Sáng hôm sau tỉnh dậy, cửa nẻo đóng kín, trong phòng yên lặng như tờ, tựa hồ chưa từng có ai lui ta.
Bóng người trong gương, như ác quỷ vừa chui lên từ đất, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, môi khô nứt nẻ, tóc tai rối bời, thần sắc tiều tụy.
Còn đâu phong thái công chúa ngày trước?
Tình ái, thực là thứ hành hạ lòng người.
Ngoài cửa vang lên tiếng chân khe khẽ, là nha đầu nọ.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, nàng đứng ngoài hỏi: “Cô nương tỉnh rồi ạ?”
Ta “ừ” một tiếng, nàng liền đẩy cửa bước vào.
Chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt ngây thơ khả ái, vừa vào miệng đã líu lo không dứt:
“Đêm qua có tuyết rơi, công tử đặc biệt sai em mang thêm chăn cho cô nương, còn mang theo bao nhiêu là món ngon. Cả đời em chưa từng thấy điểm tâm nào tinh xảo như vậy đâu.”
Tiểu nha đầu nhà nghèo, đến cơm ăn cũng chẳng đủ, nay được theo ta, ấm no chẳng thiếu, dĩ nhiên mừng rỡ.
Ta cúi đầu, mới phát hiện trên người mình có thêm một lớp chăn bông, bàn bên bày đầy điểm tâm xinh xắn, hương thơm ngào ngạt.
Chợt nhớ đến vẻ mặt trung hậu của Mộ tướng quân, một người như thế mà cũng có thể tỉ mỉ đến vậy, thật khiến người ta động lòng.
“Phủ tri huyện bên kia… còn người làm loạn không?” Ta cắn môi hỏi.
Tiểu nha đầu nuốt nước miếng, mắt vẫn không rời khỏi bàn điểm tâm:
“Các đại nhân trong đó đã giải tán bọn họ rồi.”
“Dân chúng chịu rời đi sao?”
Nha đầu lắc đầu:
“Ban đầu không chịu. Nghe nói sau đó có một vị đại nhân rút kiếm ra, tại chỗ cắt cổ kẻ cầm đầu, những người khác hoảng sợ mới chịu lui.”
Nàng run nhẹ:
“Nhị tẩu nhà họ Vương kể, vị đó chẳng khác nào Sát thần giáng thế, toàn thân đẫm máu, chỉ cần bị hắn liếc một cái là run rẩy không thôi.”
Ta lặng lẽ nhét một miếng điểm tâm vào miệng, lại nhét thêm một miếng cho tiểu nha đầu, chậm rãi nhai.
Ta không hỏi vị Sát thần kia trông ra sao, cũng chẳng hỏi y phục hắn mặc.
Ta một chút cũng không muốn biết.
Lại có người đến gõ cửa, mở ra là Thư Cát thò đầu vào, thấy bộ dạng ta như quỷ dạ xoa, nàng hoảng hốt thốt lên:
“Ngươi… không sao chứ? Hôm qua thấy các ngươi vào nha môn, còn trói cả tên quan khốn nạn kia lại… Các ngươi… chẳng lẽ là quan từ kinh thành ta?”
Hôm qua mới đến nha môn, Thư Cát đã bị người của Mộ tướng quân đưa về dịch quán, chỉ nhìn sơ qua được chút ít.
Ta không đáp, mời nàng vào ăn điểm tâm.
Thư Cát xua tay, ấp úng nói:
“Ta… ta không có việc gì đặc biệt, chỉ là… chỉ là muốn nói với ngươi, hôm qua khi ta theo ngươi vào thành, hình như ta thấy người của Vương Niên, hắn… hình như cũng nhìn thấy ta rồi.”
Thư Cát siết chặt khăn tay, xoắn lại thành một cục “Nếu Vương Niên biết ta ở đây, hắn có đuổi ta không?”
Trời đã quá ngọ, ta bèn ra tìm Mộ tướng quân.
Nhưng thủ hạ của hắn nói ở phía nam thành có dân chạy nạn gây loạn, tướng quân đích thân mang người đi dẹp, chỉ để lại vài hộ vệ thân thủ cao cường trấn giữ dịch quán.
Lòng ta lo lắng, liền nhờ một tiểu đồng đem thư ta phủ tri huyện.
Một chờ, là chờ đến tận đêm.
Ta thắp đèn, ôm chăn ngồi co ro trên giường, không hề buồn ngủ, thậm chí trong lòng bồn chồn bất an.
Trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi:
Nghiêm Cẩn Ngọc là chưa nhận được tin, hay căn bản không thèm quan tâm đến ta?
Phụ hoàng thì sao? Cũng thật sự không động lòng chút nào ư?
Hay hiện tại dân loạn đã tràn đến phủ nha, họ đều đã lâm vào hiểm cảnh…
Càng nghĩ càng bất an.
Vừa sang giờ Hợi, cửa sổ phát ra tiếng “cách” rất khẽ, rơi vào tai ta lại khiến cả người lạnh toát.
Ta cảnh giác nhìn sang, cửa sổ bị đẩy hé ra một khe.
Nhìn kỹ thì hồn vía bay lên mây, một đôi mắt âm trầm tà dị đang nhìn chằm chằm qua khe cửa.
Rồi khe cửa từ từ mở rộng, lộ ra một nụ cười ngoác đến tận mang tai, cùng giọng khàn đặc quen thuộc:
“Công chúa ngự giá vi hành, sao lại không báo trước cho thần một tiếng?”
Lòng ta chùng xuống, hắn đã biết thân phận của ta.
Ta bật dậy, tung chăn chạy ra cửa: “Có người! Có trộm!”
Cả ngày ngồi co ro khiến chân mềm nhũn, vừa xuống giường đã lảo đảo ngã chúi xuống đất.
Ta cố sức bò đi, lại bị một bàn tay thô ráp siết chặt cổ chân, kéo ngược lại.
“Cứu mạng! Cứu… Ưm ưm!”
Vương Niên lấy tay bịt miệng ta, mùi hôi tanh khiến đầu ta choáng váng:
“Công chúa, vất vả lắm mới gặp lại, cứ bình tĩnh nói chuyện không tốt hơn sao? Đêm hôm yên tĩnh, đừng quấy nhiễu giấc ngủ của người ta…”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, ta nhìn về phía đó, tràn đầy hy vọng.
Bóng người lấp ló sau cửa, đông nghịt.
Ta lập tức cắn mạnh vào tay Vương Niên, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp miệng.
Vương Niên bị ta cắn mất một mảnh thịt, thịnh nộ hất mạnh ta ra, khiến cánh tay ta đập vào khung cửa sổ, đau đến mức ta rên khẽ một tiếng.
“Con tiện nhân này, cho ngươi chút mặt mũi mà không biết điều!”
Ta phun miếng thịt tanh ra, nhổ một ngụm máu, đè nén cơn buồn nôn nói:
“Người ngoài đã đến rồi, ngươi chạy không thoát đâu.”
Vẻ giận dữ trên mặt Vương Niên chợt tan biến, thay vào đó là nụ cười quái dị:
“Đúng là có người rồi, nhưng không chạy nổi, lại là công chúa kia mà… ha ha ha.”
Một đám đại hán áo vải cầm đao xông vào, ánh mắt dâm tà hèn mọn từ đầu đến chân quét qua thân ta.
“Đại ca, người đều đã xử lý sạch, còn lại hai nữ nhân, với một tiểu nha đầu... chúng ta chia thế nào đây?”
Cả đám người cười rộ lên, âm thanh thô lỗ như xé toạc không gian, lòng ta lạnh ngắt như tro tàn.
Nghiêm Cẩn Ngọc không nhận được thư của ta.
Vương Niên thè lưỡi liếm vết thương, máu vẫn rỉ bên mép, hắn chỉ vào ta:
“Nàng còn hữu dụng, mấy người phòng bên muốn làm gì tùy các ngươi.”
“Lão đại, đó là công chúa mà... da non thịt mềm, huynh đệ chúng ta chưa từng được gặp qua...”
Một tên đại hán vừa nói vừa xoa tay, tỏ vẻ thèm khát không thôi.
“Cút…!” Vương Niên mắng loạn cả lên, miệng đầy lời bẩn thỉu,
“Đợi giết xong lão hoàng đế với đám cẩu quan kia, bản vương mặc hoàng bào, muốn nữ nhân nào chẳng được! Ta thấy nha đầu phòng bên kia cũng không tệ!”
Ta đau đến đứng không nổi, cuống quýt vớ lấy gối ném vào hắn:
“Cầm thú! Có chuyện gì thì tìm ta, đừng hại trẻ nhỏ!”
Vương Niên hất tay đánh rơi chiếc gối, khom người xuống:
“Ô hô, công chúa của chúng ta còn biết thương dân lo nước cơ đấy.”
