Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 18


Chương trước Chương tiếp

Sau khi gặp Trần Tưởng, cuộc sống của tôi và Dịch Phàm bước vào giai đoạn mới giày vò lẫn nhau.

Dịch Phàm giả việc công làm việc riêng tạm thời điều tôi từ bộ phận pháp luật đến bộ phận thị trường, cho tôi một chức vị toả sáng lấp lánh —– người phát ngôn cho hình tượng công ty. Khi mà tôi cười đắc ý đến bộ phận thị trường, mới bi kịch phát hiện dưới cờ AC lại có một công ty thực phẩm nhỏ bé, mà cái gọi là hình tượng người đại diện phát ngôn, chính là chỉ cần mặc bộ búp bê nhồi bông, hoá trang thành cây xúc xích cực đại tuyên truyền tạo thanh thế cho sản phẩm công ty trong năm mới! Kể từ đó, cứ vào giữa trưa mỗi ngày, Dịch Phàm sẽ ngự giá quang lâm đến địa điểm tuyên truyền của tôi, mượn danh nghĩa mua xúc xích để khao nhân viên, dẫn theo một đám nhân viên AC ở một bên nhàn nhã tự tại đứng ngó tôi. Cửa hàng trưởng nơi này thấy tổng giám đốc đến cho nên càng ra sức bán, cho nên ‘vũ điệu xúc xích’ mỗi ngày ba lần được tăng lên thành năm lần. Mà hễ khi có em nhỏ đi ngang qua tôi, lời trẻ nhỏ không cố kỵ la lớn: “Mẹ! Nhìn kìa, cái chị kia hoá trang thành tiểu kê kê (1)!”hay là có tên thanh niên bất lương nói với tôi: “Ô, cô ơi, nhãn hiệu bao cao su của công ty các cô là gì vậy?”, tôi mà quay đầu liền có thể nhìn thấy Dịch Phàm đang cười sung sướng trên nỗi đau của người khác.

( (1) Tiểu kê kê: Cách nói giảm nói tránh ‘cái đó’ của đàn ông.)

Tôi quyết định dùng quyền lợi duy nhất trong tay đi báo thù Dịch Phàm. Tôi cầm một đống tiền hoa hồng, không mảy may do dự đem bán Dịch Phàm cho các tổ chức mai mối lớn trong dân gian, khiến cho hắn chỉ trong chớp mắt trở thành nhân vật phong vân trong giới mai mối, ngay cả bà cô đi đường thích làm mối cho người khác cũng đều có hình của Dịch Phàm trong tay, để chứng tỏ sự chuyên nghiệp trong nghiệp vụ của mình cũng như trong tay có được tư liệu xuất sắc.

Dịch Phàm vẫn như cũ thong dong dửng dưng với tốc độ mỗi ngày coi mắt một cô, còn tôi thì ngày càng suy sụp với tần suất một ngày năm lần ‘vũ điệu xúc xích’.

Lễ Nô-en gần kề, nhìn thấy các cô gái đội nón đỏ hạnh phúc dựa vào người bạn trai bên cạnh khắp đường, quyết không thể để buổi chè chén say sưa trong đêm Nô-en, mà tôi thì lại chỉ có thể đội cây xúc xích cực đại cùng với mấy bà nội trợ cò kè mặc cả được, tôi ý thức được không thể để cuộc sống của mình thêm bi kịch nữa —- Đêm Nô-en ở trước cửa các quán bar lớn mặc đồ hoá trang xúc xích và ổ bánh mì nhảy ‘vũ điệu hot dog’ —- Tôi quyết định chủ động đầu hàng.

“Tụi mình giảng hoà đi.” Tôi nổ lực hết sức lộ ra một nụ cười lấy lòng trong phạm vi biểu tình của một cây xúc xích.

Dịch Phàm chọc chọc đỉnh đầu cây xúc xích, nhìn đầu tôi lắc lư, nói: “Quan Tiểu Bội, là cô khơi mào cuộc chiến này trước, với lại trong lúc tôi đang đấu hăng say lại muốn phát lệnh rút binh? Hứ, trong thế giới của tôi, vốn không có ai có thể an toàn mà rút lui. Cho dù có đầu hàng, tôi cũng phải để cho hắn cúi đầu xưng thần mặc tôi chà đạp!”

“Bé con à, làm người phải chừa lại đường lui cho bản thân chứ.” Tôi ý tình sâu xa khuyên can.

Dịch Phàm nghe thấy hai chữ ‘bé con’, trong đôi mắt loé lên một tia sát khí: “Quan Tiểu Bội, làm người không thể hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của người khác!”

“Vậy được rồi,” Tôi không đồng ý cũng không phủ nhận lắc đầu, “Tối nay anh đi gặp cô bé này.”

