con đàn cháu đống. Trong thành Quận vương, Quận chúa, Trấn Quốc tướng quân, Phụ Quốc tướng quân… nhiều vô số kể. Phủ đệ lầu đài mọc lên từ đất bằng, nguy nga không kém gì Hoàng cung, triều đình thiết lập Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ ở nơi này, ngoài sáng là vì bảo vệ tông thất, trong tối cũng là có ý giám thị.

(Biên chế quân đội thời Minh cứ mỗi quận được lập ra một sở, liên quận lập một vệ. Một vệ có sáu bảy ngàn người, một Thiên Hộ Sở có khoảng một ngàn hai trăm người. Bá Hộ Sở có trên dưới trăm người, chia ra hai Tổng Kỳ dẫn dắt năm mươi người, mười Tiểu Kỳ dẫn dắt mười người.)

Cẩm Y Vệ trú trong Kỳ Châu thành, quân lương từ trên ty phát đến Thiên Hộ Sở rồi đến Bá Hộ Sở, tầng tầng lớp lớp qua mỗi nơi hao hụt mất một phần, tới tay còn dư lại không có mấy, cộng thêm các Cẩm Y Hiệu Úy bên ngoài tự biết cách xa kinh sư xa ánh mặt trời, không tránh được lục soát vơ vét chút đỉnh tiền bỏ túi riêng. Ngoài ra còn cấu kết với đám lưu manh vô lại, cường hào ác bá địa phương, khiến cho dân chúng sợ bọn họ như sợ cọp, hai chữ Đề Kỵ quả thật có thể làm cho con nít khóc đêm phải nín ngay tức khắc.

Cho đến nghe nói đội Đề Kỵ này là ra khỏi thành lùng bắt nghịch phỉ Bạch Liên giáo, dân chúng chợ Nam mới thở phào một hơi dài.

Triều Đại Minh từ khi lập quốc tới nay nghiêm cấm các môn phái tà đạo phương thuật như Minh giáo, Bạch Liên giáo, nhiều năm qua Bạch Liên giáo khởi nghĩa vô số, Kỳ Châu lại là trung tâm truyền bá của Bạch Liên giáo tại địa khu Kinh Hồ.

Chỉ lấy Kỳ Châu bản địa mà nói đã có Vương Ngọc Nhị năm Hồng Vũ thứ sáu tụ chúng thắp hương, mưu làm loạn, năm Vĩnh Lạc thứ tư Tăng Thủ Tọa tụ tập nam nữ, lập Bạch Liên xã, hủy hình đoạn chỉ, giả thần giả quỷ, cho đến ngày nay vẫn có Bạch Liên giáo đồ hoạt động, phường thị thỉnh thoảng vẫn thường nghe nói.

Quan quân ra khỏi thành lùng bắt nghịch phỉ Bạch Liên thật ra là chuyện hết sức bình thường. Các Cẩm Y Hiệu Úy quân tình khẩn cấp không rảnh để quấy nhiễu các thương hộ, tự nhiên dân chúng đại định trong lòng, cục diện hỗn loạn nhanh chóng hóa giải trong chốc lát, rất nhanh đã nhường đường cho đội Đề Kỵ này chạy tới.

Sắc mặt ai nấy đều trở nên nhẹ nhõm, chỉ có thiếu niên áo vải đứng trong hẻm nhỏ bên cạnh hàng thịt vẫn đang cúi thấp đầu, lộ ra vẻ hết sức nổi bật trước mắt mọi người.

Vị Cẩm Y Vệ Bá Hộ râu rồng kia hơi có vẻ kinh ngạc, ánh mắt liền quét tới Tần Lâm.

Tần Lâm tựa hồ phát hiện tình huống có vẻ không đúng, đưa tay nâng đấu lạp lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt như điện của Bá Hộ râu rồng, sau khi hai bên đồng thời ngẩn ra, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Trong lòng Bá Hộ râu rồng lấy làm kỳ, phải biết Cẩm Y Vệ Đề Kỵ sát khí đằng đằng, dân chúng bình thường hết sức sợ hãi, nếu như gặp phải ánh mắt vị Bá Hộ Đại nhân như y nhất định bị dọa sợ đến kinh hãi run rẩy, há có thể tỏ ra không có chuyện gì như thiếu niên này.

Trong lòng sinh mối nghi ngờ, Bá Hộ râu rồng quay đầu ngựa, hai chân kẹp nhẹ bụng ngựa, nhìn về phía thiếu niên áo vải vừa xoay qua chỗ khác.