Hắn nói một câu, đám người cười vang một câu, tiếu ý đầy mặt:
“Công chúa đừng vội, phu quân và phụ hoàng nàng đang bị người của ta lôi đi, nhất thời nửa khắc cũng ta không nổi, chúng ta có cả đêm, từ từ chờ.”
Biểu cảm của ta không giấu được ánh mắt Vương Niên, hắn nhe răng cười, mấy mẩu thịt vàng vàng trắng trắng trong kẽ răng trông thật ghê tởm:
“Công chúa à, tâm tư nàng viết hết cả trên mặt rồi. Tiếc là bọn họ quá coi thường ta, tưởng hai trăm nhân mã là đủ trấn áp, ta đã dám động vào ngân khố, sao lại không có hậu chiêu? Đừng mơ nữa.”
Trong lòng ta trỗi lên một nỗi sợ: “Ngươi… ngươi ngầm nuôi binh?”
Vương Niên thấy ta hiểu ra, đưa tay vuốt tóc ta, cười vẻ tán thưởng:
“Không hổ là người họ Tống, đầu óc thật nhanh nhạy. Có binh, lại thêm đám dân đói đến phát điên, phụ hoàng nàng với Nghiêm Cẩn Ngọc, muốn thoát cũng khó.”
Ta nghiến răng, dùng đầu đâm vào sườn hắn, Vương Niên không kịp phòng bị, ngã ngửa ra sau như con rùa lật mai.
“Phản nghịch mưu phản, ngươi chết chắc rồi!”
Mặt Vương Niên ta sầm, bị thuộc hạ nhìn thấy cảnh xấu hổ, thể diện chẳng còn, hắn bò dậy, giơ tay tát ta một cái trời giáng, túm lấy tóc ta kéo lên khỏi đất, hung tợn quát:
“Bản vương định tha cho ngươi một đường sống, là do ngươi không biết điều, thì đừng trách ta độc ác!”
Dứt lời liền kéo ta về phía mép giường.
Ta siết chặt cổ tay hắn, thở dốc nặng nề, gần như cầu xin:
“Cho ta hỏi một câu cuối… một câu cuối cùng thôi… để ta ch*t cho rõ ràng...”
Ta đang kéo dài thời gian, đánh cược phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ đến kịp.
Vương Niên tưởng ta đã thành cá nằm trên thớt, khinh khỉnh: “Hỏi đi.”
“Bức thư tay của ta, ngươi lấy ở đâu?”
Vương Niên cười lạnh:
“Mùa đông năm ngoái, ở Khúc Châu có một thương nhân, ta mời hắn uống rượu, hắn say rồi khoác lác, nói hớ. Lúc đầu ta không tin, ai ngờ g/i//ế/t rồi lục người hắn, quả nhiên có vật chứng.”
“… Trên có người chống lưng, vừa nhìn đã nhận ra là nàng, liền nói sau này khởi binh tạo phản, dùng danh nghĩa của công chúa, danh chính ngôn thuận.”
Vẻ mặt Vương Niên đắc ý:
“Trùng hợp bên cạnh ta có người biết giả mạo bút tích, nếu không phải kẻ tiểu nhân ở Bắc Quách tiết lộ, ta còn đang nằm nghe ca cơ hát đây, phiền chết!”
Ta nghe xong, dốc hết toàn lực, gằn ra một câu:
“Tiểu nhân mắng tiểu nhân, chó cắn chó.”
Vương Niên cười âm hiểm:
“Dù sao cũng là một cái ch*t, chi bằng ra tay trước. Đợi ta đăng cơ làm đế, sẽ phong nàng làm phi. Công chúa biến thành nương nương, thật thú vị!”
18
Ta nghiến răng: “Phì, ngươi cũng xứng sao?”
Lúc này ta nghe thấy tiếng động bên ngoài dịch quán, bật cười thành tiếng.
Vương Niên cũng nghe thấy.
Một tên đại hán canh cửa mặt tái mét xông vào:
“Đại… đại ca, bọn họ… bọn họ xông vào rồi!”
Vương Niên gào lên: “Không thể nào! Chúng chỉ có hai trăm người, chỉ cần bắt được hoàng đế và Nghiêm Cẩn Ngọc, đám còn lại sẽ tự loạn!”