Dịch Phàm rất học thuyết âm mưu (2), rất cẩn thận đem tư liệu của cô bé đó xem đi xem lại, ngẩng đầu hỏi tôi: “16 tuổi?”

( (2) Học huyết âm mưu: Là sản phẩm trí tưởng tượng nhằm giải thích về những chuyện đã và đang diễn ra. Dù không có bằng chứng xác thực để chứng minh nhưng những nghi ngờ vẫn bao phủ khắp thế giới.)

“15 tuổi rưỡi. Năm năm sau con bé 20 anh 40. Thế nào, đường đường tổng giám đốc AC đối với bản thân không có tự tin sao?”

“Hứ, nực cười. Tôi cho dù đến 80 tuổi muốn gặm cỏ non cũng chưa chắc là ăn không được!” Dịch Phàm lấy phương thức liên lạc của cô bé lolita (3) 15 tuổi rồi bỏ đi.

( (3) Lolita: Thường chỉ các cô bé khoảng từ 12 – 14 tuổi, nhưng Lolita cũng không nhất thiết chỉ các thiếu nữ hay trẻ em mà chỉ cần có vẻ ngoài dễ thương, yếu đuối, cần người khác bảo vệ.)

Tôi nhìn bóng lưng của hắn cười không thành tiếng: Hứ, muốn gặm cỏ non gắn răng giả trước đi!

Tên của cô bé lolita 15 tuổi rưỡi là Lý Ti Ti, từ chối lời yêu cầu gặp mặt ở quán cà-phê của Dịch Phàm, yêu cầu gặp mặt tại quán bar tên là ‘Judy’. Trích lời của cô bé nói chính là:“Hồng Trang Lạc hả, cái tên này nghe là biết chỗ coi mắt của các bà thím rồi, anh trai chúng ta vẫn là đến quán bar đi.”

Tôi đến trước bọn họ một bước ẩn nấp trong quán bar, mà Dịch Phàm cũng đến quán bar trước Lý Ti Ti một bước.

“Ể? Tối nay không có mời cô đến, một chút nữa không phải có show diễn tuyên truyền xúc xích sao?” Dịch Phàm hỏi.

“Tôi đổi ca với người khác rồi, đêm Nô-en tôi sẽ nhảy ‘vũ điệu hot dog’ suốt đêm.”

Dịch Phàm cảnh giác nhìn tôi, nhíu mày lại.

“Đúng vậy, tôi đến xem náo nhiệt đó.” Tôi giơ rượu Sake trong tay về phía hắn, cười một cách ngọt ngào.

Ti Ti đúng giờ xuất hiện, váy ngắn màu đen, đôi bốt màu đen, trang điểm tông đen, cả người thành thục gợi cảm hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng chỉ mới 15 tuổi.

“Anh trai, anh đến rồi à.” Ti Ti vui sướng gần như là bổ nhào đến trước mặt Dịch Phàm, “Tụi mình đi nhảy đi.”

Dịch Phàm đắc ý quay đầu lại nhìn tôi một cái, bị Ti Ti kéo ra chính giữa sàn nhảy.

Bản nhạc đầu tiên tiết tấu chậm rãi, nam nữ trên sàn nhảy cách nhau không xa tự mình lắc nhẹ. Tôi ngồi một mình bên quầy bar, dưới ngăn cách của ánh đèn mờ ảo mê ly, đem bọn họ tưởng tượng thành một đàn chim cách cụt đang lắc lư, tự tìm thú vui. Bản nhạc kết thúc, chỉ dừng lại có vài giây, gần như lập tức một vũ khúc huyên náo dồn dập lại vang lên, người trên sàn nhảy cũng lập tức theo âm nhạc bắt đầu điên cuồng nhảy múa. Bước nhảy của Ti Ti thành thục nhiệt tình, trong đám người, chuyển động như một con yêu xà màu đen. Dịch Phàm nhảy cũng không tồi, tuy mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh, nhưng nút áo tuỳ tiện mở ra để lộ lồng ngực, dưới ánh đèn quyến rũ, lại có khí chất của thiếu niên phong lưu.

Rõ ràng, có người cũng nghĩ như tôi, nhưng khí độ lại không có độ lượng như tôi.

Một tên nhóc đầu tóc chỉa chỉa nhuộm màu hồng xuyên qua đám người, đi thẳng đến bên cạnh Ti Ti, xoay người cô bé lại, cưỡng ép cô bé ngừng lại. Ti Ti nói câu gì đó, phẫn nộ đẩy tên nhóc tóc hồng ra. Tên nhóc đó còn dự định tiến lên ngăn Ti Ti, nhưng lại bị Dịch Phàm cản lại. Chính vào lúc này, âm nhạc im bặt, DJ đổi sang một bản Jazz xa hoa. Ti Ti nghiêng đâu không ngó ngàng đến tên nhóc, đôi tay ôm lấy cổ Dịch Phàm, như dây leo uốn lượn, mềm mại quấn lấy Dịch Phàm.

