Nhân viên được phép dẫn người đi cùng, dắt bạn đồng hành xuất hiện, những người khác thì dắt đồng nghiệp quen thân xuất hiện, còn tôi, ‘dắt’ một ‘Phụng Dương Hoa Cổ (= trống hoa Phụng Dương) (1)’ xuất hiện.
( (1) Phụng Dương Hoa Cổ (trống hoa Phụng Dương) : hay còn gọi là trống kép, gõ trống hoa… đây là một loại múa trống xuất phát từ huyện Phụng Dương ,tỉnh An Huy – Trung Quốc, lưu hành từ thời Minh – Thanh, hình thức biểu diễn ban đầu vốn là 2 người chị dâu cùng cô em chồng, một người gõ trống, một người gõ chiêng, miệng xướng tiểu khúc, tay gõ trống đệm (vừa múa vừa hát). Hiện nay Phụng Dương Hoa Cổ phát triển thành 6 người, 8 người hoặc có thể nhiều hơn cùng biểu diễn. Ca từ thường lặp lại, mỗi đoạn có 27 từ, 3 câu cuối có 7 từ. Sau cùng gõ 13 tiếng trống chiêng. Nội dung ca khúc đại đa số là nỗi khổ gia đình ly tán, bối cảnh thê lương đau khổ.
Ý ở đây là bạn Tiểu Bội phải khiêng cái trống hoa Phụng Dương thôi, chứ không phải biểu diễn tiết mục ca múa trống như chú thích.)
“Ôi, Tiểu Bội, cám ơn em nhiều lắm. Chị ở chỗ này bận không ngừng tay, may nhờ có em.” Trong thời gian tôi hoá trang thành xúc-xích, bà chị thiết kế đã cùng tôi tạo dựng nên một đoạn tình cảm sâu sắc, cho nên nhờ tôi tiện đường giúp mang cái trống trang trí của công ty.
“Khách sáo gì chứ, nếu không có chuyện gì nữa em đi trước đây.”
Bà chị thiết kế cám ơn rối rít chào tôi, rồi xoay người gia nhập công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi bữa tiệc mở màn. Còn tôi thì xoay người chạy về hướng chỗ đậu chiếc xe của Peter để thay giày.
Lúc tôi chạy về phía chiếc Polo mini (2), một chiếc MPV (3) màu xám có tốc độ kinh người từ bên ngoài lao đến, thắng một cái ‘két’ phía trước tôi không xa, ngừng lại. Trong lúc tôi đang cảm khái người này có kỹ thuật lái xe siêu hạng, Dịch Phàm từ trong xe nhảy ra, chặn trước mặt tôi: “Đứng im, để tôi nhìn thử.”
( (3) MPV: (viết tắt của Multi-purpose Vehicle) theo cách phân loại tại Châu Âu và Châu Á hay còn gọi là Minivan theo cách phân loại xe tại Mỹ. MPV là chủng loại xe thực dụng, nó không chỉ nổi bật về khả năng chuyên chở người và hàng hóa mà còn được xem là mẫu xe có tính linh hoạt nhất trên thị trường. Muốn biết thêm xem tại motoring.vn)
Tôi ngoan ngoãn đứng im, để mặc cho ánh mắt của hắn ở trên người tôi đảo tới đảo lui cứ như sinh viên y phát cuồng khi nhìn thấy thi thể mỹ nữ, lúc nhìn đến góc váy, hắn nhíu mày.
Tôi cúi đầu, vội vàng thò tay vuốt thẳng nếp nhăn vì phải ôm nguyên một cái trống lớn:“Không sao, kéo kéo là thẳng thôi. Anh xem, không phải đã đỡ rồi sao.”
Ánh mắt Dịch Phàm lại di động đến chân tôi, sau đó hắn nổi khùng lên: “Quan Tiểu Bội! Đôi giày thể thao này của cô! Đôi giày thể thao này của cô là sao hả! Tôi nhớ lúc đi làm cũng phải ăn mặc nghiêm chỉnh mà? Ăn mặc nghiêm chỉnh của cô chính là mang đôi giày thể thao này hả?!”
