Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 28


Chương trước Chương tiếp

Dạo này ngày tháng tương đối bình lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng ứng phó với mẩu tin mập mờ của Bạch Tiểu Bạch ra, thì không có gợn sóng nào. Tôi cẩn thận suy nghĩ kỹ xem nguyên nhân nào làm cho cuộc sống yên bình như vậy, phát hiện thì ra Dịch Phàm không có gây rắc rối. Chẳng lẽ hắn đã quên trước đó đã từng nói “Phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối”, cuối cùng cũng không muốn đi coi mắt nữa trở lại bình thường rồi à?

Song, hiện thực vĩnh viễn sẽ không phát triển theo hướng bình thường.

“Quan Tiểu Bội, chuyện lần trước giao cho cô sao rồi?” Lúc ngẫu nhiên gặp trong thang máy, Dịch Phàm nhìn vào con số đang thay đổi đầu cũng không ngoảnh lại hỏi.

“Ờ, tìm được một…”

“Vậy nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt.” Thang máy dừng ở tầng 23, hắn đi thẳng ra ngoài.

Gần đây hắn chỉ nói với tôi duy nhất hai câu, liền khiến sự chờ mong hắn trở lại bình thường dập tắt luôn, đằng sau ngữ khí lãnh đạm lạnh lùng trong lúc bàn công việc, thực ra vẫn là cái tên cuồng kết hôn.

“Em tựa như là một tay thợ săn lão luyện, im lặng mai phục cẩn mật trong rừng rậm, chờ đợi con hồ ly gian xảo cùng âm hiểm…” Về đến nhà, tôi nói với Tô về kế hoạch làm sao để tiếp cận Lâm Thất.

Tô cắt ngang sự hoang tưởng nhàm chán của tôi: “Nếu em mà là thợ săn, thì quả thật là tin vui của động vật toàn thiên hạ, chị thật không thể hiểu, rõ ràng đã nói với em là vào định kỳ bảy giờ mỗi tối Lâm Thất nhất định sẽ uống cà-phê ở quán cà-phê tầng một của hội quán Roland rồi, em đã bỏ ra biết bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa hẹn được cô ta là sao?”

“Kẻ có tiền mà, luôn có chút khó tiếp cận, em cần phải có kế sách vẹn toàn.” Tôi cười tươi phân bua cho mình. Trên thực tế, lời của bà Lâm dường như vẫn còn ảnh hưởng đến tôi, khiến cho tôi luôn cảm thấy Lâm Thất cũng là dạng “Kẻ nghèo hèn miễn dòm miễn chạm miễn tơ tưởng”, khiến người ta không muốn tiếp cận ghê.

“Mà chị không sợ Lâm Thất nhận ra em là bác sĩ tâm lý giả mạo à?”

“Em cảm thấy mình khi đó lọt vô tầm mắt cô ta chắc? Đối với họ mà nói, em đại khái thật sự chỉ là hạt bụi bị xem nhẹ mà thôi.” Tô nói một cách thẳng thừng.

Bất kể là có bao không tình nguyện, lệnh của tổng tài không thể làm trái.

Khi tôi liên tiếp ba ngày giả làm người qua đường giáp đi qua đi lại ngoài cửa quán cà-phê hội quán Roland, nghĩ nát óc để mở lời, thì có một người vỗ vai tôi: “Cô ơi, mời cô vào trong một lát.”

Trong nháy mắt đó tôi có chút nghi hoặc.

“Cô Lâm Thất tìm cô.”

Hồ ly từ khách thành chủ tóm lấy thợ săn.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Dưới ánh đèn mờ của quán cà-phê, Lâm Thất cười như không cười khuấy tách cà-phê hỏi.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Cô làm sao…”

Lâm Thất liếc nhìn người vừa mới ra ngoài cửa gọi tôi: “A Bảo, giải thích một chút với cô ấy.”

