Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 79: Cuộc chiến bắt Thụ (3)
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
“Tiểu tì cung nghênh Quốc sư đại nhân. ”
Hai thịnữ khom người đứng ngoài cửa điện, ánh mắt tò mò mà lặng lẽ lướt qua lướt lạitrên người kẻ đứng sau lưng Quốc sư – Nhiếp Bất Phàm.
Tà ác nam tử không để ý tớicác nàng, lập tức đi vào bên trong điện. Nhiếp Bất Phàm đi theo hắn mà chạy quachạy lại một hồi, cuối cùng đi vào một cung điện có tên là ‘Phụ Thánh điện’. Đạiđiện rộng rãi mà trang nghiêm, chính diện đặt một pho tượng Phật bằng vàng thậtlớn, bốn phía có tiểu thần vây quanh, màn gấm buông rủ, nến cắm đầytrên hương án, phảng phất một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.
Đi qua đại điện lại lập tứcvào tới một gian phòng tĩnh mịch. Tà ác nam tử nói với một tiểu đồng tử y phụctrắng thuần, “Giúp hắn thay tế phục (*). ”
(*)Tế phục: Trang phục thầy tế, pháp sư. Bạch y đồng tử lĩnh mệnh, mờiNhiếp Bất Phàm vào trong phòng, sau đó đưa tới một bộ y phục treo ở góc phòng.
Nhiếp Bất Phàm tùy tiện lậtmở kiện y phục, phát hiện bộ quần áo này có kiểu cách giống hệt trang phục tiểuđồng tử mặc trên người, không hề giống với trang phục cung nữ thái giám thườngmặc, phong cách có thể nói là độc đáo.
“Tiểu ca, Quốc sư của cácngươi rốt cuộc đang làm gì. ”
Nhiếp Bất Phàm vừa thay quần áo vừa hỏi.
Bạch y đồng tử kinh ngạcnhìn hắn một cái, hỏi ngược lại, “Ngươi chẳng lẽ không phải tế đồ (*) mà đạinhân mới thu nhận sao?Như thế nào lại không biết đại nhân đang làm gì. ”
(*)Tế đồ: Đồ đệ của pháp sư. Nhiếp Bất Phàm xua tay cườinói, “Không phải, chúng ta chỉ là bèo nước tương phùng, mới gặp mà như đã quenbiết từ lâu, cho nên hắn mang ta tiến cung mở mang tầm mắt một chút. ”
“…” Tiểu đồng tử áo trắng vẻmặt đờ đẫn, hoàn toàn không tin vào lời xằng bậy ‘mới gặp đã như quen biết từlâu’ kia của hắn.
“Ngươi tên gì. ”
Nhiếp BấtPhàm chuyển sang hỏi vấn đề khác.
“Tường Hòa. ”
“Tường Hòa?Ta là Nhiếp… khụ, Âu Dương Phong. ”
Nhiếp Bất Phàm nhớ tới chính mình trước đây đã tự giới thiệu vớità huynh cái tên Âu Dương Phong, cho nên nhất thời sửa lại, không thể lòi đuôi.
Hai người nói chuyện câu đượccâu chăng. Đến khi thay xong y phục, Nhiếp Bất Phàm cũng sơ sơ hiểu được thânthế của vị tà ác nam nhân kia.
Trưởng tử của Phiền gia, tên chỉ có một chữ ‘Lạc’, mười sáu tuổi chính thức được phong là Quốc sư, chủ yếuphụ trách những nghi lễ của hoàng tộc Minh quốc, mặc dù không có thực quyềnnhưng cũng không một ai dám khinh thường. Bởi vì hắn từng là thư đồng của hoàngđế Minh quốc, vừa là thầy vừa là bạn, ba tuổi biết đọc, sáu tuổi múa bút thànhvăn, có khả năng chỉ cần nhìn qua là nhớ, tinh thông kim cổ, am tường bảy, támloại ngôn ngữ ngoại bang, kiêm nhiệm luôn chức quan phiên dịch.