“Không phải, không phải,” tôi vội vã giải thích, “Tôi vừa mới giúp bưng bê đồ nên mới thay giày. Các cô gái đều mang giày cao gót nên không tiện.”
“Vậy nên mới gọi cô à? Các cô không tiện, vậy các anh đâu hết rồi!”
Được hắn nhắc nhở, tôi mới phát hiện, khi tôi ôm một cái trống cao lớn bằng cả một người hùng hùng hổ hổ đi ngang qua đám đàn ông AC, nhưng lại không có một người chịu ra tay giúp đỡ! Những người này, không chỉ không nhân tính, ngay cả dị tính cũng không có!
Để làm nguôi ngoai sự thù hận khó hiểu của Dịch Phàm đối với đôi giày thể thao, tôi vội vàng lên xe thay giày, mà Dịch Phàm thì lại thủ ở bên cạnh cửa không đi.
“Sao anh còn chưa đi? Phía trên còn chờ anh khai tiệc đó.” Tôi bước ra ngoài xe, kết quả ngay bước đầu tiên bị vấp chân rồi.
Dịch Phàm vội vàng đưa tay đỡ lấy tôi, trên mặt là biểu tình “Tôi đã biết là cô không được mà”.
“Không sao, tôi có thể tự đi được.” Tôi vịn cửa xe, “Làm quen một chút là được thôi, hồi trước cũng không phải chưa từng mang qua.”
Lúc này, một chiếc xe tắc-xi chậm rãi tiến vào, Lạc Lạc từ trên xe bước xuống. Tôi như nhìn thấy cứu tinh hô to: “Lạc Lạc! Qua đây đỡ mình một cái đi!”
“Cậu làm ơn có chút tiền đồ cái, thay có đôi giày mà làm cho chân giống như không phải của mình vậy.” Lạc Lạc nói.
Dịch Phàm thấy có người đến, buông tôi ra: “Lạc Lạc, vậy thì làm phiền cô giúp tôi đem cái đồ ngu ngốc không có thuốc chữa này dìu vào trong.” Nói xong, xoay người đi.
Kết quả, bạn Lý Lạc vừa nãy có thể chạy 100 mét nước rút với đôi giày cao mười phân, cũng vịn lấy cửa xe: “Trời ạ, Tiểu Bội, tổng giám độc lại gọi mình là Lạc Lạc, gọi mình là Lạc Lạc đó!”
“Vậy thì có là gì, anh ta còn gọi mình là đồ ngu ngốc không có thuốc chữa nữa kìa! Không phải chỉ là mang giày cao gót thôi sao, cũng đâu phải viết mã lập trình, đáng để bị khinh bỉ mình đến vậy sao.” Tôi buồn bực làu bàu.
Đúng 5 giờ rưỡi bữa tiệc bắt đầu.
Người dẫn chương trình là lão Ngô giám đốc phòng nhân sự. Hôm nay chủ đề của buổi tiệc là ‘nhà’, lão Ngô mập mạp đích thực mang lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp như người thân trong nhà nhưng lại không hề nghiêm khắc. Vài bị quản lý cấp cao mở màn, phong cách khác nhau nhưng đều hướng về mọi người, hướng về AC gởi đến lời chúc năm mới, sau đó, là đến bài phát biểu của Dịch Phàm.
Dịch Phàm bước lên đài, đợi cho tiếng vỗ tay kết thúc, mỉm cười nói: “Các quý cô, các quý ông…”
Ngày đông sắc trời thường tối sớm, trong phòng tiệc sáng rực phóng cả tầm mắt có thể nhìn thấy được thành phố dưới chân với ánh đèn nê-on đang uốn lượng quanh đường chân trời, mà ở phía trên này, trên bầu trời xanh như mực của đêm đông giá lạnh. Dịch Phàm như đặt mình trong đó, mỉm cười ưu nhã, giống như một vị vương giả cường đại, tài cán có thừa ở dưới bầu trời rộng lớn nắm giữ vận mệnh cả một vương quốc thương nghiệp.
