Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 31: Tùng Thử Quế Ngư


Chương trước Chương tiếp

Lam Sam vô cùng cảm động. Cô cảm thây Kiều Phong đã đạt vượt cấp trình độ đánh giá của cô. Con người này chính là điển hình của kiểu người trong nóng ngoài lạnh, bề ngoài có vẻ không thích nói chuyện, và cũng không thích động chạm đến người khác nhưng một khi anh đã coi là bạn thì sẽ luôn toàn tâm toàn ý nghĩ cho bạn bè mình, tuyệt đối không bao giờ phản bội. Một con người như vậy rõ ràng tốt hơn nhiều so với loại người mồm miệng luôn ngon ngọt, gặp ai cũng xưng huynh gọi đệ nhưng lại giở mặt như trở bàn tay.

Kiều Phong nhận ra Lam Sam cứ chăm chú nhìn anh, cô mỉm cười mãi, đôi mắt lúng liếng dưới ánh đèn đêm tựa như một hồ nước sóng sánh dưới ánh trăng khuya mờ ảo.

Ừm, chẳng hiểu cô gái này đang tính toán cái gì nữa đây.

….***…..

Ngày hôm sau Lam Sam vẫn không được ăn món Tùng Thử Quế Ngư trong truyền thuyết vì Tiểu Du Thái hẹn gặp cô với lý do là: “Có thông tin tình báo vô cùng quan trọng”.

Lam Sam không thể làm gì khác hơn là đành gọi điện cho Kiều Phong:

- Tiểu Phong Phong, hôm nay tôi phải phụng bồi Tiểu Du Thái, anh không cần phải nấu cơm cho tôi đâu.

Kiều Phong vốn đã lên kế hoạch chu đáo nay lại bị đột ngột thay đổi, anh oán giận nói:

- Cá mua mất rồi.

- Xin lỗi, xin lỗi, nếu không… nuôi thêm 2 ngày nữa nhé?

- Sao cô ngốc thế, cá mua đều đã được giết, làm sạch rồi moi hết nội tạng, cô định nuôi kiểu gì đây?

Lam Sam nghe vậy da đầu hơi tê tê:

- Anh không cần phải kể lại chi tiết với tôi đến vậy đâu. Hôm nay Tiểu Du Thái nói rằng thật sự có chuyện mà….

Kiều Phong nói:

- Vậy cô cứ đi đi, tôi sẽ nấu món Tùng Thử Quế Ngư thật ngon cho Schrodinger ăn.

Lam Sam âm thầm rơi lệ, đáp:

- Vậy đành để đại tổng quản được hưởng phúc vậy.

Sau khi gặp Tiểu Du Thái, Lam Sam được nghe cô nàng kể lại tường tận hiện trường vụ án vô cùng kích thích mạo hiểm và mùi mẫn xảy ra ở suối nước nóng.

Lam Sam kinh ngạc, quen biết Tiểu Du Thái lâu đến vậy mà giờ cô mới phát hiện ra cô nhãi này lại có năng lực hành động cường hãn đến thế, vừa nói cưỡng bức là cưỡng bức luôn, lại còn làm rất đẹp mắt nhé!

Tiểu DU Thái ngượng ngùng cười:

- Thật ra tớ vốn đang nằm mơ mà.

Lam Sam:

- …. – Cô đầu đầy hắc tuyến trợn mắt nhìn Tiểu Du Thái: - Cậu bắt tớ đi xa đến thế đến đây chỉ để nghe cậu kể lại một giấc mộng xuân à?

- Không phải thế….- Tiểu Du Thái vội giải thích rõ với cô.

Lam Sam hơi thất vọng, hóa ra chỉ là hiểu lầm, cứ tưởng Tiểu Du Thái đã phá phủ trầm chu chứ. Cô hỏi lại:

- Tay Ngô Văn kia sẽ không gây khó dễ cho cậu chứ?

- Cũng… cũng không có gì, anh ta chỉ ác khẩu chút thôi. – Tiểu Du Thái đột nhiên nhớ lại cảnh đã xảy ra ngày hôm nay. Ngày làm việc bắt đầu, cô vừa nhìn đi từ hành lang vào đã thấy Ngô Văn, lúc đó vốn không có ai khác ở đó, Tiểu Du Thái tự thấy xấu hổ, định vội vàng chạy về phòng làm việc, kết quả là cô bị Ngô Văn gọi lại.

Ngô Văn nói:

- Cô mặc quần áo nên suýt nữa tôi không nhận ra. – Anh nhìn thấy cô xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng mới cười híp mắt bỏ đi.