Tần Lâm cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm mấy câu mà người xung quanh nghe qua không hiểu ất giáp gì:

- Quả thật là xui xẻo, không ngờ rằng kinh nghiệm phản trinh sát của đời trước dùng ở đời Minh này, kết quả lại hoàn toàn ngược lại…

Năng lực phản trinh sát đời trước của hắn yêu cầu lúc đối mặt người khác tra xét phải bình thản như không, không thể kinh hoảng thất thố. Tần Lâm bằng vào kỹ năng phản trinh sát căn bản trà trộn qua được mấy chỗ tuần tra, nhưng đến lúc gặp phải Cẩm Y Vệ lại không qua được.

Dân chúng thấy Đề Kỵ đều sợ như rắn rít, chỉ mình ngươi tỏ ra thản nhiên như không, không phải là hết sức khác thường sao?

Vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, tâm niệm thay đổi thật nhanh, thoáng chốc Tần Lâm liền hiểu đạo lý trong đó, như vậy bây giờ không thể làm gì khác hơn là đánh cuộc một lần.

Thấy Cẩm Y Hiệu Úy nhìn chằm chằm thiếu niên, vốn là những người đứng ở bên cạnh hắn không có chuyện gì lập tức dang ra thật xa. Trên mặt bọn họ ra vẻ "Chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là bàng quan xem hát". Quan binh canh cửa Nam cách đó không xa cũng bắt đầu chú ý tới phương hướng này, khẩn trương cầm đao thương lên.

Ngay cả cơ hội thừa dịp loạn chạy đi Tần Lâm cũng không có, bất quá hắn tựa hồ sớm có suy tính, cũng không kinh hoảng.

Bá Hộ râu rồng giục ngựa tới trước mặt thiếu niên kia, ở trên lưng ngựa nhìn từ trên cao xuống thiếu niên bên dưới một cách lạnh lùng. Thiếu niên không tỏ ra sợ hãi như trong tưởng tượng của y, ngược lại dùng ánh mắt tò mò quan sát vị Cẩm Y Vệ Bá Hộ vốn chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí khóe miệng từ từ bắt đầu nhếch lên, hóa thành một nụ cười tiêu chuẩn chỉ để lộ bốn cái răng cửa. Hắn ôm quyền nhìn Bá Hộ, lưng vẫn thẳng tắp như trước, không hề khom xuống dù là nửa tấc.

Trong lúc mọi người còn đang suy đoán chỉ trong khoảnh khắc Tú Xuân đao có ra khỏi vỏ, suối máu ngất trời đầu người rơi xuống đất hay không, chỉ nghe soạt một tiếng, Bá Hộ râu rồng run tay mở ra một bức vẽ.

Thì ra là một bức vẽ chân dung yếu phạm của Bạch Liên giáo, bên dưới có một hàng chữ đỏ: Kỳ Châu gian tà yêu phỉ thủ ác Cao Sài Vũ, truy nã trên đường thủy lẫn đường bộ bất kể sinh tử, treo thưởng tám trăm lượng bạc.

So sánh tỉ mỉ, thấy rõ ràng chân dung yếu phạm trên bức vẽ khác xa thiếu niên trước mặt, Bá Hộ râu rồng vừa thất vọng rồi lại lắc đầu một cái, đây là chuyện nằm trong dự liệu của y.

Lúc Tần Lâm học đại học có mấy người bạn sinh ra lớn lên ở Nam Kinh, hắn bèn bắt chước khẩu âm bọn họ, lấy giọng Nam Kinh nói với Cẩm Y Vệ Bá Hộ kia:

- Đại nhân, chẳng lẽ ngài hoài nghi ta là nghịch phỉ Bạch Liên giáo sao?

Bá Hộ râu rồng nghe Tần Lâm nói giọng quan thoại Nam Trực Lệ (cách gọi Nam Kinh ngày xưa), nhất thời cả người run lên, vội vàng thu hồi bức vẽ, quay đầu ngựa lại chạy trở về đại đội.

Đám dân chúng vây xem đứng gần thiếu niên phát hiện Bá Hộ Đại nhân trước khi đi lại nhìn thiếu niên khẽ gật đầu, trên gương mặt râu ria xồm xoàm còn khẽ nở một nụ cười tươi tắn.

Trong đại đội, một vị Tổng Kỳ cao gầy khẽ khom lưng, nở một nụ cười bồi hỏi:

- Thạch Đại nhân anh minh, hạ quan cũng nhìn ra có vẻ không đúng, hay là cho vài người theo dõi hắn?