Chàng thanh niên được gọi là A Bảo nói: “Mấy ngày nay, chúng tôi nhìn thấy cô đi tới đi lui ở chỗ này đi chưa được mấy trăm mét đã trở lại. Thỉnh thoảng có người hỏi cô có cần giúp gì không, cô liền ngó trái ngó phải khắp nơi hy vọng có thể che giấu ý đồ thật sự của cô. Nhưng kỹ thuật diễn của cô thật không cao minh. Nè, cô nhìn xem, bên đường có một cột điện thường có người dán mấy tờ quảng cáo lên, trước cửa có viết cái bảng thực đơn để chọn món, khi bị người ta nghi ngờ, cô hoàn toàn có thể giả bộ như đang đọc nội dung phía trên tấm bảng, mà không cần phải là cứ nhìn chằm chằm vào góc tường. Cái góc tường—” Anh chàng đó gõ gõ bức tường sát đường của quán cà-phê, phát ra âm thanh cảm giác như là thuỷ tinh, “Trên thực tế đây là mặt kính, từ bên trong hoàn toàn có thể nhìn thấu ra. Người đàn ông phía trước bên trái, đúng, chính là cái người mặc quần màu đen, cũng bởi vì cô vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm, nên căng thẳng đã làm đổ cà-phê lên quần ba lần, mới đem cái quần màu vàng nhạt biến thành màu đen.”

“Là một người thường xuyên được người ta nhìn ngó, mặc dù người cô nhìn không phải là tôi, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của cô.” Lâm Thất nói.

Tôi quyết định dùng lời nói để phá vỡ sự ngượng ngùng lúc này: “Là như vầy, tôi là trợ lý của tổng tài AC, anh ta bị chinh phục bởi tài hoa cũng như sắc đẹp hơn người của cô Lâm đây, hy vọng có cơ hội mời ăn cô Lâm một bữa cơm.”

“Dịch Phàm?”

“Ừm, tổng tài AC, thanh niên tài tuấn, tài năng danh tiếng…”

“Tôi biết anh ấy là ai.” Lâm Thất ngắt lời tôi, “Đã muốn hẹn với tôi, tại sao anh ấy không tự đến nói?”

“Tổng tài của chúng tôi sợ đường đột với cô Lâm đây. Anh ấy cảm thấy nếu như bị người như cô Lâm tài mạo song toàn gia thế xuất chúng phẩm hạnh đoan trang như vậy cự tuyệt… sẽ rất xấu hổi.”

Sự thật chứng minh, Lâm Thất quả nhiên là con gái của bà Lâm, một đống lời ca tụng này đã có hiệu quả cực tốt, cô ta nở nụ cười: “Trở về nói với tổng tài của nhà cô, tôi đồng ý gặp anh ấy, thời gian địa điểm để tôi chọn.”

Sự tình phát triển có chút như dự liệu.

Đầu tiên, Dịch Phàm cái tên cuồng coi mắt sau khi gặp mặt Lâm Thất, lại lấy tốc độ nhanh chóng khó tin xác lập quan hệ yêu đương với cô ta, sau đó, càng nằm ngoài dự liệu của tôi là, sau khi Dịch Phàm coi mắt thành công, tôi lại không có triệt để thoát khỏi thân phận bà mối cộng thêm tuỳ tùng theo hầu như sự mong chờ bấy lâu nay, chào đón tự do khao khát đã lâu, địa vị trái lại càng thêm thấp kém.

Trên thực tế, hiện giờ tôi dường như có hai vị chủ tử.

Ví dụ như lúc này đây, trong lúc Dịch Phàm cùng Lâm Thất hưởng thụ bữa cơm tối dưới ánh nến, tôi cùng A Bảo giống như hai cái đèn đường chớp tắt ở kế bên ngồi đối diện nhau không nói mà uống nước.

“Anh nói xem, tụi mình có giống như nha hoàn với thư đồng không? Trong lúc chủ tử bọn họ hẹn hò, đứng một bên hóng gió ngắm cảnh… không đúng, tụi mình càng giống hạ nhân đang nhìn trộm chủ tử vụng trộm.”

“Một người kiêu ngạo như cô Lâm, thích được người ta chú ý.” A Bảo nhìn Lâm Thất một cách say mê.

