Cầm Đế

Chương 16: Phiêu lan hiên


Chương trước Chương tiếp

" Ca ngợi Pháp lam, các ngươi không thể tuyển thêm người sao? Chúng ta làm việc rất nhanh nhạy, hơn nữa, ngươi xem, chúng ta còn là học viên của mễ lan viện, tố chất tuyệt đối cao hơn so với người bình thường ". Tô Lạp lo lắng, vội đề cử chính mình cùng Diệp Âm Trúc.

Người phục vụ có vẻ bất đắc dĩ, nhún vai đáp: " Thật sự xin lỗi, chúng ta đã chiêu mộ đủ nhân thủ, nếu các ngươi ngày hôm qua mà đến hẳn sẽ có cơ hội. Bây giờ đành phải mời các ngươi trở về vậy ".

Diệp Âm Trúc giơ tả thủ nắm lấy bả vai Tô Lạp kéo lại, nói: " Thôi đi. Người ta đã tuyển đủ người rồi, đừng làm khó cho người ta nữa. Chúng ta đến chỗ khác thử xem ".

Tô Lạp vốn còn muốn tranh thủ một chút nhưng nghe Diệp Âm Trúc nói vậy đành bất đắc dĩ gật đầu. Đúng lúc hai ngưởi xoay người muốn đi, người phục vụ bỗng gọi lại: " Xin chờ một chút ". Người phục vụ nhìn chằm chằm vào tả thủ Diệp Âm Trúc trên vai Tô Lạp, cung kính hỏi: " Vị tiên sinh này, xin hỏi, có phải là Diệp Âm Trúc không? ".

Diệp Âm Trúc trả lời: " Đúng vậy! Ngươi như thế nào mà biết được tên ta? ". Người phục vụ vội cung kính hướng tới Diệp Âm Trúc hành lễ: " Xin lỗi, vừa rồi là ta mạo muội, không biết hai vị là bằng hữu của tiểu thư. Xin mời hai vị vào trong ".

Diệp Âm Trúc sửng sốt: " Tiểu thư? Ta có quen biết với tiểu thư của các ngươi sao? ".

Người phục vụ kinh ngạc hỏi: " Ngài không phải là Diệp Âm Trúc tiên sinh sao? Tiểu thư đã phân phó, nếu có thanh niên nào tả thủ có đeo giới chỉ đến đây thì đó chính là ngài ".

DIệp Âm Trúc trong đầu linh quang chợt lóe: " Phiêu lan hiên, phiêu lan hiên, chẳng lẽ nơi này của An Nhã tỷ tỷ sao? ". Lúc này hắn mới chợt nhớ tới tại sao ba chữ Phiêu lan hiên lại quen thuộc như vậy, lúc đầu khi mới chia tay tại mễ lan thành, An Nhã từng nói với hắn nếu có chuyện gì thì tới Phiêu lan hiên tìm nàng.

" Đúng vậy. Phiêu lan hiên đúng là do một tay tiểu thư sáng lập. Hai vị, xin mời vào bên trong ". Vừa nói xong, người phục vụ trực tiếp dẫn Tô Lạp cùng Diệp Âm Trúc đi vào bên trong. Tiến vào phiêu lan hiên, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một mảng màu xanh biếc. Không chỉ là màu của các loại thực vật, ngay cả các vật bài trí bên trong cũng đồng nhất một màu xanh biếc. Có thể thấy được chủ nhân nơi này rất thích màu xanh biếc, tuy không tạo cảm giác hào hoa nhưng lại mang một cảm giác trang nhã không thể diễn tả bằng lời. Các tách chén cũng được làm bằng lục thủy tinh, nhìn rất tinh xảo. Bên trong tiểu lâu rất thoáng mát, Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp từ bên ngoài đã nhìn thấy cây cổ thụ nhưng trực tiếp quan sát từ bên trong mới thực sự ngỡ ngàng. Thân cây khoảng hai mươi người ôm mới hết, loại đại thụ thế này khẳng định là vô cùng hiếm có, có lẽ chính vì thê mới tạo được phong cách riêng của phiêu lan hiên. Không khí nơi này phi thường trong lành, không một chút bụi, mấy nhân viên phục vụ đang quét dọn xung quanh. Tô Lạp huých nhẹ vào lưng Diệp Âm Trúc, nhỏ giọng hỏi, ngữ khí có vẻ hơi giận: " Nguyên lai ngươi có quen những người ở đây, vừa rồi có phải cố ý xem ta diễn trò không? ".

Diệp Âm Trúc cười khổ: " Đương nhiên không phải như vậy rồi. Lúc mới nhìn ba chữ phiêu lan hiên ta đã thấy quen quen nhưng tại ngươi kéo ta vào luôn, làm ta không nhớ ra được. Không phải là ta đã kể với ngươi chuyện trên đường đến mễ lan thành, không giAn Nhãgiới chỉ của ta bị đánh cắp rồi sao. Đúng lúc đó gặp cân thiết dong binh công đoàn đang hộ tống thương đội của An Nhã tỷ tỷ. An Nhã tỷ tỷ rất tốt, từng bảo nếu ta có gì khó khăn hãy đến gặp tỷ ấy, xem ra đúng là nơi này rồi ".

