Bưu Hãn Dân Quê

Chương 51: Nổi khổ của hắn


Chương trước Chương tiếp

Thời điểm giữa tháng tư Phùng Quý về nhà bận thu hạt cải dầu.

Tú Cô ở trấn sống vô ưu vô lự gần một tháng, cảm giác tinh thần sángsủa hơn, người trong thôn ai cũng cười đùa nói ông đây là cây già gặpmùa xuân a!

Nhưng cũng có vài người đỏ mắt âm dương quái khí nói thầm cái gì, con gái dù kiếm được nhiều tiền về sau cũng là cây rụng tiền nhà ngườikhác, hơn nữa, không có con trai thì sẽ tuyệt hậu, có tiền cũng khôngtốt!

Phùng Quý liền lại trầm mặc .

Vừa thu xong hạt cải dầu cả nhà Phùng Quý vội vàng ép dầu.

Cổ đại không có máy ép dầu nên trình tự ép dầu có chút phiền phức,trước đem nguyên liệu có thể ép dầu, tỉ như hạt cải dầu, đậu phộng, vừng xào chín, lại dùng đá mài nghiền mịn, cuối cùng lắng lại, loại bỏ, trừphi là ăn mỡ heo.

Nhưng dân quê nghèo, chưa qua năm mới giết heo sao bỏ được ăn mỡ heo .

Cho nên mỗi nhà đều rất quý hạt cải dầu.

Phùng Quý cùng Hắc Muội mài gần mấy ngày, cũng may việc nhà hiện tại trên cơ bản đều giao cho Béo Nha.

Công việc không còn nhiều, Hắc Muội liền thúc giục Phùng Quý về trấn, mặc dù có Lâm thúc ở cách vách, nhưng một mình nương nàng ở đó nàng vẫn lo lắng.

Phùng Quý vốn cũng nhớ thương Tú Cô, nên không do dự, gánh một sọt rau Hắc Muội hái ngoài vườn đi trấn.

Tiếp qua vài ngày Bạch gia liền phái người tới đón nàng chuẩn bị đi đóng gói bánh chưng vào tiết Đoan Ngọ đầu tháng năm.

Hắc Muội đón Cát Tường về nhà ở vài ngày, làm bạn với Béo Nha Tứ Nha, nói sau trong nhà còn một cái chân bò lần trước mua ở tiệm Lâm thúcchưa ăn, vừa vặn Cát Tường ở nhà cũng có thể hầm thịt bò ăn.

Lúc này Hắc Muội lại đến Bạch gia dạy mấy nha đầu bà bà làm hàng mẫuđóng gói bánh chưng, nàng cảm giác thoải mái hơn, nhất là lần trước cóvài người học tốt lúc này Hắc Muội chỉ các nàng hai lần đã học xong.

Bạch Minh Tuệ vẫn đối với Hắc Muội thực khách khí có lễ.

Nhưng Bạch lão bản lại thân thiết trước sau như một, thậm chí có chút nhiệt tình .

Lần này tính tiền điểm tâm bán lần trước vào ngày mùng ba tháng basinh nhật Vương mẫu nương nương, Hắc Muội tổng cộng được chia một trămnăm mươi lượng bạc.

Nói cách khác bởi vì đóng gói bán được giá cao, vài tửu lâu của Bạchgia chỉ trong thời gian ngắn thử bán đã so với dĩ vãng lời hơn năm trămlượng bạc.

Cho nên Hắc Muội cảm thấy bởi vì chính mình hiện tại xem như là câyrụng tiền của Bạch gia, lão bản đối với mình nhiệt tình một chút hẳn làcũng không có gì đi.

Quay đầu lấy một trăm năm mươi lượng bạc trắng bóng nàng liền không suy nghĩ cái gì nữa.

Bạch lão bản vô cùng săn sóc đem một trăm năm mươi lượng bạc đổithành một tấm ngân phiếu một trăm lượng cùng năm mươi lượng tiền mặt.

Hắc Muội không nghĩ tới có thể có nhiều bạc như vậy trong lòng vuitưng bừng, vốn bởi vì lần trước xem bệnh cho nương nàng nương với muasân tiền của nàng đã hết sạch, hiện tại lại có tiền , trong lòng tựnhiên phấn khích , về thôn nói chuyện tự nhiên càng có khí phách .

Bởi vì nhớ nhà nàng vội vàng về nhà, nói sau cũng thật sự không muốn ở lại Bạch gia nhiều, tổng cảm thấy không khí là lạ .

Vì thế nàng vừa hết việc liền vội vàng về nhà , lúc gần đi Bạch lão bản tự mình đưa cho nàng hai hộp bánh chưng tinh phẩm.

Bởi vì vốn do chính Hắc Muội thiết kế đóng gói, cho nên nhìn đặc biệt thuận mắt.

Nhìn Hắc Muội xách này nọ nhảy nhót đi ra Bạch gia, cũng không quayđầu lại, Bạch Tề đứng ở cửa trong lòng thật là có chút không phải tư vị.