Tôi vẫn cứ cảm thấy lúc Dịch Phàm đi coi mắt mà phải có người ở bên cạnh đã đủ bệnh lắm rồi, mà cái cách Lâm Thất lúc hẹn hò còn bắt người ta phải nhìn nữa, chỉ có thể gọi là biến thái thôi.

Tôi không tài nào hiểu nổi cái lô-gic của A Bảo, nhưng vẫn làm theo như ý của anh ta nhìm Lâm Thất – cô ta cười lên rất đẹp, cho dù có cùng Dịch Phàm nói về tình hình khủng bố quốc tế đi chăng nữa, ý cười nơi khoé mắt vẫn có thể mang theo sự quyến rũ, phong tình mà… không được tự nhiên.

Tôi lại bụng dạ tiểu nhân nữa rồi, tôi tự cười châm biếm mình, lại quay đầu nhìn Dịch Phàm.

Dịch Phàm ở bên cạnh Lâm Thất vô cùng đẹp trai, nói cười vui vẻ, không còn cứng ngắc như những lần coi mắt trước đây, lời nói cử chỉ tự nhiên cùng bình tĩnh, xuất sắc làm người ta cảm thấy xa lạ.

Có lẽ đây mới chính là Dịch Phàm thật sự? Có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung người đàn ông này, người đàn ông như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời nhưng không tài nào với tới được, chỉ có một ngôi sao khác trên bầu trời mới có thể tương xứng với người đàn ông này?

Trong thực tế đứng cạnh người đàn ông này phải môn đăng hộ đối.

“Cô Quan, cô Quan?”

“Hả! Có chuyện gì?” Bị A Bảo đẩy một cái, tôi mới hoàn hồn lại, phát hiện Lâm Thất gọi tôi.

“Dịch Phàm, đoán chừng do anh đẹp trai quá, nên cô Quan nhìn đến không dời mắt luôn.” Lâm Thất nửa đùa nửa thật nhìn Dịch Phàm nói.

Tôi che giấu bằng cách cúi đầu làm như uống ngụm nước, cầu nguyện cho mặt mình đừng có đỏ lên.

Dịch Phàm chỉ bình thản liếc nhìn tôi một cái: “Quan Tiểu Bội, cô Lâm cảm thấy rượu đỏ ở đây không ngon, trong văn phòng tôi cất có một chai lâu năm, cô đi lấy đi.”

“Chỗ này cách công ty rất xa đó… để A Bảo lái xe đi sẽ nhanh hơn một chút.”

“A Bảo một lát nữa sẽ đưa bọn tôi đến rạp phim.”

“Dịch Phàm anh không phải lái xe đến sao?” Tôi không hiểu, “Hai người định đến rạp chiếu phim… còn cần đến rượu đỏ làm gì?”

Lâm Thất xoay đầu lại cười một cách phong tình với Dịch Phàm: “Dịch tổng, người thuộc hạ này của anh thật khó sai bảo đó nha.”

Dịch Phàm nói: “Cô Lâm cần, cô đi một chuyến đi.”

Trước mắt tôi nhanh chóng loé lên một đoạn tàn ác trong phim cổ trang, một vị tiểu thư kiêu căng thành tính chớp mắt vô tội nũng nịu với người nam nhân quyền cao chức trọng bên cạnh: “Chàng xem chàng xem, cái ả nô tài chết giẫm này ức hiếp thiếp. Chàng, chàng còn không giúp thiếp báo thù.” Người nam nhân kia mặt đầy vẻ cưng chiều nắm lấy tay vị tiểu thư: “Cục cưng à, đừng sợ, tụi mình cùng ức hiếp ả đến chết là được rồi.”

Cái cách nghĩ này làm cho tôi run rẩy mấy cái, cuối cùng buồn bực mà đi.

Phía sau vang lên tiếng cười lảnh lót của Lâm Thất: “Gọi cô Lâm sao nghe xa lạ quá, không phải đã nói gọi em là Tiểu Thất sao.”

Lúc tôi đi hết gần nửa vòng thành phố cầm chai rượu trở lại, phát hiện người đi bàn trống.

“Anh Dịch cùng cô Lâm đã đi rồi, nhờ tôi nhắn lại nói cô trở về trước.” Người phục vụ bên cạnh nói.