Người phục vụ đưa hai ngưởi tới một bàn ở giữa tiểu lâu. Nơi này có thể quan sát kĩ cây cổ thụ hơn, không khí cũng có chút thanh tịnh. " Hai vị, mời ngồi. Ta đi gặp tiểu thư bẩm báo ". Nói xong, hắn vội đi lên lầu. Cầu thang lên lầu kiến tạo rất đặc sắc, xoay quang thân cây cổ thụ nhưng hoàn toàn không làm tổn hại gì đến thân cây. Xem ra chủ nhân rất quan tâm đến cái cây này.

Bàn ghế đều làm bằng gỗ, trên bàn là một bộ trà cụ cổ, tất nhiên là đều có màu xanh biếc rồi. Diệp Âm Trúc nhìn quanh, phát hiện thấy phiêu lan hiên này diện tích không nhỏ nhưng có rất ít bàn ghế, cả đại sảnh chỉ có mười bộ bàn ghế. Mấy cái bàn khác đang dựng đứng lên, xem ra chưa bắt đầu buôn bán. Lúc này rất dễ quan sát toàn cảnh đại sảnh.

Tô Lạp than thở: " Nơi này thật tốt a. Mặc dù mới chỉ là đại sảnh nhưng đã rất chú trọng tới việc chăm sóc khách hàng rôi, giữa đại sảnh lại có một đại cổ thụ như thế này, thật sự là rất kỳ lạ. Sợ rằng cả đại lục chỉ có một trà lâu kiểu này thôi ".

Diệp Âm Trúc cúi xuống nhìn giới chỉ đang đeo ở tả thủ của mình, một cảm giác thoải mái phi thường xuất hiện. Tô Lạp cũng thấy được giới chỉ trên tay hắn, không khỏi bĩu môi, thì thào tự nhủ: " Nữ nhân có giới chỉ thì không sao, nam nhân cũng bày đặt đeo giới chỉ ".

Lúc sa, tiếng cước bộ vang lên nhẹ nhàng, An Nhã đang từ cầu thang đi xuống. Hôm nay nàng mặc một bộ màu xanh biếc, mái tóc dài màu thủy lam để xõa như cũ, ngay cả đôi bông tai cũng không thay đổi. Cho dù lúc này trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc nhưng vẫn không làm mất đi khí chất ưu nhã vốn có.

Trong các nữ nhân mà Diệp Âm Trúc đã từng gặp, luận về dung mạo, khí chất mà nói, chỉ có Hương Loan mới có thể so sánh với An Nhã nhưng nếu quan sát kĩ thì ngay cả Hương Loan cũng không thể bằng An Nhã về phong vận.

" Âm Trúc, ngươi rốt cuộc cúng nhớ tới vị tỷ tỷ này sao? ". An Nhã đã đi tới, mỉm cười hỏi.

Diệp Âm trúc đứng lên nghênh tiếp, có chút xấu hổ đáp: " Kỳ thật ta và bạn đồng học cùng đi tìm việc, không ngờ trùng hợp lại gặp được tỷ nơi này ".

An Nhã nhìn thoáng qua Tô Lạp phía sau Diệp Âm Trúc, ánh mắt toát ra tia kinh ngạc, nói với hắn giọng trách cứ: " Mễ lan học viện đệ tử luôn rất đông! Ngươi a, nếu gặp khó khăn như vậy, lúc đầu sao lại cự tuyệt sự giúp đỡ của ta ".

Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Ta không thể làm phiền tỷ được, việc nộp học phí cũng không cần gấp, ta ra ngoài làm việc tự kiếm học phí cũng được ".

Từ lúc An Nhã xuất hiện, trên mặt Tô Lạp đã có tia kỳ quái: " Âm Trúc, nếu nơi này không tuyển người, chúng ta đi thôi. Chúng ta còn phải đi tìm công việc khác ".

An Nhã mỉm cười đáp: " không cần vội, trước hết cứ nghỉ ngơi một chút đi ". Vừa nói xong, nàng quay lại gật đầu với người phục vụ áo lam ban đầu. Người phục vụ lập tức xoay người rời đi. An Nhã để Diệp Âm Trúc ngồi xuống rồi tự mình cũng ngồi ngay cạnh Âm Trúc, nói: " Các ngươi muốn tìm loại việc gì đây? Nếu Âm Trúc muốn tự thân vận động, có lẽ ta cũng có thể giúp các ngươi có một công việc thích hợp ". Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Diệp Âm Trúc nói: " Việc gì cũng được, miễn là trong phạm vi chúng ta có thể làm được. Vốn chúng ta nghĩ tới đây để làm nhân viên phục vụ, tới sau này mới biết là tiểu lâu do tỷ mở ".

Không đợi An Nhã mở miệng, Tô Lạp đã cướp lời: " Không dám làm phiền tới An Nhã tiểu thư, tự chúng ta có thể đi kiếm việc cho bản thân ".