Tên nhóc đó thấy cảnh tượng trước mắt, xoay người nhảy lên sân khấu, cướp lấy micro-phôn (= microphone) không nói hai lời gào lên một tiếng: “Cái vị đại gia kia, hãy đem cái tay của ông lấy ra khỏi người bạn gái tôi.”

Tất cả ánh mắt theo ánh nhìn của tên nhóc kia di chuyển đến trên người Dịch Phàm. Tiếng huýt sáo khắp nơi, tiếng hò reo cũng bắt đầu vang lên.

Dịch Phàm bình tĩnh thong thả kéo kéo góc áo, một tay ôm lấy bả vai của Ti Ti: “Nhận lầm người rồi, cô ấy là bạn gái của tôi.”

Tên nhóc lại tiếp tục cầm mic gào lên: “Nè, tôi nói cho ông nghe nè đại gia, tuổi tác ông đã lớn như vậy rồi, nên trở về cưới dâu thì cưới dâu, nên ẳm cháu thì ẳm cháu, đừng có mà rãnh rỗi không chuyện gì làm đi dụ dỗ bạn gái của người khác chứ. Hiện giờ không còn lưu hành trâu già gặm cỏ non nữa đâu, kiến nghị ông nên đến mấy tiệm đêm trên đường số 9 thử chút xem, mấy chỗ đó ngược lại có rất nhiều phú bà đang chờ để bao mấy tên mặt trắng đó.”

DJ ngừng âm nhạc, bỏ đá xuống giếng dùng ghi-ta đàn mấy nốt châm chọc, xung quanh lại một trận cười rộ.

Dịch Phàm điềm tĩnh không hề bối rối kéo tay Ti Ti: “Cưng à, chỗ này ồn quá, không thích hợp hẹn hò. Đi, anh đưa em đi Vinh Thị Hoa Đình, anh đặt phòng tổng thống ở chỗ đó quanh năm.”

Tên nhóc trên sân khấu lại đem mic chuyển hướng Ti Ti: “Ti Ti, xin lỗi, anh sai rồi. Em tha thứ cho anh lần này được không? Anh biết trong lòng em chỉ có anh, em làm như vậy cũng là muốn anh tức giận.”

Dịch Phàm khoác vai Ti Ti: “Đi thôi cưng, anh đã gọi tài xế đứng trước cửa đợi chúng ta rồi, thư ký của anh đã sắp xếp một bữa ăn tối dưới ánh nến.”

Ti Ti kéo Dịch Phàm: “… chờ chút.”

“Ti Ti! Em tha thứ cho anh đi. Anh thật sự yêu em! Người yêu em nhất trên thế giới! Nếu như em muốn trái tim anh, anh sẽ móc ra cho em xem!” Tên nhóc kia tiếp tục cầm mic gầm rống.

“Anh…” Ti Ti do dự hỏi, “Anh sẽ không quát em nữa chứ?”

“Sau này anh mà lớn tiếng với em một câu, anh sẽ bị người ta hiếp trước giết sau, băm vằm bầm thây, hoá thành tro bụi!” Tên nhóc trên sân khấu phát ra lời thề độc đẫm máu.

“Em muốn quần áo, giày dép, túi xách nữa?”

“Mua mua! Em có muốn cả núi vàng, anh có bán gan bán thận cũng mua cho em!”

“Wow! Tốt quá đi!” Ti Ti nhảy cẩn lên ôm lấy cổ Dịch Phàm bấn loạn hôn một cái lên má hắn, “Chú ơi cám ơn chú, nếu không có chú, cái tên tiểu tử thối kia vĩnh viễn sẽ không chịu thua nhận sai!” Nói xong, thân hình nhanh chóng nhảy lên sân khấu, cùng với tên nhóc kia làm một nụ hôn nóng bóng cực kỳ triền miên kiểu Pháp.

Xung quanh lại một phen huýt sáo, một nửa cho hai người đang dục hoả thiêu đốt trên sân khấu, một nửa cho Dịch Phàm đang gánh chịu mối hận đoạt bạn gái.

Dịch Phàm ngượng ngùng đứng giữa quần chúng đang xem trò hề bên này, sau đó lại nhìn thấy tôi cứ ở bên cạnh ngóng xem.

“Cheers!” Tôi mỉm cười giơ ly lên, về phía ‘vật hy sinh’ kính.

“Cô biết… cô bé đó cố ý?” Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh tôi ủ rũ giơ ly rượu lên hỏi.