Quang vinh, kiêu ngạo, trí tuệ, ung dung…
Tôi nghĩ, tâm trạng của tôi lúc này có thể đúc kết là do tự hào, do AC, cũng là do Dịch Phàm…
Tôi lại nghĩ: Hứ, chờ cho tương lai tôi có tiền rồi, nhất định sẽ mua một căn nhà phóng cả tầm mắt như vậy, sau đó đặt Dịch Phàm vào chính giữa, uống rượu… nhìn hắn gào thét!
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị Lạc Lạc cắt đứt, vì Dịch Phàm đã nói xong rồi, mà tiếp theo sẽ là phần trao các loại giải thưởng. Lạc Lạc hưng phấn cùng khẩn trương nắm chặt tay tôi, dùng giọng nói có chút biến điệu do kích động nói: “Thật mong sẽ có mình.”
“Mình cũng vậy!” Tôi nói.
Lạc Lạc quay đầu lại trừng tôi một cái: “Cậu thì đừng có mà kỳ vọng.”
“Nghĩ thôi cũng không được à.”
“Thà cậu nghĩ thử xem làm sao để trả nợ còn thiết thực hơn.” Cô ấy tạt một gáo nước lạnh.
Kết quả Mia nhân viên mới của năm nay, đại diện của bộ phận tiếp thị đoạt được giải thưởng nhân viên mới xuất sắc đồng thời phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải, còn Kim Cương rinh về giải giám đốc xuất sắc. Ngoài các giải thưởng nghiêm túc ra, lại còn có một loạt các giải thưởng buồn cười như: giải hài hước nhất, độc mồm độc miệng nhất, cool man nhất… Kim Cương sau khi rinh về giải cấp trên mặt lạnh nhất trong lúc phát biểu cảm nghĩ lại lè lưỡi kéo mí mắt làm mặt quỷ, làm cho đám người của bộ phận pháp luật nhao nhao nói: “Sớm biết vậy đã trao giải này cho lão đại từ lâu rồi.” Mà giải thưởng nhân viên xúi quẩy nhất, lại rơi vào tay một nhân viên mới của bộ phận tài vụ.
Tôi trợn tròn mắt: “Có cả giải này luôn sao? Dựa vào cái gì trao cho cô ta, muốn trao cũng phải là mình chứ!” Đúng vậy, mới gia nhập năm đầu tiên, ai có thể xui xẻo hơn tôi chứ.
Lạc Lạc nói: “Cô bé này phạm lỗi giống cậu y chang, lúc kiểm tra tiền lương, đem tiền lương của một quản lý cấp cao nào đó tính sao không biết lại nhiều hơn. Bởi vì lo sợ sẽ bị đuổi việc nếu bị phát hiện, nên mỗi tháng đành phải lấy số tiền lương ít ỏi đáng thương của mình bù vào. Còn vị quản lý cấp cao kia, do vốn đã kiếm được nhiều tiền, nên có thêm chút tiền lẻ vụn vặt thì ông ta cũng chả để ý tới, vả lại thẻ lương cũng không phải do ông giữ, cho nên đợi đến khi sự việc được phát hiện, cô bé này đã ở dưới tầng hầm gặm oa đầu (4) ba tháng trời, đồng thời còn đang lên kế hoạch đi bán máu.”
( (4) Oa đầu: Một loại bánh với nguyên liệu chính là bột bắp, được nặn thành những viên tròn, đỉnh nhọn rồi đem đi hấp, là thức ăn ngọt. Trước đây, oa đầu ý chỉ hình tượng kham khổ nghèo nàn.)
“…” Tôi há miệng cả buổi trời không biết nói cái gì, dưới bầu trời này lai có sinh vật thần kỳ đến vậy!
“Nhìn lại cậu thử xem, không có tiền mà vẫn có cái ăn cái uống, có nhà để ở, có xe để ngồi, lại còn có váy mới mặc, có tổng giám đốc bao tiêu. Cho nên, cậu nói thử coi ai xui quẩy hơn nào?”
Rốt cuộc tôi cũng khép cái miệng há cả buổi trời: “Gì mà có tổng giám đốc bao tiêu hả?!”
Lạc Lạc trưng ra gương mặt sáng rực với tôi “Cậu biết rồi mà còn hỏi”.