Lẽ ra Hắc Muội hiện tại cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, mà hắn dựavào gia thế tướng mạo từ trước đến nay luôn là đối tượng thầm mến của nữ nhân, thế nào ở trước mặt Hắc Muội cảm giác chính mình không có lực hấp dẫn gì chứ

Theo tin tức của hắn thu được, Hắc Muội đối với vị hôn phu què của nàng cũng không giống có tình ý gì.

“Cha, Hắc Muội còn nhỏ!”Bạch Minh Tuệ thấy cha nàng nhìn bóng dángHắc Muội nhảy nhót có chút bất đắc dĩ thở dài đành phải nói ít lời anủi, “Nàng cũng chưa bắt đầu ăn diện cho mình.”

Bạch Tề đối với con gái ở sau cười cười, mặc dù Hắc Muội so với MinhTuệ lớn hơn một tuổi, nhưng con gái nói đúng , Hắc Muội tựa hồ luôn mặcloại váy vải thô tẩy đến bạc màu, trang sức cũng cũng chỉ có một câytrâm màu hồng.

Hắn đi qua , đỡ búi tóc của nữ nhi cắm một đóa lan tử la.

Bạch Minh Tuệ hôm nay mặc một kiện váy dài đơn giản màu tím nhạt,phía trên có thêu một con bướm vỗ cánh như ẩn như hiện, cùng với cảnhxuân tháng tư thật là phù hợp.

Theo làn váy kéo dài đến thắt lưng, một đai lưng màu tím đen ghì chặt eo nhỏ, hiện ra dáng người yểu điệu, làm cho người ta cảm giác một loại thanh nhã không mất đẹp đẽ quý phái, bên ngoài choàng một kiện sa y màu tím sậm, kết hợp cùng đoá lan tử la trên tóc nàng càng thêm rực rỡ.

Bạch Tề cứ như vậy ngơ ngác nhìn con gái mình, nghĩ âm dung mỹ mạo của thê tử đã mất.

“Cha, chúng ta về đi!”

Bạch Minh Tuệ thực dễ dàng từ trong ánh mắt cha nàng nhìn ra tưởngniệm cùng phiền muộn của hắn, không đành lòng nhìn cha nàng thương tâm.

“Ừm, đi, cha đi xem bức hoạ mới vẽ của con gái.”

Bạch Tề cười đến ôn nhu trong sáng.

Hai cha con sánh bước, châu hoàn chạm nhau, dưới cái nắng tháng tư toả ra chút vầng sáng nhu hòa.

Lúc đi qua trấn, Hắc Muội đem một hộp bánh đưa cho Lâm thúc, còn một hộp đương nhiên đưa cho cha mẹ.

Giàn hoa tường vi trước sân đã kết ra nụ hoa nhỏ, xem xét tới tháng năm có thể nở rộ .

Dưới giàn hoa còn có hai cái ghế và bàn trà nhỏ.

Phùng Quý và Tú Cô mặt đầy mỉm cười ngồi dưới giàn hoa nhặt rau nóichuyện, ánh mặt trời theo khe hở giàn hoa chiếu tới, trên đỉnh đầu củabọn họ nhiều vết lốm đốm điểm điểm, có một loại cảm giác mộng ảo ôn nhu.

Khi Hắc Muội mang theo hộp bánh vào cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng liền đứng ở đó bỗng nhiên cảm thấy cái mũi ê ẩm , hốc mắt nónglên, trong lồng ngực cổ cổ trướng trướng , dưới chân thật sự không thểđi được , không muốn phá hỏng giờ phút yên tĩnh tốt đẹp này.

“Hắc Muội!”

Phùng Quý và Tú Cô thấy con gái đứng ở cửa sân kinh hỉ kêu lên, “Mau vào đây, đứng ngây ra đó làm gì.”

“Cha, nương!”

Hắc Muội cùng cha mẹ ở dưới giàn hoa nói nói cười cười hơn nữa ngày,lúc gần giữa trưa Lâm bà bà trước kia Hắc Muội thuê đến nấu cơm, HắcMuội liền đề nghị mời Lâm thúc qua cùng ăn.

Nàng lại ra ngoài mua một cân rượu trái cây trở về.

Lúc giữa trưa bốn người ngồi dưới giàn hoa uống rượu ăn cơm, rất thích ý.

Hắc Muội giờ khắc này thật sự rất thỏa mãn.

Buổi chiều Hắc Muội vội vàng về nhà .

Phùng Quý dặn nàng trên đường cẩn thận, nói qua mười ngày nữa ôngcũng về nhà cấy mạ, chuẩn bị ngày mùa , Tú Cô cũng nói muốn đi theo trởvề, bà cảm thấy sức khoẻ mình đã tốt nhiều , không muốn tiếp tục cuộcsống hết ăn lại ngủ , người quen làm việc rảnh rỗi kỳ thực khó chịu.

Thời điểm Hắc Muội gần ra trấn lại mua mấy xâu bánh chưng.

Bánh chưng mua ở Trấn với bánh tửu lâu Bạch gia bán khẳng định không cùng cấp bậc , ở chợ bánh chưng phần lớn rất đơn giản .