Với tài năng của hắn, đánglẽ phải được trọng dụng, nhưng là Phiền gia bốn đời làm quan, quyền khuynh triềuchính, thúc phụ của hắn lại là nhất phẩm thượng quan đương triều. Để trách hiềmnghi, phụ – tử không thể cùng lúc nắm quyền cao chức trọng, hắn vì thế từ bỏquan trường. Nếu không phải hoàng đế đặccách phong hắn làm Quốc sư, Phiền Lạc có lẽ đã chu du khắp thiên hạ rồi.
“Đại nhân, Âu Dương công tửđã thay xong y phục. ”
Tường Hòatừ nội phòng đi ra bẩm báo.
Phiền Lạc đang uống trà chậmrãi nâng mắt, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm một thân bạch y sạch sẽ, tóc đen dùng mộtcây mộc trâm đơn giản cài lên, phô bày trọn vẹn gương mặt xinh đẹp kia của hắn, hoàn toàn khác với vẻ nhếch nhác khi vừa mới gặp. Khí chất của hắn lúc này nghiễmnhiên giống hệt như một đóa Bạch Liên xuất thế.
Nhiếp Bất Phàm nhận ra vẻyêu thích trong đáy mắt Phiền Lạc, chắp tay sau lưng, thở dài, “Ai nha, trờisinh tư sắc mĩ miều khó lòng rũ bỏ (*). ”
(*)Ý là anh đẹp anh không thể làm mình xấu đi được :))))“…” Phiền Lạc hạ mắt, uốngtrà.
Khi im lặng thì thực sự làBạch Liên Hoa, vừa mở miệng liền biến thànhThực Nhân Hoa(*) rồi.
(*) Thực nhân hoa: Hoa ănthịt người. Đúng lúc này, ngoài điện cóngười thông báo, hoàng đế mời Quốc sư tới nội điện nghị sự.
Phiền Lạc đứng lên nói vớiNhiếp Bất Phàm, “Ngươi ở trong này ngoan ngoãn đợi ta, đừng chạy loạn khắp nơi, ta sẽ lập tức trở về. ”
“Được. ”
Nhiếp Bất Phàm hípmắt cười, rất dứt khoát mà đáp lời.
Ở bên kia, Thái Bạch đã trở về khách điếm một lúc lâu, nhưng vì không thấy Nhiếp Bất Phàm mà tâm tríkhông yên. Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, hắn mới nhận được một phongthư do Đại Khí đưa tới, bên trên nguệch ngoạc viết mấy chữ, ‘Ta ở hoàng cung, đừngmong nhớ. ’“Cái gì gọi là ‘ta ở hoàngcung’. ”
Thái Bạch kinh hãi nói, “Như thế nào mới không gặp một hồi mà hắn đã chạy vàohoàng cung rồi. ”
Ngươi nha~ ít nhất cũng phảiđem đầu đuôi nói rõ một lần chứ!Tại sao lại tiến cung?Đi cùng với ai?An toànhay là không?Khi nào thì xuất cung?Có thể đừng không đầu không cuối như vậyhay không a?Thái Bạch tức đến tím tái mặtmày, lấy giấy bút viết kín cả một trang giấy mới bày tỏ được hết ấm ức tronglòng của hắn.
Cuối cùng, hắn mang tin tứcnày báo cho Vương Thi Thiện. Dù sao ở kinh thành, bản thân hắn cũng là lực bất tòng tâm.
“Cái gì?Hắn vào cung. ”
Trương Quân Thực kinh ngạc kêu lên.
Vương Thi Thiện gật đầu.
Lý Dực vẻ mặt lạnh lùng, sát khí bộc phát.
Trương Quân Thực ôm trán, than thở, “Trời ạ, vài ngày ngắn ngủi đã trà trộn vào hoàng cung rồi, nhưng là hắn làm saovào được. ”
“Cận vệ hoàng cung đa phầnlà do Đông Thịnh Thượng phủ huấn luyện, có khả năng Vệ Địch sẽ rất nhanh biếttin. ”
Lý Dực nhíu mày.
