"Thịnh, em thật hoài niệm lúc chúng ta còn yêu nhau, anh rốt cuộc vì sao lại hận em?" Tả Tình Duyệt nhỏ giọng nỉ non, hôn dần dần đi lên, từ từ đi tới trên môi anh, nhẹ nhàng hôn.
Cố Thịnh ngớ ngẩn, qua lời nhắc của cô, thù hận lại dần dần hiện ra trong đầu anh, nghĩ đến anh cả cùng Tiểu Ngữ, tay phía dưới chăn nắm chặt. Người đàn bà này là đầu sỏ gây nên chuyện!
Muốn mở mắt đẩy ra sự vọng động của cô, nhưng lại có một giọng nói khác vang lên bên tai anh, không khí tốt như vậy, cần gì phải phá hư nó?
Chỉ một chút thôi, anh chỉ tham luyến một chút thôi!
"Thịnh, anh biết không em chỉ muốn làm người phụ nữ của anh, không muốn..." Tả Tình Duyệt nhớ lại những chuyện không chịu nổi kia, không biết vì sao, cô ở trước mặt anh, cảm giác mình không hề sạch sẽ, trong lòng bị tự ti khống chế, cô có một loại dự cảm, hai người bọn họ sẽ càng lúc càng xa.
Tả Tình Duyệt không nói tiếp nữa, hít thật sâu, thở ra một hơi, hô hấp đến hơi thở của anh, cô nghĩ, buổi sáng như vậy về sau sợ rằng cũng rất khó có được! Đột nhiên hi vọng thời gian vào thời khắc này có thể dừng lại.
Tâm Cố Thịnh lại mềm đi, mặc dù nhắm hai mắt, vẫn có thể tưởng tượng được biểu tình của Tả Tình Duyệt. Bất kể Tả Tình Duyệt cùng Cận Hạo Nhiên có tư tình gì, nhưng anh biết, trong lòng cô không phải là không có anh!
Nhận thấy được Tả Tình Duyệt đang hôn anh muốn dời đi, Cố Thịnh không chút suy nghĩ mở mắt ra, lật người đem thân thể mềm mại của cô đè ở phía dưới, chính xác bắt được môi của cô, cạy hàm răng của cô ra, bàn tay cũng không an phận dò vào trong áo ngủ. Trời mới biết tối hôm qua lúc anh ôm cô, cũng đã muốn làm như vậy rồi, nhưng sợ đánh thức cô, lại không muốn nhìn thấy cô kháng cự, mới hết sức ẩn nhẫn xuống.