Tôi nhấc chai rượu trong tay, nghĩ: Nếu ném trên đất tuy rằng có thể xả giận, nhưng thật sự quá đáng tiếc.

Thế là nói với người phục vụ: “Chai rượu này bán rẻ cho anh hai trăm đồng, mua không?”

Người phục vụ mỉm cười lắc đầu.

“Rượu nổi tiếng đó, Dịch Phàm cất chứa nhiều năm rồi.”

“Dịch tổng thì tôi không biết, nhưng Lâm Thất… lần trước điện thoại của Lâm Thất làm rơi ở nhà hàng, được một cô bé nhặt được giao nộp lại. Kết quả khi Lâm Thất đến tìm, đã không cảm ơn thì thôi, còn bởi vì không kịp thông báo với cô ta nên đem cô bé đó mắng một trận tơi tả. Đồ của Lâm Thất, bớt chạm vào tốt nhất.” Người đó cười giải thích.

… Bớt chạm vào tốt nhất sao?

Ngày hôm sau, tôi cầm chai rượu đỏ tìm Dịch Phàm.

“Tiền đi xe mang rượu đến tối hôm qua, thanh toán cho tôi.”

“Lấy chai rượu đó xiết nợ đi, đủ để cho cô ngồi xe nửa đời đó.” Hắn vùi đầu xem văn kiện.

“Phải rồi, chai rượu của anh Dịch đây đủ để cho một hộ gia đình nhỏ sống đến nửa đời. Nhưng mà, cám ơn ý tốt của anh, tôi nhận không nổi chai rượu quý giá của anh Dịch.”Tôi đặt mạnh chai rượu trước mặt hắn.

Hắn ngồi thẳng lên dựa vào ghế nhìn tôi cả buổi trời: “Quan Tiểu Bội, cô đây là đang làm mình làm mẩy với tôi sao?”

“Đúng! Tôi rất bất mãn hành vi của anh, anh có thể nào giống như một người bình thường có được hay không, dắt bạn gái đến một góc tối anh anh em em đừng để cho người khác nhìn thấy!”

“Cô rất bất mãn với việc theo tôi đi hẹn hò?”

“Tôi chưa từng gặp qua kẻ kỳ quái nào như các người! Cách làm của các người, quả thật là giống như tầng lớp vương thất hủ bại suy đồi của châu Âu thời trung cổ, có phải sau khi các người kết hôn xong, lúc động phòng hoa chúc cũng bắt tôi đứng bên cạnh hầu, chờ cho sau khi quốc vương hoàng hậu hoàn thành nhiệm vụ thần thánh nối dõi tông đường cho hoàng tộc, tôi còn phải dẫn đầu vỗ tay nhiệt liệt hoan hô nữa!”

“Cô Quan thật là bác học nha.” Lâm Thất cười tủm tỉm đứng bên cửa, “Trùng hợp thật, cô Quan cũng ở đây? Có công việc cần phải thảo luận? Về vấn đề vương thất châu Âu à?”

“Tôi đến đưa văn kiện.” Tôi nói hàm hồ ứng phó, “Dịch tổng, tôi trở lại làm việc đây.”

Lâm Thất xoay qua nói với Dịch Phàm: “Anh nên thông báo với nhân viên của công ty, Bổn thiểu thư hiện giờ là bạn gái của anh, để khỏi phải bước vào cửa là bị người ta tra xét cả buổi trời, còn nữa cũng nên chặt dứt ý niệm của mấy bụi hoa cỏ dại đi, chớ có nhớ nhung đến anh nữa.”

“Hoa cỏ dại?” Dịch Phàm hỏi.

Lâm Thất cười: “Anh đừng có mà tự cho là thông minh ở đây, mấy con nhỏ đó ánh mắt nhìn anh đã nói lên hết tất cả rồi.” Nói đến đây, cô ta cố ý đề cao giọng, “Nhất là… những kẻ thường ở bên cạnh anh.”

Tôi từ trong giọng điệu châm chọc của cô ta phân tích ra được ý nghĩa trong đó: Lời này là để cho Quan Tiểu Bội cô nghe đó, cô đứng cho vững mà nghe rõ cho tôi.