Lam Sam an ủi Tiểu Du Thái:

- Không sao đâu, tớ đoán là anh ta bị cậu… Ừ , thì cảm thấy hơi mất mặt nên mới trả đũa vài câu. Sau này cậu nên khiêm tốn hơn, phải không ngừng cố gắng, tranh thủ tỏ ra ngoan ngoãn quy củ.

Tiểu Du Thái trịnh trọng gật đầu.

….****……

Tuy Lam Sam đã báo sẽ không ăn cơm tối từ sớm nhưng buổi tối hôm đó Kiều Phong vẫn nấu nhiều cơm như cũ. Đầu tiên là anh mua một con cá quế hơi bị to, vì lúc mua anh mải cân nhắc sở thích của Lam Sam cho nên…. Sau đó anh lại xào vài món chay, không quá nhiều nhưng cuối cùng cũng chẳng thể ăn hết được.

Schrodinger cũng cố gắng hết sức, ăn đến mức bụng phình lên to tướng nhưng tiếc là vẫn dư lại hơn nửa con cá.

Kiều Phong không muốn lãng phí thức ăn nên không còn cách nào khác là cất hết đồ ăn thừa vào hộp giữ tươi rồi cất trong tủ lạnh, sau khi xong xuôi, anh ra ngoài đi dạo một mình, sau khi về nhà lại tráng miệng bằng hoa quả và xem TV. Xem TV một lúc, anh cảm thấy chán, lại vào phòng làm việc đọc sách.

Phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh vốn chỉ có tiếng hít thở của anh cùng một vài âm thanh của tiếng lật sách sột soạt, màu trắng sáng của ánh đèn bao trùm cả căn phòng không sót lại dù chỉ một khe hở, như một màn sương trắng muốt không tên càng lúc càng nồng đậm hơn, càng không ngừng đè nén tất cả mọi thứ trong đó có anh – có lẽ chỉ là cảm giác, tất nhiên Kiều Phong biết điều đó, nhưng những ảo giác này có lẽ là những dấu hiệu tâm trạng của chính anh, phát hiện này khiến anh hơi buồn bực trong lòng. Anh đặt sách xuống, đứng dậy mở cửa sổ.

Gió đêm phả vào mặt. Anh hít một hơi thật sau.

Ngoài kia, những cơn gió mát đang rung những rặng cây, lá cây xào xạc như một bản nhạc vô cùng ngẫu hứng. Anh chống vào bệ cửa sổ lắng nghe những âm thanh bên ngoài, nhưng càng lúc càng cảm thấy ngây ngốc trong sự yên tĩnh này.

Thật kỳ lạ, anh luôn yêu thích sự yên tĩnh không hề bị bất kỳ ai quấy rầy này, vì sao bây giờ bỗng có cảm giác bất an, có chuyện gì vậy?

Ngây ngẩn một lúc lâu, anh lại rời khỏi phòng làm việc và quay lại phòng khách, ngồi chơi điện tử giết thời gian.

Trước khi đi ngủ, anh định lấy bánh kem trong tủ lạnh ra quay lại, đây vốn là thói quen của anh, trước khi đi ngủ sẽ uống một ly trà nóng và ăn một miếng bánh kem. Lúc mở tủ lạnh, anh nhìn thấy đống thức ăn thừa của bữa tối, đồ ăn thừa để đến mai sẽ không ngon nhưng anh lại không nỡ vứt đi, không còn cách nào khác là đành tìm ai đó đến ăn.

Ngay sau đó anh quay lại phòng khách để gọi điện cho Lam Sam.

Lam Sam đang chơi game, thấy trên màn hình điện thoại hiện tên “Thú Thú”, cô thấy hơi kỳ lạ, bật loa ngoài, tay vẫn tiếp tục chơi game:

- Alo, Kiều Phong? Có chuyện gì người huynh đệ chỉ cần gõ vào tường vài cái là được, cần gì phải gọi điện thoại thế?

- Lam Sam, cô sang đây đi.

Lam Sam vẫn không rời mắt khỏi màn hình:

- Gì thế? Tôi đang bận.

- Cô đang chơi game.

- Sao anh biết thế?

- Tôi nghe thấy tiếng nhạc của trò chơi.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, tôi phải chơi nốt ván này đã.

- Xin mời cô sang đây ngay, tôi cần cô giúp tôi xử lý một vài thứ.

Nghe thấy Kiều Phong chủ động cầu cứu, Lam Sam cảm thấy rất mới mẻ, liền bỏ trò chơi xuống đi sang nhà sát vách.

Kiều Phong mặc một cái áo ngủ có hình con mèo bước ra mở cửa cho cô, đưa cô vào phòng ăn, chỉ vào hai cái hộp giữ tươi và một bát cơm trên bàn, nói:

- Làm phiền cô giúp tôi ăn tươi nuốt sống hết chúng nó.