An Nhã mỉm cười nói: " Không phiền toái đâu. Âm Trúc, ta nhớ ngươi là thần âm sư, lần trước ngươi có nói qua cho ta về yếu quyết đánh đàn. Nơi này có đàn, ngươi có thể đánh cho ta nghe một bài được không? Tuy nơi đây đã tuyển đủ người phục vụ nhưng vẫn thiếu một thần âm sư tới diễn tấu ". Nói đến đây, nàng nhìn qua Tô Lạp cười mỉm một cái: " Đương nhiên việc này do ngươi quyết định. Nếu ngươi cảm thấy không phù hợp, ta cũng không dám ép ".

Diệp Âm Trúc cười nói: " Không cần tỷ nói, ta cũng đang muốn tặng cho tỷ một cầm khúc đây. Đàn ta có đây rồi ".

Lúc này, trà đã được mang lên cùng với những cái chén rất tinh xảo. Hiển nhiên người phục vụ đã được giao nhiệm vụ, trực tiếp cho nước trà vào chén. Nhất thời, một mùi thơm ngát truyền đến, phảng phất như mùi hoa mai, tạo cho người ta một cảm giác sảng khoái phi thường. Trà có màu đỏ nhạt, rất thu hút người thưởng thức. An Nhã mỉm cười nói: " Trước tiên uống chén trà đi đã. Đây là hồng xảo trà, một loại cống phẩm tới Mễ lan cung đình, sản lượng cực kì ít. Nó có tác dụng hạ hỏa, tiêu viêm, trừ độc, dưỡng nhan, rất công hiệu đối với người cao tuổi. Nếu bỏ thêm một chút băng đường, mùi vị sẽ cực kì tuyệt hảo ".

Diệp Âm Trúc nâng chung trà lên, uống thử một ngụm, nhất thời thấy một cỗ nhiệt lưu từ cổ truyền xuống rồi lan tỏa ra khắp người, cảm giác mệt nhọc tiêu tan đi hết. Uống xong, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi thơm của hoa mai tạo cảm giác sảng khoái không nói lên lời. " Hảo trà ".

Tô Lạp lúc đầu thấy đây là hoa trà, trong mắt toát ra tia khinh thường nhưng khi uống một ngụm trà vào thì nhất thời sững lại, bao nhiêu lời định nói trôi hết vào bụng, rất nhanh chóng đã làm sạch cả chén.

An Nhã mỉm cười: " Tại các trà lâu cao cấp luôn có lục trà, ô long trà nhưng ta lại chỉ thích hoa trà. Rất nhiều người khinh thường hoa trà, thậm chí còn liệt hoa trà vào loại trà bình dân. Nhưng ta không nghĩ như vậy. Hoa trà chính gốc không phải dùng loại hoa khô sao chế mà phải từ hoa tươi, trải qua lúc nở rộ mới có thể cho vào trong trà. Ta lập phiêu lan hiên nơi đây, kinh doanh hạng mục chủ yếu là hoa trà. So với các loại trà như lục trà, ô long trà dành cho giới quý tộc, công hiệu của hoa trà còn tốt hơn nhiều ".

Diệp Âm Trúc thuần hậu cười, nói: " Ta không hiểu nhiều về trà nhưng uống loại trà này thấy rất tốt cho sức khỏe ".

An Nhã than nhẹ một tiếng: " Văn hóa trà cũng rất sâu sắc, có từ rất lâu rồi, bắt đầu lưu truyền từ Đông long đế quốc, đáng tiếc, đến bây giờ đã bị thất truyền rất nhiều điều... ".

" Đông long đế quốc? ". Diệp Âm trúc giật mình nhìn về phía An Nhã. Mặc dù cái tên này hắn mới nghe lần đầu tiên nhưng hai chữ đông long đối với hắn quen thuộc vô cùng, chính hai vị ông nội đã không ít lần nói đến đông long bát tông, mặc dù không hiểu nghĩa như thế nào, nhưng theo lời của An Nhã chắc phải có sự liên quAn Nhãgì với đông long đế quốc mới đúng.

An Nhã sắc mặt hơi đổi nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nói sang chủ đề khác: " Âm Trúc. ngươi không phải định đánh đàn cho ta nghe sao? Bây giờ bắt đầu được chưa? ".

Diệp Âm Trúc mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng tâm địa hắn vốn đơn giản, thấy An Nhã nói sang chuyện khác thì cũng không hỏi nhiều, quang mang chợt lóe lên từ lam tinh giới chỉ, hải nguyệt thanh huy cầm đã xuất hiện trên bàn. Mặc dù cái bàn có vẻ hơi cao nhưng với Diệp Âm Trúc không có vấn đề gì. Từ hải nguyệt thanh huy cầm lóe ra từng đợt thanh quang, hình dáng thon dài kết hợp với các viên trân châu khảm quanh mười ba dây đàn tạo cảm giác tôn quý.

" Hảo cầm ". An Nhã có chút khinh ngạc nói. Nàng không nghĩ tới trong một khoảng thời giAn Nhãngắn Diệp Âm Trúc có thể lấy ra một cây đàn quý đến vậy.