Vì vậy tôi quyết định làm theo như cô ta mong muốn, lùi mấy bước đặt tay lên tay nắm cửa, cố ý đẩy chừa một cái khe.

Liền nghe cô ta nói: “Có một số cô gái, có khi không tài nào làm rõ được dạng đàn ông như thế nào thì có thể nhớ nhung.”

Dịch Phàm liếc nhìn về phía cửa một cái: “Tuy nhiên, sau cùng cũng chỉ có một người có thể làm bạn gái của tôi.”

“Cho nên anh phải để cho bọn họ biết, anh là người đã có bạn gái.” Lâm Thất nói.

Tôi từ trên bàn tiện tay đưa mấy trang giấy qua: “Dịch tổng, chỗ này có phần văn kiện cần anh ký. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi liền đi nhớ nhung người đàn ông của tôi đây.”

Đây chính là cái gọi dẫn sói vào nhà mà.

“Chị đã cảnh cáo em rồi, Lâm Thất là cái dạng phụ nữ, có sự chiếm hữu rất mạnh.” Tô ôm trái dưa hấu nhàn nhã mà ăn.

“Lời cảnh cáo của chị tối nghĩa quá đi. Vả lại cô ta chiếm hữu thì chiếm hữu, không có việc gì giày vò em làm chi? Em cũng không phải là cấp dưới của cô ta, với Dịch Phàm cũng chỉ là đồng nghiệp, không hề có dính líu gì đến quan hệ cá nhân.”

“Em có biết con công không?”

“Nghe nói qua, cái loại chim có lông xinh đẹp mà người ta muốn nhổ xuống làm chổi lông, giọng hót thì vô cùng chướng tai trong sở thú.”

“Công có hai loại tình huống sau đây: Đe doạ kẻ địch cùng với cầu yêu. Trong hiện thực, có rất nhiều người có loại tâm lý của con công này, bọn họ dùng đôi cánh mỹ lệ đe doạ kẻ địch cũng đồng thời thu hút sự chú ý. Có nhiều lúc, cho dù không thu hút được khác giới, nhưng cũng có thể đe doạ được kẻ địch, mà sự de doạ này của bọn họ cũng có thể đạt được khoái cảm giống như là lúc cầu yêu thành công.”

“Đe doạ em? Quan hệ của em với Dịch Phàm… em căn bản không tồn tại uy hiếp cho cô ta, sao cô ta lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”

“Cũng giống như nữ nhân trong Hoàng cung, cái cách mỗi người đồng tình là sẽ chứa đựng sự uy hiếp ngầm, đây là bản năng nhạy bén để sinh tồn của bọn họ.”

“Thật bẽ mặt, em còn tưởng rằng để cho một người phụ nữ cảm thấy uy hiếp, ít ra cũng là những thứ ưu điểm như xinh đẹp trẻ trung gợi cảm chứ. Không ngờ chỉ do em là phụ nữ… mất mặt quá đi.” Tôi cười khổ, “Còn nữa, chị ví Dịch Phàm như Hoàng đế, quá đề cao hắn rồi đó.”

“Chẳng lẽ em không lo sao?”

“Lo cái gì? Hoàng đế chạy theo người khác?”

“Dựa theo sức chiến đấu mà nói thì, cô ta là Hoàng Thái hậu, còn em cùng lắm cũng chỉ là cung nữ bưng ống nhổ. Vả lại dựa vào bản tính của cô ta… tháng ngày sau của em, sẽ khá là thảm đó.”

Lời của Tô… không thể nói là trúng phóc, nhưng cũng gần vậy.

Cuối tuần, Lâm Thất đột nhiên muốn hẹn Dịch Phàm đi xem phim.

Tôi lại nhìn thấy vị kiều quý tiểu thư kia đung đưa tay áo của nam nhân nói: “Trời ơi, người ta là thân ngàn vàng vẫn luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng đi dạo phố xá, người ta rất muốn được cùng với chàng đi thể nghiệm cuộc sống dạo đường phố mà.” Nam nhân mỉm cười ưng thuận, chỉ về phía hạ nhân bên cạnh nói: “Cưng à, dẫn theo tên nô tài này đi, để ả làm chân sai vặt, làm trâu làm ngựa tuỳ nàng sai bảo!”