“Đương nhiên. Ti Ti là hàng xóm của tôi, cãi nhau với bạn trai bé nhỏ, muốn tôi giúp tìm một anh chàng đẹp trai chọc tức bạn trai cô bé, mục đích à, đương nhiên là muốn cậu nhóc kia ghen đố kỵ nhân tiện nhìn thấy được cái tốt đẹp của bạn gái mình, cuối cùng viên mãn hồi tâm chuyển ý, người có tình cuối cùng cũng cấu kết làm gian (4).”

( (4) Người có tình cuối cùng cũng cấu kết làm gian: Nguyên gốc câu này là “Người có tình cuối cùng cũng kết thành quyến thuộc”: Tức hai người yêu nhau cuối cùng rồi sẽ được ở bên nhau. Bó tay bạn Tiểu Bội cứ chế miết =)) )

“Bớt đau thương đi, chú ơi!” Tôi vỗ bả vai Dịch Phàm, “Cỏ non không phải ai cũng gặm được đâu.”

Dịch Phàm đem rượu trong tay một hơi uống cạn.

Hứ hứ, vì để nhìn thấy được cái vẻ mặt buồn bực này của anh, tôi phải nhảy hai tháng ‘vũ điệu hot dog’ cũng thấy xứng đáng!

Quăng Dịch Phàm lại, tôi một mình đến sàn nhảy, tuỳ tiện nhảy nhót theo lời nhạc, ha, nhảy ‘vũ điệu xúc xích’ nhiều ngày như vậy, mấy loại điệu nhảy khác đối với tôi mà nói gần như là một loại hưởng thụ.

Bỗng dưng, một thiếu niên dung mạo yêu mị đến trước mặt tôi, cùng tôi nhảy cho hết bản nhạc.

“Hi, tôi tên là Tiểu Ngũ, có thể mời chị uống một ly không?”

Tâm tình tôi quá tốt, tiếp nhận lời mời theo cậu ta đến bên cạnh, xung quanh ngồi bốn năm cậu nhóc trạc tuổi, nhìn thấy tôi đến liền nhường một chỗ.

“Mình dẫn người đến rồi, các cậu có gì muốn hỏi thì hỏi đi.” Tiểu Ngũ nói.

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Bọn tôi cá cược chị bao nhiêu tuổi rồi.” Tiểu Ngũ giải thích.

“Tuổi tác của con gái là một bí mật đó.” Tôi nhấp một ngụm rượu đỏ, tâm tình lại rất tốt.

“Đúng vậy đó, tôi đã nói chị sẽ không chịu nói mà.” Thiếu niên bên cạnh Tiểu Ngũ nói, “Để tôi đoán coi, chị cũng xấp xỉ 30 rồi!”

“Khụ khụ,” Tôi bị sặc rồi, “Gì?!”

“Hả? Đoán sai sao? Chị hàng 4 rồi? 40 tuổi rồi? Trời ơi, nhìn không ra luôn, có thể nói cho tôi biết chị làm cách nào mà bảo dưỡng không? Nếu tôi đã lớn tuổi như vậy, mà vẫn còn có làn da tốt như chị đây, thì có chết cũng không hối tiếc.”

“Mấy cậu là có ý gì?!” Tôi có chút bực bội.

“Tôi phải nói rằng, Judy thật sự xuống cấp rồi,” Cậu con trai áo đen vẫn thờ ơ lạnh nhạt nãy giờ nói, “Không phải cứ luôn miệng nói cấm 20 sao, người 20 tuổi trở lên miễn tiến vào sao? Sao bây giờ mấy ông chú bà cô đều đến hết vậy, tôi thấy không bằng đi đến câu lạc bộ công nhân của nhà tôi, dù sao cũng là xem người già khiêu vũ, chi phí ở đó còn rẻ hơn.”

Tôi nhẫn nhịn hành động hất rượu vào mặt nó, phẫn hận rời đi. Nhìn dáng vẻ này của thằng nhãi cậu, tẩy trang đi nếu mà trẻ hơn tôi, tôi liền… tôi liền chặt đầu Dịch Phàm xuống đưa cho cậu!

Tiểu Ngũ vội vàng đuổi theo tôi: “Chị đừng giận, chỉ là nói giỡn thôi.”

Tôi híp mắt lại nhìn cậu ta.

“Là người đàn ông kia vừa mới bị Ti Ti đá, đưa tiền muốn bọn tôi làm như vậy, còn nói nếu nói lời càng độc địa càng tốt.” Tiểu Ngũ giải thích.

Tôi quay đầu lại nhìn về quầy bar.

Dịch Phàm thong thả giơ ly lên nói : “Cheers!”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...