Tôi đang cố cãi lại, thì lại bị Elle đi ngang qua ngắt lời.
“Hi, Tiểu Bội, tối nay thật xinh đẹp.” Elle nhìn tôi cười híp mắt nói.
“Đâu có, chị Elle mới xinh đẹp đó.” Tôi nói một cách chân thành.
Tối này Elle mặc một chiếc váy dài chấm đất trắng tinh, chỉ có thân hình cao ráo mảnh dẻ như vậy của chị ấy, mới có thể mặc bộ lễ phục này cực kỳ phong tình đến thế, không hề giống như đến để tham dự tiệc, trái lại giống như cô dâu xinh đẹp sắp sửa xuất giá.
Elle không nói gì, qua một hồi mới khẽ hỏi: “Em nói xem giải thưởng ngôi sao của AC tối nay sẽ trao cho ai?”
Giải thưởng ngôi sao của AC là một trong các giải thưởng sáng giá nhất trong tất cả các giải thưởng. Hằng năm, các quản lý cấp cao sẽ tiến hành đánh giá toàn diện những nhân viên có biểu hiện xuất sắc, từ trong đó chọn ra một người xuất sắc nhất sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng. Người đạt giải sẽ nhận được tiền mặt, cơ hội thăng chức, đồng thời một cái cúp cao quý thuỷ tinh có khắc tên người đoạt giải. Cái quan trọng nhất, cũng như ý nghĩa của việc nhận giải thưởng này là người đoạt giải được công nhận năng lực, tương lai bất kể có thăng chức, hay làm ở nơi khác thì sơ yếu lý lịch cũng sáng chói nổi bật. Có thể nói, giải thưởng ngôi sao của AC là một con đường dẫn đến tương lai huy hoàng.
“Không biết. Ai đoạt cũng được.” Tôi thành thật nói.
Elle nhìn tôi một cái, không nói gì nữa.
Lúc này, ánh đèn bỗng mờ đi, xung quanh bốn phía một mảng im lặng, Dịch Phàm nhận lấy phong thư trong tay lão Ngô, bước lên đài, đứng dưới ánh đèn. Hắn giống như tuyên bố giải Oscar, trong lời nói có chút thần bí : “The AC Star goes to…” mở phong thư trong tay, cố ý kéo dài thanh âm: “Alice, CEO Assistant.”
Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên, Alice đi lên phía trước, nhận lấy chiếc cúp từ trong tay Dịch Phàm, mỉm cười nhàn nhạt. Lời cảm nghĩ của chị ấy cũng không có gì khác, chỉ là đơn giản cám ơn những người đã giúp chị ấy, rồi đi xuống, bộ lễ phục màu đen cũng giống như con người của chị ấy, tài năng, cứng cỏi, thẳng thắn chân thành.
Tôi ở phía dưới ra sức vỗ tay, suy cho cùng Alice làm việc chung một khoản thời gian, nhìn thấy người quen đoạt giải vẫn vui hơn.
“Cô ta đoạt giải, em thật sự rất vui vẻ?” Elle hỏi, trong giọng nói có chút lạnh lẽo.
Tôi không biết chị ấy có ý gì, nghĩ thật lâu cuối cùng chỉ nói: “Đúng vậy, chung quy Alice từ thấp leo lên đến vị trí như hiện nay, không dễ gì.”
“Ở AC, có ai mà dễ dàng chứ?” Elle nói, sắc mặt thờ ơ giọng nói lạnh nhạt, “Tiểu Bội, có đôi khi chị thật sự ngưỡng mỗ sự đơn thuần của em.” Dứt lời, chị ấy một hơi uống cạn ly rượu trong tay, xoay người bỏ đi.
Tôi ngây ra tại chỗ, sau đó nhìn bóng dáng kiêu ngạo của chị ấy mà khẽ thở dài. Đúng vậy, tôi đơn thuần, nhưng đơn thuần không có nghĩa là tôi không nhìn thấy được sự hắc ám, chỉ là, tại cái nơi hắc ám âm u nhất tôi phải tự tìm kiếm lấy tia sáng mỏng manh nhất.
Mùi rượu thơm ngọt lan toả trong không khí, nhưng tận đáy lòng lại có thứ bắt đầu thối rữa.