Lần này Lâm Thất ngay cả A Bảo cũng không dẫn theo, cứ lôi một mình tôi ra để giày vò.

Cô ta chỉ hộp sô-cô-la (= chocolate) trên bàn nói với tôi: “Quan Tiểu Bội, đem cái hộp này vứt đi. Ha ha, cô lại dám nói nó là sô-cô-la, bất quá cũng không thể trách cô, lớn đến ngần này đoán chừng chắc chưa từng ăn sô-cô-la chính hiệu đi. Cô vẫn là đi mua cho tôi một phần bắp rang đi, nhớ là mùi dâu đó, ờ, Dịch Phàm… cũng mua cho Dịch Phàm một phần mùi dâu đi.”

Tôi chen chúc đi xuyên qua dòng người, rồi ôm về hai phần bắp rang cỡ lớn.

“Bắp rang này làm từ gì vậy hả, không được vệ sinh, tôi không thích. Cô đi mua cho tôi ly cà-phê lại đây đi.”

Tôi lại lần nữa chen chúc đi xuyên qua dòng người, đồng thời cực lực khắc chế hành động đem cà-phê tạt đi.

“Chậm quá, cà-phê nguội rồi. Cà-phê sáu mươi độ được ủ trong tay, sau đó dùng thân nhiệt làm giảm đến còn bốn mươi lăm độ, như thế uống mới ngon. Có điều mùi vị này… tôi chưa từng uống qua, cô đi đổi ly khác đi.”

Tôi lại một lần nữa cúi đầu chán nản đến trước quầy cà-phê.

“Bà chủ của cô?” Anh chàng bán cà-phê hỏi.

“Ừm.” Tôi gật đại.

“Có một số người, hễ đứng đầu liền không biết bản thân mình mấy cân mấy lạng nữa rồi. Từ sáng đến tối đều tỏ vẻ ta đây như đại gia. Cô ta nhìn cũng chả hơn cô được bao, cô cũng thật là, cứ nghe theo sự sai bảo của cô ta như vậy. Nếu là tôi, từ chức cho rồi.”

Lời của anh chàng này, đã làm cho tôi bừng tỉnh ngộ. Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy cứ nhẫn nhịn như thế này thật sự là rất ngu ngốc.

Tôi đem cà-phê đặt vào trong tay Lâm Thất.

“Dịch Phàm sao còn chưa đến? Cô ra ngoài cổng nhìn xem thử xem.”

Tôi ngồi đối diện với Lâm Thất, nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “Cô Lâm. Tôi có thể đi xem giúp cô coi Dịch Phàm đã đến hay chưa. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một việc, tôi ở đây nghe mọi sự sai bảo của cô, là nể mặt tổng tài của chúng tôi, chứ không phải bởi vì cô, xin cô nhận cho rõ vị trí của mình.”

Lâm Thất nhìn tôi cười một cách ngạo mạn: “Ồ? Vậy chẳng lẽ cô nhìn không ra, tôi là đang lợi dụng tổng tài của bọn cô để sai bảo cô à? Kẻ làm công ăn lương đều không phải như vậy sao, vì ông chủ đến bán đứng cha mẹ cũng chịu làm? Nói cho cùng, cô chỉ là một nhân viên quèn. Nếu như tôi đem những lời này nói lại cho ông chủ của cô nghe, cô nên biết sẽ phải gánh chịu hậu quả ra sao chứ. Cho nên thay vì nói điều vớ vẩn, vẫn là không bằng trực tiếp nghe tôi sai bảo.”

“Cô Lâm thật biết nói đùa. Một người tổng tài nếu như chỉ vì loại chuyện này mà trả thù cá nhân một nhân viên, cho dù anh ta là tỷ vạn phú ông, còn tôi chỉ là đứa nghèo mạt, tôi cũng khinh bỉ bất kỳ sự bố thí nào của anh ta, chứ đừng nói đến ở lại làm thuộc hạ của anh ta, làm việc cho anh ta.”

