Trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, vấn đề của Cảnh Hạo không có người trả lời, Cố Tâm Ngữ ở một bên nhìn cảnh này, trong lòng thở dài. Chuyện này giống như cô đã dự đoán trước, anh hai từ lâu nhốt mình trong thế giới của anh ấy, không để cho người khác đến gần, cũng nghe không thấy thanh âm bên ngoài.
Không biết vì sao, trong lòng Cảnh Hạo thấy thương tiếc. Theo ánh mắt trống rỗng kia, Cảnh Hạo thấy cách đó không xa có một món đồ chơi máy bay. Nó nhớ mình cũng có một món đồ chơi như vậy, đó là mẹ mua cho mình, nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo chạy tới cầm món đồ chơi lên. Cố Tâm Ngữ trong lòng cả kinh, đang muốn ngăn cản Cảnh Hạo, bởi vì cô biết, những món đồ chơi này, anh hai chưa bao giờ chịu để cho người khác đụng vào!