Toàn bộ tinh thần tập trung, nhãn quang không chút tạp niệm, hơi thở điều hòa, tay để ở ngũ huy vị tiền ( dây đàn thứ năm), nội tâm như hòa vào làm một cùng cây cổ cầm, lúc này khí chất của Diệp Âm Trúc đã thay đổi. Trong mắt mọi người lúc này là một người hoàn toàn khác, cho dù là giáo sư mễ lan viện hay bất kì một quý tộc nào khi đánh đàn động tác cũng không thể ưu nhã bằng hắn. Hai tay nhẹ vẫy, ống tay áo lên đến cổ tay, lộ ra hai bàn tay bát chỉ. Tả thủ nhẹ ấn, hữu thủ gẩy nhẹ tạo thành giai điệu " thu hồng " êm dịu, du dương động lòng người, tiếng đàn tinh tế hàm súc, chỉ pháp tạo nên một chút âm thanh khống chế tiết tấu, nhẹ nhàng, chậm rãi. Có lẽ do gặp lại An Nhã nên Diệp Âm Trúc cảm thấy tâm tình rất vui vẻ thoải mái, đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi vào mễ lan viện hắn không phải suy nghĩ, tính toán, chỉ tập trung đánh đàn. Tinh thần hắn đã hoàn toàn ổn định, trong mắt lộ ra quang mang nhàn nhã, tự tin, miệng điểm nụ cười, tinh khí thần hoàn toàn cùng cổ cầm dung nhập vào thiên địa. Trong lúc này, tiếng đàn tựa hồ như đã đem hết ưu phiền phát tiết ra ngoài, hết thảy đều hòa nhập với tự nhiên.

Xung quanh cây đàn, ma pháp phóng thích, quang mang màu đỏ tỏa ra không ngừng. Diệp Âm Trúc tinh thần hoàn toàn tập trung đánh đàn, không để ý thấy toàn bộ người làm của phiêu lan hiên, kể cả ở đại sảnh lẫn trên lầu đều dừng công việc đang làm lại, chăm chú lắng nghe tiếng đàn. Có lẽ ngay cả An Nhã lẫn Tô Lạp đều không biết trong khi DIệp Âm Trúc đánh đàn, hữu thủ đã vận dụng xuân oanh thế, phong kinh hạc vũ thế, hạc minh tại âm thế, bảo nhạn hàm lô thế, cô vụ cố quần thế, thương dương thế, noa vân thế, đường lang bộ thiền thế, tả thủ dùng dĩ thu ngạc lâm, hàm thư thế, phương lâm kiều oanh thế, thương long nhập hải thế, tê phượng sơ linh thế, văn báo băo vật thế, hào viên thăng mộc thế, không cốc truyện. Hai tay giống như tinh linh vũ đạo, vận hành như nước chảy mây trôi, một khúc " thu hồng " dùng cầm tấu đến mức độ này, cho dù Tân Thương đến đây cũng phải cam bái hạ phong. Với xích tử cầm tâm đích, thần âm sư bình thường không thể so sánh được.

Ôoong - tiếng đàn âm vang rồi tắt, Diệp Âm Trúc hai tay nhu hạ rời khỏi cây đàn, từ từ buông xuống, khúc nhạc đã hết mà xung quanh vẫn chìm vào sự im lặng. Vừa rồi dùng toàn bộ tâm tư đánh một khúc đàn, hắn đối với cầm khúc ảo diệu có chút tâm đắc, tựa hồ đã có sự đột phá trong ma pháp.

Yên tĩnh, cả phiêu lan hiên bây giờ có thể nghe thấy tiếng lá rơi gió thổi. Tại lầu một, mỗi ngưởi đều nhìn về phía Diệp Âm Trúc với ánh mắt si ngốc, cho dù không chú tâm vận dụng tinh thần lực dung nhập tiếng đàn thì một khúc " thu hồng " cũng đã khiến mọi người chìm vào dòng cảm xúc.

" Thất huyền vi hữu ích, lưỡng nhĩ thị, tâm tĩnh tức thanh đạm, kỳ văn vô. Hảo cầm, hảo khúc. Một tuyệt khúc như thế này, ta không được nghe từ rất lâu rồi ". Một thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền đến, làm mọi người bừng tỉnh khỏi dư âm của tiếng đàn.

" Hảo cầm, đúng là hảo cầm ". An Nhã thở dài một hơi, nhìn Diệp Âm Trúc với một ánh mắt khác. Nàng ngàn lần không nghĩ đến cầm nghệ của Diệp Âm Trúc cao siêu đến mức này, một cầm khúc đã đem đến cho nàng bao nhiêu cảm xúc, không khỏi nhớ đến quê hương đã bao năm xa cách.

Tô Lạp không phải là lần đầu tiên nghe Diệp Âm Trúc đánh đàn, nhưng chưa bao giờ được nghe Âm Trúc vận dụng cầm ma pháp đánh đàn. Tiếng đàn trực tiếp ghi sâu vào trong đầu, tuy đã dứt nhưng vẫn khiến hắn đắm chìm trong sự ảo diệu, cũng gợi không ít cảm xúc từ lâu đã chôn chặt trong lòng, khiến hắn suýt rơi lệ.