Lam Sam níu áo anh kêu gào:

- Này này này, thật đáng yêu quá!

Kiều Phong lấy hết sức dằng lại chiếc áo, nắm thật chặt, lặp đi lặp lại:

- Lam Sam, ăn hết chúng nó đi, cô có thể làm được chứ.

Lam Sam chuyển sự chú ý về hướng bàn ăn, cô nhìn thấy hai cái hộp đồ ăn đựng riêng Tùng Thử Quế Ngư và rau diếp xào, ngoài ra còn một bát cơm gạo tẻ dành cho cô vẫn còn bốc khói hẳn là vừa mới được hâm lại.

Tuy thoạt nhìn rất ngon nhưng cô vừa ăn tối xong lại còn ăn rất nhiều thịt nữa chứ… ngay sau đó Lam Sam đành khó xử lắc đầu:

- Không, tôi vừa ăn cơm xong.

Kiều Phong cổ vũ cô:

- Không sao đâu, cô cứ ăn đi, tôi không nói đùa đâu.

Được rồi, cứ coi đây là một lời động viên đi… Lam Sam cắn răng, lắc đầu:

- Ăn nhiều sẽ bị béo phì đấy.

- Chỉ một bữa cơm thôi mà, có phải ngày nào cũng ăn như vậy đâu. – Anh từ từ dẫn dụ, giọng anh bỗng trở nên nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng vô hại lại thật khó để cự tuyệt sự dụ dỗ này: - Ăn ngon lắm, Schrodinger ăn hết bao nhiêu đấy.

Lam Sam có phần dao động, cô vốn không phải là kiểu người có ý chí kiên định, huống chi hương thơm nồng của gạo tẻ cứ không ngừng lượn lờ quanh mũi, cô còn có thể làm gì đây…

Ngay sau đó cô ngồi xuống chiến đấu. Kiều Phong ngồi đối diện cô, vừa uống sữa tươi vừa nhìn cô ăn. Lam Sam không hiểu cái tên tiểu tử này hôm nay lại mắc chứng gì, buổi tối không muốn cô đi ăn ngoài, nhưng lại muốn tận mắt nhìn thấy cô ăn cơm, hay anh ta bỏ thuốc gì trong thức ăn hay sao?

Lam Sam rùng mình , suýt nữa văng cả chiếc đũa trên tay ra xa, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người Kiều Phong này quả thật rất thiếu năng khiếu làm việc xấu cho nên chắc chắn sẽ không có khả năng này. Nghĩ tới nghĩ lui cô chỉ có thể lấy lí do “Tư duy của bộ não thiên tài không giống với người bình thường nên không cần phải đào sâu nghiên cứu” để giải thích.

Cơm nước xong, Lam Sam rút giấy lau miệng, sau đó cô thấy Kiều Phong bê một cốc nước đi tới, một tay anh đang nâng lên, mãi một lúc sau Lam Sam mới nhận ra trong lòng bàn tay anh cầm mấy viên thuốc nhỏ. Kiều Phong đưa cốc nước và thuốc cho cô:

- Lại đây, uống hết chỗ này đi.

Lam Sam:

- …. – Đại gia ơi! Anh vốn là một tiểu thiên tài một thân đầy chính khí quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không bỏ thuốc trong cơm đâu mà sẽ đưa trực tiếp thuốc cho cô uống!

Cô không nhúc nhích, hỏi ngược lại:

- Rốt cuộc anh định cho tôi ăn gì đây?

- Thuốc kích thích tiêu hóa.

….. Chứ không phải thí nghiệm một phát minh khóa học nào đó chứ? Thế nhưng Lam Sam lại càng nghi ngờ hơn:

- Kiều Phong, hôm nay anh đang chơi thể loại hoạt động nghệ thuật gì đấy? Đầu tiên là bắt tôi ăn, rồi lại bắt tôi uống thuốc, anh có âm mưu gì thế?

- Muộn quá, tôi sợ cô bỏ bữa.

- Sợ tôi bỏ bữa nên bắt tôi phải ăn?

Kiều Phong cố chấp chìa tay:

- Cô uống hết thuốc đi.

Lam Sam biết mình thua xa công lực đại phiền toái của Kiều Phong nên nếu anh đã quyết tâm bắt cô uống thuốc, cô uống xong liền hỏi:

- Bây giờ có thể nói rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Cô về được rồi.

- …

Sau đó Lam Sam bị Kiều Phong khách khí đuổi về. Lúc Kiều Phong tiễn cô ra cửa, anh còn rất tốt bụng nhắc nhở cô, ngày hôm sau sẽ là thứ ba, cô phải đến lớp anh dạy nên tối mai nhất định không được sắp xếp các việc khác.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...