“Cô Quan rất thanh cao nha. Có điều loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, ngoài mặt thì không vì đồng tiền bát gạo mà cúi mình, nhưng hễ liên qua đến lợi ích liền lập tức có một bộ mặt khác. Mục đích các người lấy lòng cấp trên mọi người trong lòng đều rõ cả, nếu đã như vậy, không bằng cô cứ trực tiếp lấy lòng tôi, chờ đến ngày khi tôi trở thành phu nhân tổng tài, không chừng còn có thể liếc nhìn cô một cái đó.”

“Cô Lâm quả thật là sống trong nhung lụa, đoán chừng chưa từng đi làm, cho nên không biết những lời vàng ý bạc nổi tiếng của những kẻ làm công ăn lương: Vĩnh viễn chớ có đắc tội với người bên cạnh tổng tài. Người thông minh như cô Lâm đây, chắc cô cũng nên biết ‘đợi’ là gì, cái khoảng cách trong giai đoạn ‘chờ’ từ bạn gái thành vợ nhiều người trong hào môn không bước qua được. Còn tôi, với tư cách là cấp dưới của tổng tài, thật ra tôi càng có nhiều cơ hội phá đám các người, thậm chí còn tự mình đắc thủ.”

“Hứ,” Lâm Thất cười khinh bỉ, “Cái loại con gái miệng mồm lanh lợi tự cho là đúng như cô tôi cũng gặp nhiều rồi. Mới vào làm tưởng rằng có chút tư sắc liền muốn dụ dỗ ông chủ. Nhưng tôi cho cô biết, hào môn thì chỉ có VIP (=Very Important Person: Một nhân vật quan trọng hoặc có địa vị trong xã hội) mới có thể bước chân vào được, cái tấm thẻ VIP này, chúng tôi khi sinh ra liền có rồi, không phải cô cứ cố gắng là được đâu. Còn cô, cho dù trẻ trung mới mẻ đẹp đẽ nhưng cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa mà ghen tỵ ngưỡng mộ cuộc sống của hoàng tử công chúa thôi. Bi kịch của loại con gái như cô đó là luôn cho rằng đã biến được thành công chúa, nhưng trên thực tế, đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, cô bé lọ lem trở lại nguyên hình, sợ bị lộ tẩy nên hoang mang chạy trốn.”

“Đây là điểm khác nhau giữa tôi và cô, cô vẫn luôn tự oán tự ăn năn chờ đợi sự thương xót của hoàng tử, mà tôi, cho dù người tôi yêu có là ăn mày, cũng là hoàng tử trong lòng tôi, chúng tôi có thể cùng nhau tạo dựng một vương quốc. Đúng vậy, tôi tin truyện cổ tích, tôi tin truyện cổ tích sẽ chiếu cố đến mỗi cô gái tốt. Nhưng còn cô, thực tế cô rõ ràng không tin bất cứ câu chuyện cổ tích nào, nhưng lại vẫn bôn ba đi tìm hoàng tử. Tôi rất thương hại cho cô.”

Lâm Thất còn muốn nói cái gì đó, nhưng tôi khinh thường không nghe, ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Phàm đang đứng cách đó không xa. Tôi không biết cuộc đối thoại của chúng tôi hắn có nghe được hay không, nhưng, tôi chả quan tâm.

“Dịch tổng,” Tôi đứng lên, cung kính chào hỏi, “Cô Lâm chờ anh đã lâu rồi. Phim sắp chiếu rồi, hai người vào đi.”

Dịch Phàm gật đầu không nói năng gì, từ trong tay tôi lấy vé xem phim cùng bắp rang.

Lâm Thất đứng lên, khoác lấy tay Dịch Phàm, ngạo mạn liếc nhìn tôi một cái, đi về hướng phòng chiếu.

Tôi nhìn bóng lưng của bọn họ giữa đám đông nhộn nhịp, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này rất khôi hài. Sau này nếu tôi có bạn trai… nếu như dám không cung kính nghe lời tôi, cô nương tôi đánh gãy chân anh!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...