Bút Ký Coi Mắt Của Boss
Chương 5
Thời tiết: Gió nhẹ có sương mù
Làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, có nghĩa là địa điểm phòng làm việc của tôi từ bộ phận pháp luật chuyển đến bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc. Mấy chiếc bàn làm việc được xếp thành một hàng rất kỳ quái, từ xa mà nhìn lại sẽ có hình dạng như vầy ‘— — — — __’ không cần phải hỏi, cái bàn cuối cùng ở bên phải nằm lệch đội hình chính là của tôi. Nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì thời kỳ giam cầm đã kết thúc, sự nghiệp đã chính thức bắt đầu rồi, tôi vẫn là rất vui mừng. Tôi đang sắp xếp bàn làm việc với tâm tình vui vẻ, thì phía sau truyền đến tiếng cười ‘ha ha’.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Phàm đang cúi người xem xét phần báo cáo trên bàn của Elle bên cạnh. Tôi lẳng lặng nhìn hắn một hồi, thầm nói với hắn: Không cần giả bộ nữa, tôi biết anh cố ý bảo người đặt cái bàn ở chỗ này, cũng biết anh cố tình đến xem náo nhiệt.
Chúng tôi giằng co trong im lặng một hồi, hắn rốt cuộc ngước đầu lên nói với tôi: “Cô Quan, có vấn đề gì sao?”
Tôi mỉm cười xán lạn: “Chào tổng giám đốc!”
Dịch Phàm ngẩn ra, hắn hình như không ngờ được tôi sẽ có phản ứng như thế này, hắn lại nhìn tôi một lúc rồi mới nói: “Ừm, chào. Chào mừng cô, làm việc cho tốt.”
Khi hắn xoay người rời đi, tôi nhìn thấy khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười, mang tính giễu cợt, có chút dịu dàng, rất đẹp nha.
Dịch Phàm có bốn người trợ lý, Hứa Khách trong truyền thuyết, Elle thì lúc trước đã gặp qua, còn có Alice và Vinh Mặc Dương. Hứa Khách tuổi tác tương đối lớn, xử lý sự việc vững vàng thành thục, chào đón tôi với thái độ như là một người anh, nụ cười thật sự giống như ánh nắng mùa xuân ấm áp. Elle với Vinh Mặc Dương đều có danh bài là nghiên cứu sinh đại học, khi hai người đứng cạnh nhau thì dùng cụm từ ‘trời sinh tài giỏi’ này để diễn tả. Alice tuy dáng vẻ dịu dàng hiền lành, nhưng bạc môi mỏng kia lại biểu hiện ra thái độ là một người nhạy bén và lanh lợi. Nghe nói, chị ấy là người duy nhất trong công ty tốt nghiệp cao đẳng, dựa vào cố gắng của bản thân, từng bước từng bước từ vị trí thấp nhất của công ty làm đến vị trí trợ lý của tổng giám đốc. Cả ba người đều biểu thị sự chào đón đối với tôi.
Tôi hít sâu một cái, ngồi xuống, bắt đầu chỉnh lý lại tư tưởng. Đúng vậy, sự nghiệp của tôi bắt đầu một cách kỳ quái cũng rẽ ngoặt một cách kỳ lạ, nhưng cho dù có ra sao, tôi cũng sẽ cố gắng vượt qua, chứng minh với bọn họ, tôi Quan Tiểu Bội có thể đường đường chính chính mà ngồi vào cái vị trí này.
Đương nhiên, cho dù là bị chụp lên đầu danh hiệu gì, rốt cuộc thì tôi vẫn là chân sai vặt, công việc làm nhiều nhất chính là chạy vặt, phô-tô, chuyển giao văn kiện, các loại việc lặt vặt nhưng mà cũng bận tối mặt. Ngược lại với những người không biết, khi họ đến phòng làm việc này, lúc nhìn thấy cái biển tên trên bàn của tôi có nhiều hơn của người khác hai chữ ‘đặc biệt’, nên thường cứ đi thẳng đến tìm tôi, còn tôi, thì luôn luôn thấy ngượng ngùng dẫn người đó đến giao cho người khác hoặc là cầu cứu các vị tiền bối.
“Lần trước có một ông khách, tìm mình bàn công việc nhưng mình lại không hiểu, bèn mời ông ta đi tìm Hứa Khách. Sau đó ông ta trở lại, nhìn mình rồi nói, ‘Trợ lý đặc biệt, đặc biệt ghê nha. Cô gái nhỏ, sau này nếu như không muốn làm nữa, hãy nhớ đến chỗ tôi.’ Cậu nói thử coi, đây là cái thứ người gì vậy hả.” Giờ cơm trưa ngày thứ năm, tôi phàn nàn với Lạc Lạc.
“Tiểu Bội, cậu nói thật cho mình, có phải cậu có thân phận gì đó rất ghê gớm cần phải che giấu? Đều là ra ngoài lăn lộn, nên có thể lý giải được.”
“Quan hệ ở đâu ra chứ. Chỉ bất quá là…” Tôi vội vàng đem nửa câu sau nuốt trở lại, ừm, tổng giám đốc nói đúng, loại người như tôi thật sự dễ mang hoạ từ miệng mà.
“Chỉ bất quá cái gì?” Lạc Lạc ép hỏi.
Tôi lùa cơm kín miệng lắc đầu, biểu thị không thể nói.
Lạc Lạc kéo cằm tôi lên tỉ mỉ xem xét một lượt: “Xem ra tin đồn là thật rồi. Tiểu nha đầu, cậu là muốn dùng cái khuôn mặt hồ ly này câu chàng rể kim quy[1] à.”