Bá Hộ râu rồng gọi là Thạch Đại nhân kia, chính là quan chính lục phẩm Bá Hộ Thạch Vi Thạch Đại nhân thuộc Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Kỳ Châu. Ở trong thành trừ dòng dõi quý tộc thuộc Kinh Vương phủ ra y không chọc nổi, còn lại từ Tri châu Đại lão gia tòng ngũ phẩm cùng Chỉ Huy Sứ Kỳ Châu Vệ chính tam phẩm cũng phải nể mặt y ba phần.

Nghe Tổng Kỳ hỏi tới thiếu niên áo vải kia, Thạch Vi cười hào sảng nói:

- Con bà nó, khác xa trong hình vẽ.

Sau đó y chợt hạ thấp giọng:

- Hơn nữa vị tiểu ca kia da dẻ trắng nõn, cũng không phải nghịch phỉ bôn tẩu truyền giáo ăn gió nằm sương, trên bàn tay không có vết chai, chứng tỏ chưa từng sử qua đao kiếm. Giữa hai hàng lông mày không có chút vẻ gì là ti tiện thấp hèn, lộ vẻ xuất thân giàu sang. Bản quan giục ngựa tiến tới gần, vẻ mặt hắn vẫnthản nhiên như thường, không tỏ ra sợ hãi, hừ, lúc hắn chắp tay thi lễ bản quan còn ra vẻ vô cùng miễn cưỡng…

- Chưa hết, hắn lên tiếng nói là giọng quan thoại Nam Trực Lệ, không biết được là thiếu gia trong phủ Quận vương, Quận chúa, Trấn Quốc tướng quân, Phụ Quốc tướng quân nào đó đi ra ngoài du ngoạn chơi bời!

Kinh Vương phủ ở Kỳ Châu thành đã trải qua bảy đời, kéo dài hơn trăm năm. Hiện tại trong thành Quận vương Quận chúa có mấy chục nhà, Trấn Quốc tướng quân, Phụ Quốc tướng quân càng tính số trăm. Vương tử vương tôn giống như thiếu niên áo vải nhiều không đếm xuể, dù Thạch Vi làm Cẩm Y Vệ Bá Hộ bản thành cũng không thể biết hết.

Hoàng thân quốc thích triều Đại Minh chỉ được phong hầu mà không cấp đất, phong tước mà không cho cai quản dân, ăn lộc mà không cai trị. Nói trắng ra là chính là triều đình bỏ tiền nuôi lại không để cho cầm quyền tham gia vào chính sự, những vương tôn công tử này cả ngày không có chuyện gì làm, hay mặc thường phục ra ngoài dạo chơi.

Bởi vì vẻ mặt Tần Lâm ung dung bình thản, lúc đối mặt với đảm Cẩm Y Vệ Bá Hộ người bình thường nghe danh vỡ mật còn có thái độ không hạ thấp mình, cho nên Thạch Vi mới có dạ nghi ngờ hắn là vương tôn công tử thế gia nào đó.

Người bình thường trong Kỳ Châu thành đều nói thổ âm Hồ Quảng, chỉ có các nhà dòng dõi cao quý mới nói giọng quan thoại Nam Trực Lệ. Thời đại này cũng không có máy thu thanh, máy truyền hình, khẩu âm truyền bá tương đối cố định, cho nên giọng nói cũng tương đương tiêu chí về quê quán cùng thân phận của từng người, rất khó làm giả. Tần Lâm vừa mở miệng đã nói ra giọng thuần quan thoại Nam Trực Lệ, Thạch Vi càng thêm tin chắc vào suy đoán của mình.

Mặc dù Cẩm Y Vệ hung ác bá đạo, đối mặt triều Đại Minh hoàng thất tông thân lại thấp kém hơn không chỉ một bậc. Phải biết rằng thế lực các phủ các đời Kinh Vương trong Kỳ Châu thành này có dây mơ rễ má với nhau, một người vinh cả bọn cùng vinh. Nếu như vô cớ đắc tội một nhà trong đó chính là đắc tội một vị thân vương, hơn mười vị Quận vương Quận chúa, trên trăm nhà Trấn Quốc tướng quân Phụ Quốc tướng quân. Khi ấy chớ nói là Cẩm Y Vệ Bá Hộ không gánh nổi tội, cho dù là Chỉ Huy Sứ Lưu Thủ Hữu Lưu Đại nhân trấn giữ kinh sư cũng phải cẩn thận dè dặt.

Cẩm Y Vệ Kỳ Châu ai ai cũng biết Thạch Đại nhân mưu trí không tầm thường, là một Trương Dực Đức ngoài thô trong tỉ mỉ. Nếu y đã nói như vậy sẽ không ai nghi ngờ gì nữa, bất kể thế nào, chỉ cần có liên hệ với Kinh Vương phủ, quả thật một Bá Hộ Cẩm Y Vệ không trêu chọc nổi.