Tên kia quýnh quáng như kiến bò chảo nóng:
“Chính là chỗ đó xảy ra chuyện! Nghiêm Cẩn Ngọc... hắn chém người như chém dưa, không ai ngăn được!”
“Chỉ là một văn thần, ngươi còn dám nói vớ vẩn, lão tử chém trước!”
Tên kia hoảng đến mức tè ra quần, mùi khai xộc lên mũi, khóc lóc nói:
“Ta… ta tận mắt thấy rồi… hắn điên rồi! Trong vòng mười bước xác chất như núi, huynh đệ ta chết cả rồi! Chạy đi lão đại! Ngươi động ta nữ nhân của hắn, là tự tìm chết!”
Vương Niên vung tay, ánh sáng lạnh lóe lên dưới cánh tay, một lưỡi dao găm cắm thẳng vào giữa trán tên kia.
Hắn quay đầu bóp cổ ta, mặt vặn vẹo điên cuồng:
“Ngươi là bảo bối của hắn, ta giữ ngươi trong tay, cho dù hắn có giết đến tận nơi, cũng phải quỳ xuống cầu xin ta!”
Vẻ hung hăng trên mặt Vương Niên rốt cuộc cũng tan biến, thay vào đó là vẻ dữ tợn cướp đoạt, hắn xé rách y sam của ta, đồng thời cúi đầu tháo thắt lưng của chính mình, miệng lẩm bẩm:
“Con mẹ nó, gi*t người thì chưa đủ, phải giết cả tâm! Lão tử chẳng lẽ không thể sướng một trận trước mặt cái tên nghiêm túc kia?”
Miệng hắn hôi thối tởm lợm, mùi như cống rãnh lâu năm, khiến ta dạ dày đảo lộn, lập tức nôn thốc lên người hắn.
Hắn vung tay tát ta một cái như trời giáng.
Ta dốc toàn lực đánh trả, lại bị hắn đè xuống, giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích nổi.
Sợ hãi trong lòng ta vỡ òa, ta cất tiếng gào khóc:
“Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi chết nơi nào rồi hả… Hu hu hu… Nếu ngươi không đến, ta liền đập đầu chết tại đây cho rồi…”
“Ầm” một tiếng nổ lớn tựa sấm dội, cửa cùng hàng cửa sổ liền đó bị đánh sập, bụi bay mịt mù.
Thân thể to béo của Vương Niên khẽ run, mắt trợn trừng, hai tay chống bên người ta bỗng chùng xuống, nhe răng trợn mắt, ngã sập về phía ta, nước dãi ròng ròng.
Trước ngực ta nóng rát, ta cúi đầu nhìn, thấy một thanh kiếm xuyên thẳng từ ngực hắn ra ngoài, máu tươi ròng ròng nhuộm đẫm y phục rách nát của ta, rồi lan cả đến da thịt.
Có người nắm lấy vai hắn, thô bạo hất hắn khỏi thân ta.
Trước mắt sáng rực, ánh sáng mạnh khiến ta không thể mở mắt, chỉ thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc.
Chớp mắt sau, một bàn tay ấm áp, ẩm ướt phủ lấy mắt ta, mùi máu tanh xộc đến.
“Trạm Trạm, nhắm mắt lại, đừng nhìn.” Nghiêm Cẩn Ngọc run giọng nói.
Tựa như cổ họng bị ai cắt đứt, ta không thốt nổi lời nào, rơi vào bóng ta, toàn thân run rẩy như lá giữa đông.
Hắn cũng chẳng khá hơn, bàn tay che mắt ta đang run, tay ôm lấy ta cũng run, cả người không ngừng run rẩy, tiếng nói lạc đi:
“Trạm Trạm, khóc đi… Khóc ra đi… Ta ở đây rồi… Đừng sợ…”
Chậm rãi, cuối cùng ta nức nở một tiếng, rồi òa lên khóc như mưa.
“Trạm Trạm… Là ta không đúng… Ta đến muộn rồi…”
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm chặt lấy ta, liên tục lặp đi lặp lại. Ta không trông thấy mặt hắn, chỉ cảm thấy thân thể hắn nhớp nháp, mùi máu tanh khiến ta buồn nôn.
“Này gọi là đến muộn?!” Uất ức tích tụ bấy lâu cùng nhau trào ra, nước mắt ào ạt tuôn xuống, ta nghẹn ngào:
“Ngươi không cần ta nữa… Không cần ta nữa rồi…”
Nghiêm Cẩn Ngọc siết chặt vòng tay, ôn tồn mà kiên quyết:
“Ta cần nàng, Trạm Trạm, ta rất cần nàng.”