Tiếp sau đó, tôi không có việc gì làm bắt đầu đi lung tung khắp nơi, nói chuyện với người quen, làm quen với những người không quen, nhìn các cổ đông lớn xã giao khắp nơi, đồng thời nhắc nhở bản thân không được uống nhiều. Kết quả sợ cái gì cái đó đến, Peter cầm một ly rượu đến trước mặt tôi: “Tiểu Bội, cùng uống một ly nào.”
Tôi vội từ chối: “Mình không biết… không thì vầy đi, mình lấy trà thay rượu, kính cậu một ly.”
“Sao được chứ, điều kiện đầu tiên trong quy định mỹ nữ: Tửu lượng siêu cấp. Cậu nói xem hai đứa mình cùng làm trong một công ty lại cùng một bộ phận, cùng nhau uống một ly giao tình cũng không được sao? Cậu kính thì mình không dám, như vầy đi, mình ba ly cậu một ly. Chúc cậu càng ngày càng xinh đẹp, sự nghiệp càng ngày càng huy hoàng.” Dứt lời, bưng ly rượu trên bàn uống liền ba ly.
Việc đã đến nước này, tôi cũng không thể lại từ chối, cũng chỉ phải cầm ly rượu lên một hơi uống cạn. Trong lòng tự an ủi: Chỉ có một ly thôi, không sao, không sao.
Peter thấy tôi uống xong, nói chuyện một hồi, rồi rời đi.
Qua một hồi, cái người nhân viên mới vừa nhận được giải thượng xúi quẩy cũng đến tìm tôi, nói nào là: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai (= cùng chung cảnh ngộ), cùng chung hồi ức đau thương. Nào nào nào, tôi ba ly cô một ly, hy vọng năm sau qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai (5), may mắn sẽ đến.” Do đó tôi không thể không uống một ly. Sau khi hơn nửa số người của công ty tìm tôi cứ “Tôi ba ly, cô một ly”, tôi bắt đầu buồn bực, bữa tiệc rượu Tây từ lúc nào biến thành giống bữa tiệc rượu Trung rồi, không say thì không về vậy? Cuối cùng, sau khi ngay cả Kim Cương cũng giơ ly với tôi “Tôi ba ly, cô một ly” tôi mới từ từ tỉnh ngộ. Quả nhiên, rượu khiến người ta trì độn mà, rượu khiến người ta chạm mạch!
( (5) Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai: Ý chỉ đã xui đến tận mạng rồi, xui đến cực điểm không thể nào xui nữa thì ngược lại may mắn sẽ đến, hết xui thì sẽ gặp may, hết khổ sẽ gặp sướng. Tương tự câu Khổ tận cam lai.)
Tôi kéo lấy Lạc Lạc chạy điên cuồng đến muốn uống rượu cùng tôi, nhã chữ có chút hàm hồ nói: “Lý Lạc! Cậu rốt cuộc có phải là bạn của mình hay không, là bạn bè thì nói cho mình biết chuyện này là sao!”
Lạc Lạc giơ ngón tay huơ huơ trước mắt tôi: “Mấy đây?”
Tôi mở đôi mắt cố gắng tập trung nhìn, giơ tay gạt phắt tay của cô ấy ra: “Đừng phá, mau nói đi.”
“Ôi, dù sao cậu cũng cầm cự hết nổi rồi, có thêm ly của mình hay không cũng vậy thôi. Nói thẳng với cậu nè, thật ra cũng không có gì, chính là tổng giám đốc nói với mọi người, sau khi cậu uống say sẽ có chuyện rất hay ho, cho nên mọi người đều muốn xem trò vui đó mà.”
Tôi bi phẫn, Dịch Phàm ơi Dịch Phàm, tôi là con khỉ trong sở thú chắc? Một mình anh biết là đủ rồi, còn muốn tụ tập tổ chức tham quan nữa! Tôi nổi xung đẩy Lạc Lạc ra, chạy vào nhà vệ sinh. Trong thân thể tích tụ nhiều nước, cho dù không nôn ra, cũng phải cho nó tuần hoàn một chút.