Lùng bắt nghịch phỉ Bạch Liên giáo quan trọng hơn, bọn Cẩm Y Vệ kêu lên một tiếng, mấy chục thớt ngựa rầm rập chạy ra ngoài cửa Nam, ra khỏi thành.

Trong lòng bàn tay Tần Lâm đã sớm toát mồ hôi lạnh, đợi bọn Cẩm Y Vệ chạy khuất tầm mắt hắn mới thở ra một hơi thật dài, kéo đấu lạp xuống. Sau đó hơi dừng bước một chút, nghĩ ngợi chốc lát, cũng cất bước đi theo về phía cửa Nam.

Cửa thành có vệ sở binh dưới quyền Chỉ Huy Sứ Kỳ Châu Vệ trú phòng, lại có dân tráng do nha môn Tri châu phái tới, bọn họ kiểm tra từng người ra vào thành. Dân chúng bản thổ được mười người một tổ liên danh làm chứng, khách từ bên ngoài đến thì phải kiểm tra Lộ Dẫn.

Tần Lâm không có Lộ Dẫn, càng không quen biết người bản địa liên danh làm chứng, hắn lại đường đường chính chính đi về phía cửa thành, coi quan binh như không tồn tại.

Lúc này có một tên dân tráng tay chân cường tráng, lưng hùm vai gấu, đôi tay to như quạt lá bồ cầm một cây gậy to bằng miệng chén xông ra nghênh đón:

- Là ai, đứng lại!

Tần Lâm căng thẳng trong lòng, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, dứt khoát khoanh hai tay trước ngực, nửa cười nửa không nhìn đối phương, ánh mắt lộ vẻ cười cợt.

Tên dân tráng kia càng thêm tức tối, lại bị một tên võ quan thân mặc áo vằn hổ ngăn lại, luôn miệng nói:

- Mau tránh ra, tên đầu trâu ngươi cũng không chịu nhìn kỹ, xem đi, vị công tử này, phong, phong, phong thần tuấn lãng, khí, khí vũ bất phàm, làm sao lại là nghịch… nghịch phỉ Bạch Liên giáo được?

Thì ra tên võ quan này mắc chứng cà lăm.

Một đám binh đinh dân tráng đều nhìn tên đầu trâu kia mà cười. Bọn họ đã nhìn thấy tình huống Bá Hộ Cẩm Y Vệ Thạch Vi Thạch Đại nhân tra hỏi Tần Lâm, từ trước tới nay Cẩm Y Vệ vẫn quen hoành hành ngang ngược, thiếu niên áo vải này lại dám tỏ ra cao ngạo với Thạch Đại nhân như vậy, nếu không phải vương tử vương tôn thay thường phục xuất du, Thạch Vi há có thể bỏ qua cho được?

Tên đầu trâu kia cũng có tính trâu bò, bèn lớn tiếng thanh minh:

- Kim Đại nhân, người này không có giấy bảo đảm của mười người bản địa hương thân, lại không lấy ra được Lộ Dẫn, nếu là yếu phạm Bạch Liên giáo chạy thoát, chỉ sợ Tri châu Đại lão gia trách phạt... Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Triều Minh trọng văn khinh võ, vệ sở trong nước đã sớm buông thả lỏng lẻo, không có kỷ cương. Chuyện thường ngày tối đa của Kỳ Châu Vệ cũng chỉ là gánh vác chuyện vận chuyển đường thủy trên Trường Giang, cuộc sống trong quân của đám vệ sở phổ thông hết sức gian khổ, võ quan hạ cấp chó cũng không bằng.

Bất quá đó cũng là so sánh với đám sĩ thân quan trường, hiện tại bị một dân tráng bình thường chất vấn, Kim Đại nhân nhất thời méo mặt:

- Đánh… đánh rắm! Ngưu Đại Lực, ngươi chỉ là một tên dân tráng dám vô lễ với đường đường Trấn Phủ lão gia như ta sao, phản… phản rồi! Bây đâu, đè xuống đánh y hai mươi quân côn!

Dân tráng là nha môn Tri châu phái ra ngoài, cũng không thuộc quyền vệ sở, tuy Kim Trấn Phủ là võ quan tòng lục phẩm thuộc Tả Sở Kỳ Châu Vệ, cai quản tuần thủ cửa Nam, nhưng cũng không có quyền lấy quân pháp đánh Ngưu Đại Lực. Đám vệ sở binh và mã khoái cung thủ chẳng qua là nửa dụ dỗ nửa khuyên kéo y ra chỗ khác, coi như là nể mặt Kim Trấn Phủ.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...