Vương Thi Thiện trầm ngâmnói, “Hoàng cung trọng địa, cho dù là ta cũng không thể lẻn vào. ”
“Xem ra, ” Trương Quân Thựcnhìn hai ngươi Vương – Lý, “Các ngươi bây giờ không muốn dùng sức mạnh của giatộc cũng không được rồi. ”
Màn đêm buông xuống, NhiếpBất Phàm sau khi ăn no uống đủ, tinh thần phấn chấn liền đi dạo khắp một vòng quanh PhụThánh điện, rồi lại bắt đầu mở rộng phạm vi đi dạo ra bên ngoài điện.
Vừa mới tới hành lang, Tường Hòakhông biết từ nơi nào chạy ra, chặn đường của hắn.
“Âu Dương Phong, đại nhânđã dặn, trước khi người trở về tuyệt không thể cho ngươi tùy tiện đi ra khỏi Phụ Thánhđiện. ”
“Đừng khẩn trương. ”
Nhiếp BấtPhàm đi tới khoác vai hắn, cười nói, “Ta chỉ định đi ra sân ngắm sao mà thôi. ”
Tường Hòanhìn trời, chỉ thấy tốiđen như mực, một ngôi sao cũng không có.
Hắn đang muốn nói gì đóthì Nhiếp Bất Phàm đã ngắt lời, “Ngươi có nghe nói chuyện Hi Đồ quốc vào triềucống nạp hay không. ”
Lực chú ý củaTường Hòabịchuyển hướng sang vấn đề khác, gật đầu đáp, “Chuyện lớn như vậy, ta đương nhiên biếtrõ. Nghe nói lần này bọn chúng mang tớimột con Bạch Hổ. Chờ ngày yết kiến, chúng ta với tư cách người tế lễ hẳn là cócơ hội tận mắt thưởng thức.
“Phải không. ”
Nhiếp BấtPhàm hưng trí bừng bừng nói, “Đến lúc đó nhất định là rất náo nhiệt. ”
“Đương nhiên. ”
Tường Hòavẻmặt tự hào, “Minh quốc chúng ta đứng đầu lục quốc, thực lực cường thịnh nhất, uy danh lan xa, hàng năm đều có không ít sứ giả các nước đến cống bái. ”
“Cho nên nhiệm vụ của Quốcsư cũng bao gồm cả việc chiêu đãi sứ giả các nước sao. ”
“Ân, đại nhân kiến thứcuyên thâm, học sâu hiểu rộng, văn hóa các quốc gia đều có đọc qua, hoàng đế thựcrất coi trọng hắn. ”
“A…”Hai người nói xong cũng làlúc vô ý vô thức bước ra khỏi phạm vi Phụ Thánh điện, đến khiTường Hòakịp phản*ng thì bọn họ đã đi tới Nhàn Vân điện. Đây là chỗ nghỉ ngơi uống trà của cácđại thần, buổi tối thường không một bóng người, ngay cả thị vệ cũng rất ít khiđi tới tuần tra.
“Chúng ta nhanh về đi, nếunhư bị thị vệ bắt được sẽ không tốt đâu. ”
Tường Hòalôilôi kéo kéo Nhiếp BấtPhàm, nhỏ giọng nói.
Tế đồ của Quốc sư có đặc quyềntự do đi lại ở tiền điện, nhưng Nhiếp Bất Phàm lại không có thân phận xác định, một khi bị phát hiện rất có khả năng sẽ mang lại phiền phức cho Quốc sư, đâychính là điềuTường Hòalo lắng nhất.
“Suỵt. ”
Nhiếp Bất Phàm vươnmột ngón tay chỉ chỉ về một phía nào đó, “Ngươi nghe xem, bên kia có phải có tiếngđộng gì hay không. ”
“Có tiếng động gì cũngkhông phải chuyện của chúng ta. ”
Tường Hòa một chút hiếu kỳ cũng không có, chỉmột mực thúc giục nói, “Chúng ta đi thôi!”“Đùng nóng vội, đi xem thử đi. ”
Nhiếp Bất Phàm khom người, nhẹ chân nhẹ tay rón rén đi về bên kia.
Tường Hòa dậm chân, chạynhanh đuổi tới.