" Thoải mái quá, gần đây không có lúc nào rảnh để luyện tập, hôm nay được phát tiết đúng là thống khoái ". Tiếng đán làm cho người khác cảm động đòng thời cũng làm cho tâm trạng của Diệp Âm Trúc tốt lên. Một khúc " thu hồng " hoàn mỹ, khi tấu lên làm hắn thần thanh khí sảng, toàn thân như được thanh lọc. Trong lúc thanh khí phát động, toàn thân cảm giác như là trung tâm của vũ trụ, pháp lực dưới tình huống đó tự nhiên cũng tăng lên.

" An Nhã tiểu thư, không nghĩ rằng ngươi lại mời được một vị cầm sư cao quý như vậy mà tuổi còn rất trẻ. Xem ra sau này ta không đến đây thường xuyên là đã có lỗi với cái tai rồi! Ha ha ha ha ". Thanh âm già nua lại một lần nữa vang lên, lần này hướng tới An Nhã nói chuyện.

Diệp Âm Trúc hướng tới nơi vừa phát ra âm thanh, thấy một trường sam lão nhân đang đi tới chỗ ba ngưởi. Vừa rồi nghe lão nhân ngâm thơ, Diệp Âm Trúc biết lão đối với cầm nhạc rất sở đắc.

Âm Trúc cùng Tô Lạp đứng lên nghênh đón, cung kính nói: " Lão tiên sinh, ngài hảo ". Lão nhân vóc ngưởi to cao, tướng mạo cổ phác trầm hậu, mặc dù chỉ mặc một bộ quàn áo rất đơn giản nhưng cũng tạo cho người đối diện cảm giác cao quý, không giống thường nhân. Tinh quanh từ hai mắt hiện lên có khả năng nhiếp nhân, mái tóc bạc trắng, để xõa trên vai, nhìn qua có vẻ tự nhiên.

" Đức giả, tính chi đoan dã ; Nhạc giả, đức chi hoa giả. Dựa vào tiếng đàn cũng có thể biết đạo đức của người đánh. Tiểu huynh đệ với cầm nhạc tâm đắc như vậy, có thể thấy được tâm tính thiện lương. Không sai, đúng rồi. Ngươi tuổi còn trẻ mà cầm nghệ đạt đến mức này là rất hiếm thấy ". Nói xong, vỗ vỗ lên vai Diệp Âm Trúc tán thưởng. Chỉ với cái vỗ vai như vậy, Diệp Âm Trúc cảm nhận được một tia nhiệt khí du nhập vào trong cơ thể, vận hành một vòng, tạo cho cơ thể một cảm giác thoải mái. Trúc đấu khí trong cơ thể dường như cũng thoáng gia tăng vài phần.

An Nhã mắt thấy lão nhân đến gần, cũng không đứng dậy, trên mặt thậm chí còn mang vẻ lạnh lùng, nói: " Quả nhiên là Mã Thức Đồ lão. Ngươi tới thật không đúng lúc, phá hủy hết nhã hứng của ta ".

Lão nhân cười khổ nói: " Hảo, hảo, là ta sai. Bất quá An Nhã tiểu thư, sau này ta có được ở đây nghe tiếng đàn đọng lòng người như thế này nữa không? Cầm sư đạt đến trình độ này, quả thực quá ít, quá ít ".

Nghe lão nhân tán thưởng Diệp Âm Trúc, An Nhã lúc nãy mới mỉm cười, quay đầu chuyển hướng tới Âm Trúc nói: " Ngươi nghe thấy chưa, người này hay đến phiêu lan hiên, bình thường rất khó chiều, bây giờ lại tán thưởng ngươi nhiều như vậy. Ta nhất định phải thỉnh ngươi làm cầm âm sư nơi đây. Thù lao sẽ rất cao, ngươi không chối từ chứ? ".

Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn về phía Tô Lạp. Lúc này có lẽ Tô Lạp vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi nghe cầm khúc " thu hồng ", cũng không để ý đến hắn. " Được rồi. Ta nhận làm công việc ở đây, cũng có thể gặp tỷ tỷ thường xuyên hơn ". Diệp Âm Trúc mỉm cười nói, ánh mắt không hề có một tia tạp niệm. Đạn cầm đối với hắn mà nói chính là cách tốt nhất đẻ tu luyện, lại có thêm tiền để chi trả học phí, hắn có thê không đáp ứng sao?

" Ngươi vừa nói cái gì? ". Lão nhân trợn mắt nhìn Diệp Âm Trúc rổi rất nhanh chuyển hướng tới An Nhã hỏi: " Hắn là đệ đệ của ngươi? ".

An Nhã lãnh đạm nói: " Chuyện của ta không cần ngươi xen vào. Lắm miệng quá, ngươi mau rời khỏi đây đi. Phiêu lan hiên không hoan nghênh ngươi tới đây ".

Lão nhân trên mặt toát một tia thống khổ: " Ngươi không thể nhượng bộ ta một chút sao. Gì thì nói, chúng ta cũng là bằng hữu mà ". Luận tuổi mà nói, lão nhân đáng tuổi ông nội An Nhã, thê nhưng ngữ khí của lão đối với An Nhã lại phi thường tôn kính.

