Bướm Trắng

Chương 33


Chương trước Chương tiếp

Thoáng thấy tôi người thợ giặt sún răng tiệm giặt ủi Lin Chow nhớ ra ngay. Cô nàng tười cười lôi ra một gói đồ cột dây hẳn hoi. Tôi trả một đô bảy mươi lăm cent, cô ta lại cười đưa lại đưa hàm răng trống trơn.

Tai tôi vừa nghe một khúc hát ai oán, cung bật vút cao, tôi bước lên cầu thang, băng qua hành lang.

Lips đang ngồi trong bàn, ở trần hai chân không. Gã đang dạo kèn như đang hướng dẫn học trò biểu diễn nhac Jazz.

Tiếng kèn gợi cho tôi nhớ lại không khí ngày tàn cuộc chiến sau ngày DDay. Không còn nghe tiếng mảnh đạn, pháo vèo vèo trên trời. Xác chết phơi đầy cái mất cái còn, tôi không xót thương cho ai vì tôi còn sống sót, phải nói là số còn may. Tôi còn sống thêm được để phải chịu đau đớn thêm hơn.

Một nỗi đau ngọt ngào

Tôi ngồi bên cửa sổ, nghe gã chơi nhac một hồi lâu. Nhìn ra ngoài kia xe cộ, người qua lại gợi thêm cho Lips nhiều cảm hứng.

Một cô gái xinh đẹp băng qua đường theo sau là anh chàng có khuôn mặt hiền lành tay ra dấu. Đi được một quãng nàng đứng lại cười một mình, gã cũng cười theo. Rồi hai người đi sóng đôi . chăc là có gặp nhau đâu từ trước , hoặc là đã lấy nhau rồi.

“Cậu có việc gì cần không ?”, Lips chợt hỏi. Tôi nghĩ hắn đã hết chơi nhạc rồi.

“Cậu biết một đứa con của nó không?”.

“Con ai ?”.

“Cyndi”. Gã ngồi thừ người ra một đống.

“Thế nên nàng bỏ đi”,Nghĩ mãi gã mới nói ra.

“Cậu chưa hay sao?”.

“Chưa không phải riêng tôi. Ở đây lắm kẻ ra người vào. Nhìn người như chết rồi chưa chôn hồi ngày kia nghe nói có thai?’”.

“Ở đấy có ai thân với con bé nên nó mới kể?”.

“Chỉ có Sylvia? ”.

“Con bé nào vậy?”.

“Tớ đã kể cho cậu, nó là con bé da trắng, diễn viên điện ảnh đấy. Nghe bọn kia gọi nàng là Sylvia Bride. Giờ nó ở đâu chả biết?”.

“Chỉ có vậy?”.

“Còn có một anh chàng bên phòng kia, hắn tên là Prancer”

“Có phải chàng để ria mép?”.

“Ờ hớ, bọn chúng thân nhau lắm”.

Tôi bỏ lại hai mươi đô trên bàn ghì lại vào kẹp giấy mang theo.

Cửa không khóa, Tôi đứng gõ một hồi lâu mới nghe tiếng bên trong.

Gã bước ra mở cửa, trên người mặt chiếc quần sọt, chân mang dẹp, tóc tai bờm xờm, hai mặt đỏ ngầu. Gã nhìn tôi rất lâu cố nhớ lại.

“Ông đến có việc gì?” gã nghĩ chưa ra đành hỏi.

“Có phải ông Prancer?”

“Ông là ai?”

“Tôi vào nhà được chứ?”.

“Gã đứng rồi quay trở vào, tôi bước theo.

Tôi chưa kịp nghĩ ra, nhìn bên trong căn phòng thấy có vẽ lạ. Mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp. Trên đầu giường chạm hình những thiên thần màu xanh, quanh bàn cà phê bày chiếc ghế trường kỹ một chiếc ghế dựa, nhiều thứ tạp chí ngỗn ngang trên bàn những báo điện ảnh nhiều hơn hết.

Trên giương treo một tấm áp phích in hình diễn viên nổi tiếng James Dean, trong vẽ mặt khắc khổ đăm chiêu.

Tôi ngồi xuống, Prancer còn đứng, tay dụi mắt, nhìn bộ dạng bề ngoài hai mươi gì đó, ba có lẽ, có khi ba mươi không chừng.

Hình như tôi nhớ mặt ông thì phải?” gã nói.

“Mới hôm kia tôi tới nhà Cyndi đây, ông yêu cầu tôi đi ra ngoài?”.

“Ông là cảnh sát?”, gã hỏi, chợt gã biến sắc và có vẽ khó chịu.

“Tôi cũng bình thường như ông! Tôi muốn tìm hiểu một sự việc”, tôi nói và cố vẽ mặt lạnh như tiền.

“Việc gì chứ?”.

“Nghe nói Cyndi đã có con?”.

“Ai bảo thế?”.

“Thì ông báo cho cha của nàng hay rồi?”.

Prancer đứng đó lặng thinh, gã vẫn nhìn theo tôi, bàn tay phải áp vào trước ngực y như lối ứng xử của phụ nữ.

“ Hai ông bà tới nơi bênh viện ông đã đưa nàng tới, lúc đó Cyndi Srarr đã sinh xong”.

Gã nhếch mép cười như thách thức, thân người lắc lư. “Tôi không nói gạt ai hết”.

“Ông biết đứa bé đang ở đâu chứ?”.

Gã lắc đầu như cách gã vuốt tóc cho khô ráo.

“Ông có thể chỉ cách cho tôi đi tìm ra đứa bé”.

“Làm thế nào?”.

“Có ông bà nào không thương cháu, họ chỉ cần được bấy nhiêu.

Chợt đâu gã chợt tỉnh người lại nói “ Nàng đẻ con gái!”, gã hỏi. Tôi gật đầu.

“Ông nghe này”, gã mở lời.

Vẽ kiêu hãnh trở lại trên gương mặt gã: “ Tôi thương xót cho hai mẹ con, tôi còn lo trả tiền thuê nhà. Nếu tôi mời ông vô đây nói chuyện thì chắc là mấy người đó có tiền”.

“Tôi còn ba chục đô đây, bấy nhiêu đó. Ông cam kết với tôi đi?”.

Prancer thè lưỡi liếm môi nhìn sáu tời năm đô nằm gọn trên tay.

“Ở chỗ nào?”.

“Ông biết nhà Bull Horker chứ?”.

“Đấy không phải là một địa chỉ”. Gã đặt tôi trước một vấn nạn, dù sao tôi cũng phải chấp nhận, thà vậy còn hơn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...