Theo bước chân mỗi lúc mộtgần của hai người, thanh âm cũng càng ngày càng rõ nét, tựa hồ như một tiếngrên rỉ mang theo thống khổ đau đớn nào đó.
Tường Hòa sắc mặt khẽ biến, giữ chặt ống tay áo của Nhiếp Bất Phàm, ra hiệu nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhiếp Bất Phàm xoa xoa đầuhắn, tỏ ý trấn an, sau đó tiếp tục thăm dò đi tới.
Tường Hòa sắp tức chết rồi, trừng Nhiếp Bất Phàm một cái, hận không thể đâm thủng một cái lỗ trên người đốiphương.
Nhiếp Bất Phàm cẩn thận thòđầu ra. Trong chỗ tối tăm, một thân ảnh đang ôm bụng rụt vào góc tường mà run rẩy, thoạt nhìn như là người phát bệnh.
Hắn bám vào vách tường, thòđầu hỏi một tiếng, “Ngươi không sao chứ. ”
Nghe được thanh âm của hắn, người nọ dường như cứng đơ một chút, cũng không phản ứng lại.
Nhiếp Bất Phàm vì thế quayđầu lại nói với Tường Hòa, “Nhìn trang phục của hắn chắc là thị vệ, ngươi đi gọithái y đến xem đi. ”
Tường Hòa âm thầm thở ra mộthơi. Hắn vừa rồi còn tưởng có người dám ở đây yêu đương vụng trộm chứ, nếu chỉlà thị vệ phát bệnh thì giúp một tay một chân cũng không hề gì.
Tường Hòa nói, “Ngươi về PhụThánh điện trước, không nên ở lại chỗ này lâu, ta đi tìm thái y. ”
Nhiếp Bất Phàm sảng khoảiđáp ứng.
Chờ Tường Hòa đi rồi, NhiếpBất Phàm lập tức đi tới bên cạnh thị vệ kia, vỗ nhẹ hắn, nói, “Ngươi có khỏekhông?Có cần ta đỡ qua bên kia nghỉ ngơi một chút hay không. ”
Thị vệ không nói gì, NhiếpBất Phàm liền coi như hắn không cần. Nhìn xung quanh một chút, NhiếpBất Phàm lại cảm thấy kỳquái, thị vệ trong cung lại có chuyện đơn lẻ hành động thế này sao?Đang định mở miệng hỏi, hắn đột nhiên cảm thấy sau gáy đau buốt một hồi, mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Kế đó, hắn bị người kéo lê, chậm rãi đi về một nơi nào đó.
Sau khi lẻn vào một gianthiên điện, thị vệ cố nén đau đớn, cởi y phục trên người Nhiếp Bất Phàm ra, sauđó thay cho hắn trang phục thị vệ đang mặc trên thân mình. Đúng lúc này, bênngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân khe khẽ.
Thị vệ cấp tốc thay tế phụcrời khỏi hiện trường.
Hắn vừa đi khỏi không baolâu thì đại môn thiên điện bị người bật mở, một đám thị vệ xông vào, liếc mắtmột cái liền thấy Nhiếp Bất Phàm nằm sõng soài trên mặt đất.
Trong đó một người đi tớingửi ngửi, gật đầu nói, “Đúng rồi, là Viễn Hương. Xem ra dược liệu đã phát huycông hiệu, mau mang về cho hoàng thượng xử lý. ”
Mấy người kéo Nhiếp BấtPhàm còn đang mê man đi thẳng tới hậu cung. Khi đi ngang qua hành lang, vừađúng lúc Phiền Lạc cũng nghị sự xong đi ra.
“Hoàng thượng, đã bắt đượcphạm nhân. ”
Thị vệ ở ngoài cửa báo cáo.
“Mang vào đi. ”
Thái giámtruyền lời nói.
Nhiếp Bất Phàm bị vứt trênmặt đất, cái cằm đập xuống phát đau, vì thế mà từ trong mê man mơ mơ hồ hồ tỉnhlại.