An Nhã không hề đê ý tới lão, nói tiếp với Diệp Âm Trúc: " Âm Trúc, ngươi muốn bao nhiêu thù lao đây? "

Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu, sơ ý để lộ ra lam tinh giới chỉ đeo trên tả thủ. Lão nhân vừa thấy lam tinh giới chỉ, nhất thời thân thể cứng đờ ra, thần sắc trở nên vài phần quái dị. " An Nhã tỷ tỷ, tiền công nhiều hay ít đều được. Tô Lạp là bạn cùng phòng với ta, có thể cho hắn đến chỗ này làm việc cùng ta không? Chúng ta một ngày chỉ cần mười ngân tệ thôi ".

Lúc này Tô Lạp đã tỉnh táo lại, vừa nghe thấy lời cầu xin của Diệp Âm Trúc, không khỏi nhịn được tức giận, ở phía sau đá hắn một cái rồi cướp lời: " Ta không sao cả, chỉ cần không phải tách xa Diệp Âm Trúc là được. Nhưng Diệp Âm Trúc là cầm sư, thù lao không thể thấp như vậy được. Âm Trúc, ngươi là thiên tài trong số các thần âm hệ đệ tử mới nhập môn mà ".

An Nhã không hề để ý tới Tô Lạp, chỉ nhìn Diệp Âm Trúc nói: " Ngốc tử, làm gì có cầm sư nào chấp nhận mức thù lao như đệ nói. Tại nơi này, cho dù một nhân viên phục vụ bình thường cũng có thù lao một kim tệ. Với ngươi, thù lao mỗi ngày sẽ là mười kim tệ. Còn về vị tiểu huynh đệ Tô Lạp này, chi bằng làm người phục vụ đi. Thêm một người phục vụ cũng không sao cả ".

" Không, An Nhã tỷ tỷ, thù lao này thật sự cao quá ". Một ngày mười kim tệ a! Phải biết một gia đình bình thường, một tháng cũng chỉ kiếm được hai kim tệ mà thôi.

An Nhã mỉm cười nói: " Ta thấy cái giá ấy là hợp lý rồi. Không tin ngươi cứ hỏi thử vị tiên sinh này xem tiếng đàn của ngươi có đáng với cái giá ấy không? ".

Không đợi Diệp Âm Trúc đặt câu hỏi, lão nhân họ Mã đã gật đầu đáp: " Đáng giá, tuyệt đối đáng giá. Mười kim tệ ta thấy còn thiếu đấy. Tiếng đàn như vậy không thể dùng kim tệ để so sánh ".

An Nhã lần này không hề phản đối lão nhân, mỉm cười nói: " Ngươi xem, ta tựu chung còn chiếm một ít tiện nghi của ngươi đó. Cứ quyết định như vậy đi. Các ngươi cũng nên biết rằng buổi chiều chúng ta mới buôn bán. Nếu hôm nào vướng lịch học, các ngươi không cần phải đến ".

Tuyệt đối ưu đãi, không nói Diệp Âm Trúc, ngay cả Tô Lạp mỗi ngày cũng được mười kim tệ tiền lương, tại nơi khác có muốn cũng không được. Phiêu lan hiên tổng cộng chia làm ba tầng lầu, trong đó, lầu một là đại sảnh, có mười bộ bàn ghế, lầu hai cao cấp hơn, gồm sáu gian sương phòng, lầu ba là chỗ nghỉ của An Nhã, cho dù là người làm ở phiêu lan hiên cũng không thể dễ dàng đi tới. Từ bên ngoài nhìn thấy tiểu lâu ba tầng rất lớn, kỳ thực cũng chỉ đồng thời phục vụ được mười sáu bàn mà thôi. Kể cả Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, nhân viên phục vụ ở phiêu lan hiên đều là nam nhân, đứng đầu chính là người mặc áo lam mà Diệp Âm Trúc và Tô Lạp sáng nay đã gặp.

" Địch Đạt đại ca, phiêu lan hiên rộng rãi như vậy, sao không kê thêm mấy bộ bàn ghê nữa? Như vậy không phải là sẽ kiếm được thêm tiền hay sao? ". Diệp Âm Trúc có chút thắc mắc hỏi.

Địch Đạt toàn thân lam bào, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tướng mạo bình thường, nếu ở trong đám đông sẽ rất khó nhận biết. Không biết có phải vì quan hệ đặc thù của Diệp Âm Trúc với An Nhã hay chính vì khuc nhạc vừa rồi mà hắn đối với Diệp Âm Trúc rất khách khí. Đạt Địch đáp: " Cũng dễ hiểu thôi. Làm thế để cho khách nhân tới đây nhận sự hưởng thụ tốt nhất. Bình thường khách nhân chỉ ở lầu một. Lầu hai có sáu gian sương phòng, chủ yếu dành cho những người sẽ dùng bữa ở đây. Vừa rồi có vị Mã tiên sinh, chính là khách nhân thường xuyên của lầu hai. Vừa rồi tiểu thư đã phân phó, sau này sẽ chuẩn bị ở trung tâm lầu hai một nơi để ngươi có thể chuyên tâm đánh đàn. Ngươi còn yêu cầu gì nữa không? ".