[1] Chàng rể kim quy hay kim quy tế: Kim quy chỉ những người đàn ông giàu có, lắm tiền. Còn tế thì là chàng rể => Những chàng rể lắm tiền. Ở đây Mã giữ nguyên cụm từ này, không dịch thẳng ra luôn.
“Mình không phải là gái bao!” Tôi nhả cơm ra tức giận gào lên.
Trong nhà ăn trong nháy mắt một mảng im lặng như tờ, tôi bị ánh mắt ý vị sâu xa của mọi người quét đến cả người cứng đờ như chết.
Giờ nghỉ trưa ngày thứ sáu, tôi đưa văn viện đến cho tổng giám đốc.
Hắn nhìn lướt qua tôi, ký tên xong rồi đưa cho tôi, bản thân thì tháo mắt kính xuống dựa vào ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Vậy… Dịch tổng, tôi ra ngoài đây, không làm phiền anh nữa.” Tôi rón ra rón rén đi ra.
“Chờ chút,” Hắn gọi tôi lại, nhưng lại không có mở mắt, “Nghe nói ngày hôm qua tại nhà ăn cô gào lên cái gì là ‘không phải gái bao’? Chuyện này là sao?”
Tôi vừa nghĩ tìm ra đối sách, vừa ở trong đầu lục lọi truy tìm kẻ khả nghi đã đi mật báo tin tức, nhưng đành chịu thua, vì lúc đó cơ hồ tại nhà ăn toàn bộ người trong công ty đều tập trung ở đó, người chứng kiến thì quá nhiều. Tôi không biết là tổng giám đốc rốt cuộc là đã nghe được những gì nữa, lúc này đây cách thông minh nhất chính là thành thật khai báo thôi: “Chỉ là tôi không thể hiểu rõ phạm vi chức trách của trợ lý đặc biệt. Còn những cái khác, đều là lời nói giỡn thôi.”
“Giỡn chơi?” Hắn cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn tôi, đôi mắt không đeo kính, càng gia tăng sự nham hiểm, “Nói như vậy cô muốn trở thành gái bao sao?”
Tôi cố gắng kiềm chế hành động đi tông tường. Đây là cái loại lý giải gì vậy chứ, có thể đem lời nói bóp méo đến bước này cho được.
Hắn hình như rất thích thưởng thức biểu tình luống cuống phát hoảng của tôi, qua một lúc lâu mới nói: “Được rồi, tôi cũng chỉ nói giỡn thôi. Đi nói với Hứa Khách bọn họ, hạng mục hợp tác với Luân Gia thành công rồi, buổi trưa tôi mời khách, chiêu đãi mọi người.”
“A, tôi có hẹn với Lạc Lạc rồi, trưa hôm nay phải cùng cô ấy đến bệnh viện.” Tôi buột miệng nói.
“Tôi có nói là mời cô sao? Cô có tham gia vào hạng mục của Luân Gia sao?”
Lúc đàm phán hạng mục Luân Gia, tôi vẫn còn chưa đến… Nhưng mà cũng không cần phải làm mất mặt người ta như vậy chứ.
“Bất quá, cũng đến lúc nên nói cho cô biết lúc nào cần phải thì đi theo rồi.”
Trợ lý ‘đi theo’ phối hợp với tổng giám đốc theo lý mà nói thì là một việc rất thường tình.
Hứa Khách thường ‘đi theo’ Dịch Phàm tham gia các buổi họp ban giám đốc, các buổi hội nghị quan trọng… Elle và Vinh Mặc Dương thì như tả hữu hộ pháp, ‘bảo giá hộ tống’ Dịch Phàm trong các buổi đàm phám ngoại thương, còn đối diện với công việc nội bộ trong công ty, đứng phía sau Dịch Phàm vĩnh viễn là Alice có nụ cười xinh đẹp.
Còn tôi, Quan Tiểu Bội, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, thì nên ‘đi theo’ vào lúc nào đây? Thời gian biểu của tổng giám đốc hình như đều phân chia xong hết rồi.
“Đừng nói là lúc hắn ăn cơm, lái xe, đi toa-lét đều phải đi theo nha?” Tôi nói với Lạc Lạc.
“Tiểu Bội, cậu trở nên suy đồi rồi, anh ta đi toilet mà cậu cũng muốn đi theo!”
Sự thật chứng minh, miệng của tôi không phải là tạo nên tai hoạ, mà chính là dự báo tai hoạ.
Vào bữa tiệc chúc mừng thành công hạng mục Luân Gia, Dịch Phàm rốt cuộc đã mang tôi đi theo, không phải là vì lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy, mà là hắn muốn duy trì cái vẻ nguỵ trang hoà nhã thân thiện trong lòng những cấp dưới khác mà thôi.
Trong buổi tiệc, hắn nói: Ngoài những lúc bốn trợ lý đi theo tôi ra bên ngoài, còn lại thì đều do Quan Tiểu Bội cô đi theo tôi.
Tôi tính một chút, trừ ra thời gian của bốn người trợ lý, thì chỉ còn chừa lại thời gian lúc hắn ăn cơm, nghỉ ngơi, lái xe… đi toilet thôi.
Sau bữa cơm, lúc không có người tôi hỏi dò hắn: “Lúc anh đi toilet có cần tôi đi theo không?”
Hắn ngậm tăm xỉa răng trừng mắt nhìn tôi một cái: “Nếu như cô không để ý đến, thì tôi cũng không để ý.”
… Tôi để ý đó.