“Chính là hắn. ”
Bên taitruyền đến một thanh âm trầm thấp, Nhiếp Bất Phàm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấymột nam tử tuấn nhã một thân áo gấm thêu rồng ngồi trước thư trác, đầu mày cuốimắt mang theo vài phần uy nghiêm, khóe miệng tự nhiên mà cong lên, ánh mắt thâmthúy, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ.
“Chính là tên này. ”
Thịvệ trả lời.
Hoàng đế ngắm nghía mảnh ngọcbội, lại im lặng quan sát Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm còn chưa nắmđược tình huống hiện tại, nhưng cũng biết bầu không khí có chút khác thường.
Nhìn lại bộ y phục thị vệ trên người mình, hắn không khỏi thầm than xui xẻo.
“Ngươi là ai. ”
Hoàng đế thảnnhiên hỏi.
Nhiếp Bất Phàm vừa nới chuẩnbị khai ra ba chữ ‘Âu Dương Phong’ thì chợt ngẫm lại, vẫn là nên báo một cáitên khác đi.
Vì thế hắn trả lời, “Ta làVi Tiểu Bảo. ”
(*)(* Vi Tiểu Bảo: nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp cuối cùng của Kim Dung – Lộc đỉnh kí)“Vi Tiểu Bảo. ”
Hoàng thượngnhẹ nhàng dựa vào long ỷ, sâu xa hỏi, “Nói xem, người và Lệ phi của trẫm quan hệnhư thế nào. ”
“Lệ phi?Nói thực, ta căn bảnkhông biết. ”
Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cái mũi. Hay rồi, nguyên lai là vị đại ca kiađi câu dẫn phi tần của hoàng đế.
“Vậy tại sao ngươi lại xuấthiện trong phòng nàng. ”
Hoàng thượng ngữ khí ôn hòa, nghe ra không có chút cảmxúc nào, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác áp bức đến da đầu tê dại.
Thị vệ cùng thái giám xungquanh tất cả đều căng thẳng tinh thần, một bộ dáng sẵn sàng dàn quân đón địch.
Nhiếp Bất Phàm ngồi xếp bằngtrên mặt đất, buông lỏng hai tay nói, “Ngươi làm sao biết ta xuất hiện trongphòng nàng. ”
“To gan. ”
Thái giám đứngbên cạnh hoàng đế nhịn không được quát, “Ngươi dám dùng loại ngữ khí này mà nóichuyện với Hoàng thượng. ”
Nhiếp Bất Phàm cảm thấychính mình thực sự rất vô tội. Thân là một người bị oan ức, hắn biểu hiện như vậy đã làvô cùng lý trí rồi.
Hoàn thượng khoát tay, tiếptục nói, “Trẫm vẫn biết Lệ phi sau lưng trẫm lén lút qua lại với nam nhân khác. Vì để bắtngười này, trẫm đã đặc biệt thưởng cho Lệ phi một loại phấn thơm độc nhất vô nhị, chỉ có người cùng nàng tiếp xúc mới có thể nhiễm phải, mà ngươi, trên ngườicũng có mùi y như vậy. ”
“Sai, không phải ta có mùi, mà là bộ quần áo này. ”
Nhiếp Bất Phàm đúng lên, đám thị vệ xung quanh lập tức cảnhgiác.
“Y phục. ”
Hoàng thượng hípmắt quan sát hắn, nghi hoặc trong đáy mắt chợt lóe lên.
“Y phục này rõ ràng khôngphải của ta. ”
Nhiếp Bất Phàm tùy tiện kéo quần áo trên người, ‘phần phật’ mộttiếng, đai lưng rớt ra, ngoại bào mở rộng, lộ ra áo lót bên trong.
“Ngươi xem, ai lại mặc mộtkiện y phục như thế này để đi hẹn hò a. ”
Nhiếp Bất Phàm không hề cảm thấy y phụctrên thân không ngay ngắn, vẻ mặt vẫn thập phần bình tĩnh.
Hoàng thượng trầm mặc quansát hắn hồi lâu, đột nhiên nói, “Lệ phi mang thai. ”
Nhiếp Bất Phàm cũng trầm mặcmột hồi, do dự nói, “Ta có nên chúc mừnghoàng thượng không. ”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tấtcả mọi người xung quanh đều trở nên cực kỳ vặn vẹo, không biết là nên cười haynên giận.