Gói bằng lá rồi dùng sợi bông thắt lại, bánh chưng một văn tiền mộtcái, bên trong chỉ toàn nếp, mà bánh chưng mật đường cùng bánh chưng đậu thì đắt một chút tới hai văn tiền một cái, mắc nhất là bánh chưng thịtheo, ba bốn văn đều có

Hắc Muội mua mấy xâu bánh chưng mật đường cùng bánh chưng thịt heo.

Lúc đi ngang qua cửa thôn liền đụng phải Diệp An chuẩn bị đi ruộng làm việc.

“Hắc Muội!”Diệp An khiêng cuốc vô cùng ân cần kêu Hắc Muội, vốn bởivì chuyện của Trần Anh vợ hắn Hắc Muội đối với hắn vẫn xa cách , lúc này hắn bỗng nhiên chủ động gọi chính mình nàng thực ngoài ý muốn.

Nhưng con người là như vậy, giơ tay không đánh mặt cười, nàng cũng khách khí kêu một tiếng, “Đại ca thông gia!”

Diệp An cùng Hắc Muội nói chuyện nửa ngày, nàng vẫn không nghe ratrọng điểm, xem đối phương có chút khó mở miệng nàng cũng không thể hỏithẳng, cuối cùng lúc rời đi Hắc Muội vừa đi vừa nghĩ tới lời Diệp Annói, cái gì, “Là ta có lỗi với vợ ta—— trong lòng nàng cũng khổ, ta làcái vô dụng —— “

Nửa ngày Hắc Muội mới cân nhắc , có phải Diệp An không thể sinh không!

Lại nghĩ, lấy bản tính của Diệp bà bà, Trần Anh vào cửa năm sáu nămvẫn không sinh bà khẳng định sẽ không kiên nhẫn , mà Diệp bà bà chẳngnhững không có trách cứ ngược lại đối với nàng đặc biệt tốt, mặc kệ thếnào đều bảo vệ Trần Anh.

Hắc Muội cảm thấy chuyện này có thể thông suốt, chỉ có Diệp An không thể sinh đẻ mới có thể giải thích hết thảy.

Nghĩ như vậy , bất tri bất giác liền đến giữa thôn, nhà Diệp bà bà ở hạ thôn.

Nàng theo đường nhỏ đi xuống.

Bởi vì trên tay xách bánh chưng, qua đường mọi người nhìn thấy, vài người hạ thôn hỏi, “A, Hắc Muội từ thành về.”

“Thật không tệ, vào thành buôn bán kiếm lời chỉ biết hiếu kính nhà chồng tương lai !”

“Cũng là thay Cát Tường đưa lễ Đoan Ngọ!”Hắc Muội không xấu hổ cũng không giận giải thích .

“Bà thông gia!”Tiến vào cửa sân Hắc Muội liền kêu.

“Hắc Muội a!” Tịch Mai đi ra vừa thấy Hắc Muội vô cùng nhiệt tình, vội vàng kêu Diệp bà bà ở ngoài sau.

“Bà thông gia, đây là bánh chưng thịt heo ta mua ở trấn biếu cácngười, “Hắc Muội nói xong, đem một xâu bánh chưng thịt heo đưa cho cácnàng.

Lễ đến đây Diệp bà bà tự nhiên là cao hứng , nói sau Hắc Muội vừa mới kêu một tiếng như vậy, trong thôn rất nhiều người đều biết Hắc Muội đưa lễ Đoan Ngọ , nàng lại hãnh diện , trên mặt cười đến miệng đều khôngthể khép.

Theo tập tục nơi này là tiết đoan ngọ con dâu huynh đệ phải tới cholễ cha mẹ chồng của ty muội đã gả ra ngoài , nhưng Cát Tường không cóhuynh đệ, dù không đưa lễ cũng hợp lý , nhưng hiện tại Hắc Muội đưa, bàkhẳng định kinh hỉ , cao hứng vô cùng.

Tịch Mai vội vã định lấy bánh chưng ăn, Diệp bà bà mắng nàng, “Nhađầu chết tiệt kia chỉ có biết ăn thôi, đây là thịt heo , buổi tối hâmlại ăn, ăn lạnh coi chừng tiêu chảy!”

Quay sang lại lấy lòng với Hắc Muội nói, “Hắc Muội vào trong ngồi đi, Diệp Tĩnh lập tức sẽ trở lại.”

“Không được, ta tới đưa vài cái bánh chưng, lúc này phải về .”

Đang nói Diệp Tĩnh đã về, đứng tại cửa nhìn bóng dáng Hắc Muội hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần.

Hắc Muội quay đầu vừa thấy hắn, trên mặt hắn có chút đỏ, chi ngô nửangày liền nói một câu, “Hắc Muội, ngươi đã về.”Nói như chưa nói, Diệp bà bà tức giận trừng hắn.

Hắc Muội gật đầu, hàn huyên vài câu trực tiếp về nhà , còn lại bánhchưng mật đường cho ba tỷ muội ăn , các nàng đều thích ăn ngọt!

Nghĩ đến tình cảnh các nàng ăn bánh chứng nếp dính đầy mặt, tâm tình của nàng liền bay lên vạn dặm .



Hoa lan tử la


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...