Diệp Âm Trúc lắc đầu, mỉm cười nói: " Không có, đã phiền toái tới An Nhãtỷ tỷ rồi. Nơi ta đánh đàn chỉ cần an tĩnh một chút thôi. Chỗ này cũng được đấy. Đại thụ giữa phiêu lan hiên ta thấy thật lớn a. Cả không khí lẫn cách bài trí ở nơi đây đều làm cho ta có cảm giác thích thú ".

Đạt Địch gật đầu, nói: " Ngươi thích là tốt rồi ". Sau bữa trưa, Tô Lạp có chút không muốn bị phân phối ở đại sảnh, muốn xin được lên lầu hai cùng Diệp Âm Trúc mà không gặp được An Nhã. Lầu hai của phiêu lan hiên rất giống với lầu một, đều lấy thân cây đại thụ làm trung tâm. Lúc này tại thân cây cổ thụ có một bình đài hình trụ, một bộ bàn ghế bằng gỗ được kê ở trên đấy, nhìn qua kết cấu thật phi thường. Đạt Địch chỉ bình đài mỉm cười nói: " Đây là nơi sau này ngươi đến làm việc. Sau này nếu có lạnh thì ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi. Khoảng cách từ bình đài đến các sương phòng đã đủ an tĩnh cho ngươi diễn tấu chưa? ".

" Thế này là quá tốt rồi". Diệp Âm Trúc nhìn lên cây đại thụ, một tầng hoa nhỏ màu lam hiện lên trong mắt, cảm thấy sinh mệnh của địa thụ là vô cùng vô tận, hơi thở tự nhiên bình ổn, hưng phấn không nói nên lời. Tại nơi đây đánh đàn, đối với sự tu luyện của mình sau này chắc chắn sẽ có tác dụng hỗ trợ. Nếu không phải bởi vì ngượng ngùng, ngồi tại đây tu luyện cầm pháp sẽ cực kì tốt a!

Khi Diệp Âm Trúc ngồi lên trên bình đài, Đạt Địch buông một thùy mạn xuống khiến người từ bên ngoài không cách nào thấy được Diệp Âm Trúc. Với mười sáu năm tu luyện xích tử cầm tâm, cầm đã trở thành một phần tính mạng của Diệp Âm Trúc. Kể từ lúc tới mễ lan, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tu luyện cầm pháp giống như tại bích không hải. Mặc cho thời gian trôi đi, bên ngoài có việc gì hắn hoàn toàn không biết, thâm tâm hoàn toàn đắm chìm trong cầm khúc. Tuy chỉ là hải nguyệt thanh huy cầm nhưng dưới sự toàn tâm toàn ý của hắn, mạn điệu cầm khúc tựa hồ từ từ thăng hoa. Suốt buổi chiều, Diệp Âm Trúc không ngừng đạn tấu, thậm chí ngay cả khi Tô Lạp thay nước trà hắn cũng không biết. Trong bốn canh giờ tất nhiên không phải chỉ có một cầm khúc, cả phiêu lan hiên thủy chung phiêu đăng trong tiếng đàn. Cầm tông qua cầm khúc thể hiện bát đại tuyệt kỹ, phân biệt: quan phong, nhiếp, biện hỉ nộ, duyệt tâm tư, tĩnh thần lự, tráng đảm dũng, tuyệt trần tục, cách quỷ thần. Với bát đại tuyệt kỹ này, Diệp Âm Trúc có chút thành tựu. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra, cho dù chính bản thân mình không đưa ma pháp lực theo cầm khúc phóng thích thì tựu chung trong quá trình đạn cầm, hắn đối với bát đại tuyệt kỹ càng thêm lĩnh ngộ. Tiếng đàn dừng lại, Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ: " Chẳng lẽ Tần gia gia đã nói đúng, chỉ có đi vào xã hội, ta mới có thể đột phá, tiến vào cảnh giới cao hơn của cầm ma pháp ".

Chính lúc trong đầu hắn tự hỏi thì tiếng vỗ tay vang lên khắp phiêu lan hiên. An Nhã không biết từ lúc nào đã ở trên lầu ba thang lầu, cúi đầu quan sát Diệp Âm Trúc, cũng chỉ có nàng mới có thể thấy vẻ mặt chuyên chú của Diệp Âm Trúc khi tấu cầm, trên miệng khẽ mỉm cười. Thanh âm của An Nhã vang lên: " Đã đến giờ đóng cửa. Các vị mời về cho ". Nguyên lai phiêu lan hiên chỉ buôn bán vào buổi chiều. Không có người nói, chỉ có tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất. Trong chốc lát, phiêu lan hiên lại trở về trạng thai thanh tịnh như cũ.

" An Nhã tỷ tỷ ". Diệp Âm Trúc đi tới.

" Âm Trúc, ngươi tấu đàn thật tuyệt. Đã mệt chưa? Ngồi một chỗ cũng đã lâu rồi, nhanh nghỉ ngơi một chút đi. Ta đã cho người chuẩn bị cơm tối rồi." An Nhãcó chút ân cần nhìn Diệp Âm Trúc nhưng từ Diệp Âm Trúc, nàng không hề thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt mà ngược lại, ánh mắt hắn càng trở nên sáng ngời sung mãn.