Miếng ngọc bội trên tayhoàng đế không phát ra một tiếng động mà nứt gãy làm đôi. Hắn thuận tay ném đi, đứng dậy, chậm rãi đến bên cạnh Nhiếp Bất Phàm, đi vòng quanh người nọ mộtvòng rồi bình tĩnh đứng lại.
Nhiếp Bất Phàm nhìn vịhoàng đế cao hơn hắn một cái đầu này, trong lòng gào thét, ‘Cao thì giỏi lắmsao!Có bản lĩnh thì so IQ đi!“Cởi y phục ra. ”
Hoàng thượngbất thình lình lên tiếng.
Nhiếp Bất Phàm nỗ lực ngậm miệng, không hề nói ra một lời lộn xộn nào, nhanh chóng cởi bộ y phục thị vệ xuống đếnkhông còn một mảnh, chỉ chừa lại một thân áo lót trắng như tuyết.
Thị vệ lập tức nhặt lấy bộy phục kia mang sang một bên.
Vừa cởi y phục, mùi ViễnHương vốn dĩ quanh quẩn trên thân thể Nhiếp Bất Phàm dần tiêu thất, thay vào đó là một loại hương thơm nhàn nhạt của cỏ xanh.
Hoàng đế thấy hắn vẻ mặt thảnnhiên, chẳng những không hề sợ hãi chột dạ vì bị bắt gian mà ngay cả mộttia khẩn trương cũng không thấy. Người như vậy trước đây hắn chưa từng thấy, quảnhiên mới lạ.
Ánh mắt hắn lướt tới búitóc trên đầu Nhiếp Bất Phàm, bất ngờ vươn tay gỡ cây mộc trâm trên đầu đốiphương xuống. Không còn mộc trâm cố định, suối tóc đủ để khiến cho nữ nhân phảiđố kỵ kia của Nhiếp Bất Phàm lập tức rũ xuống, trơn bóng như lụa, mềm mại nhưtơ.
Hoàng đế ngắm nghía cây mộctrâm, tầm mắt lại lướt qua mái tóc của hắn một lượt, hỏi, “Ngươi và Quốc sư cóquan hệ như thế nào. ”
Nhiếp Bất Phàm vừa thấy mộctrâm trên tay hắn thì liền minh bạch, chỉ có thể đáp, “Hoàng thượng anh minh, ta là tế đồ Quốc sư mới thu nhận. ”
“Tế đồ. ”
Hoàng thương ậm ừ, nói, “Vì sao chưa báo lên. ”
“Có thể Quốc sư cảm thấy tatư chất ngu si, cho nên tạm thời còn chưa trình báo, thuận tiện cho việc đổi ýngày sau. ”
Động tác của hoàng đế dừngmột chút. Không biết là có phải do Nhiếp Bất Phàm hoa mắt hay không, mà trongtrong nháy mắt kia, hắn dường như thấy người nọ mỉm cười.
“Việc này trẫm sẽ tìm Quốcsư để xác minh, ngươi tạm thời ở lại bên người trẫm làm thị thư (*) đi. ”
(*)Thị thư: người hầu hoàng thượng đọc sách. Nhiếp Bất Phàm không thểtin được nói, “Hoàng thượng, ngươi cư nhiên anh minh như vậy. ”
Phi tử của chính mình bịngười khác làm cho to bụng, hắn thân là hoàng đế mà cũng là một nam nhân, khôngphải nên long nhan chấn nộ, bất chấp người có tội hay không có tội, trước hết cứchém vài tên trút giận rồi tính hay sao?Hoàng đế không hiểu vì saocó cảm giác đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Nhiếp BấtPhàm.
Nhiếp Bất Phàm toàn thânrùng mình, run rẩy nói, “Hoàng thượng, nếu hiềm nghi đã rửa sạch, có thể thưởngcho ta một bộ quần áo để mặc hay không?Thực sự là rất lạnh. ”
—