“Ta suýt chết rồi…” Ta nức nở,
“Ngươi không đến… Ta đã đập đầu ch*t lên giường rồi… Ta ch*t cũng không để Vương Niên đắc ý!”
Hắn khẽ vỗ về lưng ta, nhẹ giọng dỗ dành: “Kẻ đáng ch//ế//t là hắn, không phải nàng.”
“Hắn muốn tạo phản…” Ta đẩy hắn ra, hai mắt sưng húp như quả hạch đào, giọng lạc đi:
“Hắn… Hắn tư trữ binh mã… Trong kinh có nội ứng… Hắn vu hãm ta…”
Trước mắt ta, Nghiêm Cẩn Ngọc tiều tụy vô cùng, mặt đầy máu khô loang lổ, từ đầu đến chân như dầm trong máu, y phục sạch sẽ xưa kia đã tả ta, vạt áo lộ ra ngực trần, thương tích chằng chịt, có mấy chỗ sâu đến thấy xương.
Sau lưng hắn, Vương Niên nằm bất động, chết không nhắm mắt.
Ngoài cửa sổ, tiếng gào khóc và hô hoán dậy đất.
Phụ hoàng đã dẫn người đến, bắt đầu thu dọn cục diện.
Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ động thân, ngồi xuống bên giường, chắn đi cảnh tượng phía sau.
Bị ta nhìn thấy bộ dạng thế này, hắn có phần luống cuống.
Ta mím môi không nói, chỉ nhìn vết thương hắn, từng chút từng chút đau lòng đến tê tâm.
Hắn khàn giọng bảo: “Trạm Trạm… Điều tra rõ rồi, là phủ Bình Nam Bá trong kinh làm giả sổ sách.”
Ngữ khí hắn mang mỏi mệt, như thể nhiều đêm chưa ngủ:
“Nàng đánh hắn một cái, hắn ghi hận… Cuối cùng làm chỗ dựa cho Vương Niên, ý đồ tạo phản. Tất cả đều tra rõ rồi, Trạm Trạm… Nàng trong sạch…”
Hắn nói mấy lần như một lời sám hối.
Ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi máu trên mặt hắn.
Ta không quan tâm ai vu ta, cũng không để ý ai thù ta, ta chỉ để tâm đến Nghiêm Cẩn Ngọc:
“Những ngày qua, ngươi đi đâu?”
“Đi tra án.” Giọng hắn run run.
“Vì sao không nói với ta?”
Hắn lặng thinh.
Ta gần như gom hết can đảm trong lòng mới thốt nên lời:
“Nghiêm Cẩn Ngọc, sau khi hồi kinh, ta sẽ thả ngươi đi.”
Mãi mãi cũng là như vậy, Nghiêm Cẩn Ngọc chưa từng nói rõ lòng mình.
Hắn giấu hết mọi thứ vào tim, cuối cùng chỉ để lại cho ta một kết quả.
Ta là công chúa, từ nhỏ kiêu ngạo, không biết cách cúi đầu hỏi han.
Khiếm khuyết của chúng ta đều quá rõ ràng, lại chẳng thể hòa hợp.
Nếu bế tắc không thể phá giải, vậy sẽ mãi có vô số hiểu lầm ngăn bước đôi ta, khiến chúng ta không cách nào cùng nhau đi tiếp.
Chia tay đi.
Hắn không cần vì ta mà lo toan, không cần vì ta mà lặn lội, không cần vì ta mà tổn hao chí hướng.
Ta cũng không cần ngày ngày thấp thỏm bất an, hao tổn tâm trí, chỉ để chứng minh hắn vẫn còn yêu ta.
Ánh sáng trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc từng tấc từng tấc ảm đạm, môi hắn run run, mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Qua hồi lâu, hắn bế ta lên, đổi sang một gian phòng khác, đun nước nóng tỉ mỉ lau sạch cho ta, rồi tiện tay tắm rửa qua loa, sau mới đắp chăn an ổn cho ta nằm xuống.
Ta xoay người quay mặt vào tường, không nhìn hắn, vành mắt đã đỏ hoe.
Chỉ nghe Nghiêm Cẩn Ngọc ngồi xổm bên giường thật lâu, rồi mới đứng dậy, mở cửa, cửa lại khép lại.
Nước mắt ta không sao ngăn được, làm ướt cả một mảng chăn mới thay.