" không cần đâu, An Nhã tỷ tỷ. Giờ ta phải trở về học viện có chút việc. Mai ta lại đến. Bảy ngày nữa ta đều có thể đến, nhưng sau này khai học, ta cũng không biết có thể đến đây thường xuyên được hay không nữa ". An Nhãđem lại cho hắn một cảm giác rất thân thiết, mỗi khi ở bên cạnh nàng, hắn đều thấy phi thường thoải mái.

" Vậy cũng được. Trên đường đi cẩn thận một chút ". An Nhã cũng không dám nài ép, chỉ hướng tới Diệp Âm Trúc mỉm cười, cho Đạt Địch tiễn hắn xuống dưới lầu.

" Âm Trúc, ngươi mệt không? ". Tô Lạp đã thay bộ quần áo của nhân viên phục vụ bằng bộ đồ của mễ lan học viện, đang đứng đợi hắn.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, mỉm cười đáp: " Trước kia, mỗi ngày ta đạn cầm so với hôm nay còn lâu hơn rất nhiều. Nơi này cho ta cảm giác rất tốt. Năng lượng tự nhiên dày đặc, làm ta dễ dàng bình tĩnh, có thể toàn tâm tấu nhạc ".

Hai người rời khỏi phiêu lan hiên, theo đường cũ trở về mễ lan học viện. " Âm Trúc, ngươi có biết vị An Nhã tiểu thư kia rốt cuộc là ai không? ". Tô Lạp đột nhiên hỏi.

Diệp Âm Trúc sửng sốt đáp: " An Nhã tỷ tỷ không phải là phiêu lan hiên lão bản sao? Có chuyện gì vậy? ".

Tô Lạp lắc đầu, nói: " Tuyệt đối không đơn giản như vậy. Buổi chiều khi ngươi vừa mới bắt đầu đạn cầm, phiêu lan hiên hai tầng đã đầy khách nhân. Điểm kỳ quái là không ai ồn ào, cho dù nói chuyện cũng phi thường nhẹ giọng. Những người này thậm chí đều mặc quần áo màu xanh hoặc màu lam, so với quần áo người phục vụ có chút giống nhau. Ta phát hiện ra được khách nhân của phiêu lan hiên đều không phải là người thường, bọn họ chỉ lẳng lặng uống trà hoặc thấp giọng nói chuyện, hình như đều thường xuyên tới đây ".

Diệp Âm Trúc nói: " Như thế cũng không có gì lạ cả. Có thể đó đều là khách quen của phiêu lan hiên, đối với phiêu lan hiên rất tâm đắc ".

Tô Lạp nói: " Ngươi có biết một chén hoa trà của phiêu lan hiên giá bao nhiêu không? ". Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu. Tô Lạp cười lạnh một tiếng, nói tiếp: " Hoa trà của phiêu lan hiên, một chén giá một hồng bảo thạch. Đấy chỉ là giá bình thường, lên lầu hai, một chén trà giá ba hồng bảo thạch. Ngươi gập qua loại trà đắt tiền đến như vậy chưa? Khó trách cái vị ann tiểu thư kia phóng khoáng như vậy, cho ngươi một ngày mười kim tệ tiền lương. So với đầu thu của phiêu lan hiên thì tiền lương của chúng ta cửu ngưu nhất mao ( một sợi lông trên chín con trâu) ".

" A! Thật như vậy sao? Nói thế, chúng ta buổi chiều đã uống cái loại hồng xảo trà kia, chẳng phải là... ".

Tô Lạp nói tiếp: " Ngươi cũng thấy kì lạ sao. Ta thấy phiêu lan hiên này tựa hồ rất thần bí, chúng ta không nên dây dưa vào ".

Diệp Âm Trúc lắc dầu nói: " Như thế nào chả được. Ta đã đáp ưng An Nhãtỷ tỷ sẽ đến đấy đạn cầm. Hơn nữa ta cảm thấy phiêu lan hiên rất thích hợp với ta. Vừa có tiền nộp học phí, vừa có thể tu luyện cầm nghệ, một địa phương tốt như vậy dãm chắc không còn nơi thứ hai đâu. Mà ta cũng cảm giác được sự thuần khiết, tự nhiên qua hơi thở của tỷ ấy, chỉ có nguwoif tâm địa thiện lương mới cho ta cảm giác như vậy, sẽ không có gì xấu đâu ".

Tô Lạp có chút bất đắc dĩ nói: " Nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng không biết nói gì hơn nữa. Ta chỉ khuyên ngươi nên cẩn thận một chút thôi. Nhưng mà hôm nay ngươi đạn cầm khúc quả thật quá tuyệt vời, khiến đám khách nhân nghe như si như túy, nhiều người còn thấp giọng nghị luận về lai lịch của ngươi nữa đấy. Chỉ bất quá không ai đoán được ngươi là đệ tử của mễ lan học viện mà thôi. Cuối cùng nếu không phải vị An Nhã tiểu thư kia ra lệnh trục khách, ta xem bọn họ sẽ không muốn rời đi, quyết gặp mặt ngươi bằng được để xem ngươi là thần thánh phương nào ".



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...