Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 214


Chương trước Chương tiếp

Điều khiến Tiêu Yên không ngờ nhất chính là sau khi đẩy cánh cửa kia ra, bên ngoài lại là một rừng đại thụ xanh um tùm, dõi mắt ra xa là núi non trùng điệp.

Lúc này nàng mới nhớ tới cuộc nói chuyện của hai tên trong nhà bếp, đúng là cái câu ở trên núi thật nhàm chán, thì ra cái biệt viện này lại ở giữa sườn núi.

Duệ vương bất rất nhiều tiểu thư nhà quan tới đây, không có khả năng mang đi quá xa, nơi này hẳn là núi Ngọc Bàn cách Thành Tây của kinh thành không quá mười dặm.

Lúc này mặt trời đã lấp ló, Tiêu Yên biết thời gian không còn nhiều, rất nhanh sẽ có người phát hiện hắc y nhân gác cửa kia bị nàng đánh bất tỉnh, sau đó lại phát hiện Duệ vương cùng thị vệ quấn quýt, còn bị lột sạch y phục, sau đó nhất định là một cuộc truy lùng phô thiên cái địa.

Cho nên nàng phải xuống núi trước khi bọn họ phát hiện mọi chuyện.

Tiêu Yên nắm chặt tay, tự cổ vũ, cố lên ↖(^ω^)↗, không thể để tiện nhân Duệ vương kia bắt được.

Nếu không một kẻ không cha mẹ không tiền bạc không gia thế như nàng, chẳng phải sẽ bị hắn một chân đạp chết sao.

Mai quý phi sẽ không vì cái mạng hèn của nàng mà đắc tội với Duệ vương, mặc kệ thế nào, dựa vào được, chỉ có thể là chính mình.

Sờ sờ tiểu Hồng trên cổ tay: “Tiểu Hồng ngoan ngoãn nha, bảo vệ ta xuống núi ta sẽ mua thức ăn ngon cho em.”

Tiểu Hồng thích ăn thịt gà, không kén ăn, nhưng từ khi bị Duệ vương giam mấy ngày, đừng nói thịt gà, ngay cả màu xanh thuần khiết của rau cũng không thấy, hiển nhiên là đã vài ngày rồi Tiểu Hồng chưa ăn uống gì.

Tiêu Yên đau lòng muốn chết, mỗi ngày chỉ có thể len lén cho nó uống chút nước.

Cũng may tiểu Hồng là rắn, lúc ngủ đông cũng không cần ăn uống gì, cho nên nhịn mấy ngày, cũng không ảnh hưởng gì tới tánh mạng, cùng lắm là tinh thần không được tốt mà thôi….

Tiêu Yên đi về phía mặt trời mọc, trong núi không có đường, khắp nơi toàn là đại thụ cao chọc trời, trong mấy bụi cỏ có tiếng động vật kêu chin chít.

Bộ y phục hắc y bị nhánh cây quẹt rách vài chỗ, lá cây cùng bùn đất dính đầy đáy giày, mỗi bước đi thật nặng nề.

Nếu nàng không dùng thuốc tăng lực, chỉ sợ đã nằm trên đất từ lâu.

Sắc trời dần sáng, từng tia nắng ban mai lộ ra, chỉ không biết đường xuống núi còn bao xa.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...