Bướm Trắng
Chương 27
Xe tấp vào khách xuống xe là dân Negro ăn chơi, mấy ông mấy bà ăn mặc sang trọng choàng áo lông thú, hàng siu. Mấy bà diện đồ lòe loẹt, đeo nữ trang, lủng lẳng, túi xách hàng da thiệt.
Bên kia đường những tay nghiện rượu bước đi loạng quạng, bọn trẻ gầy nhom đùa giỡn. Hai gã mặc áo pull quần jeans ngã người trên chiếc Chevrolet cũ kỹ mắt nhìn soi moi khách vào quán bar Tiny Bland’s ý muốn nói “Tao muốn đập mày, giết mày ăn tươi nuốt sống mày”, có khi giết luôn cả ba”.
Mấy tay vô ra quán phớt lờ đi, cười cười nói nói. Lãnh lương hai tuần đủ chơi một đêm ở quán Tiny Bland’s . Anh chàng da đen cao lớn mặc bộ đồ da mạ vàng đứng chình ình ngay trước cửa, cúi chào khách hàng và thẳng tay gạt mấy tên lén chui vô.
Anh chàng coi bãi đậu xe nghe theo lệnh tay gác cửa mặc trên người bộ đồng phục màu xanh đậm may hai nẹp vàng hai bên ống quần, luôn mồm dạ ông, dạ bà. Hai hàm răng đều như hạt bắp, túi đầy phiếu đổi tiền lẻ, sẵn sàng mời đón.
“Ta làm sao vào được chỗ này?”, tôi hỏi Mouse vì tôi nghĩ chắc hắn chưa tới đây.
Mouse rùng mình “Ta vào ngay cửa trước, như người ta thôi”.
“Ăn mặc thế này làm sao vào, Raymond?”.
Mouse phớt lờ không nghe. Hắn đi thẳng tới chỗ xếp hàng tôi theo chân hắn mặc dù chưa được cho vào. Giờ này tôi thấy hơi tỉnh rượu có thể theo dõi Saunders từ xa. Chúng tôi trà trộn theo mấy tên say rượu, bọn trấn lột đứng bên kia đường để mắt theo dõi đối tượng.
Anh chàng gác dan vừa mở cửa cho hai người khác bước vô. Khách là một tên Negro da nâu nhạt, đầu đinh kẹp hai tay con bồ tóc hoe, số còn lại bước theo vô hết bên trong. Tôi đứng một chỗ cho tới lúc gã gác dan nhìn thấy.
Tôi mặc bộ đồ quần vàng nhạt, áo sơ mi xám túi áo thủng hai lỗ thuốc lá.
Gã nhìn thấy lổ thủng trên túi áo rồi cất tiếng “Gì đấy, ông cần hỏi việc gì?”
“Cho tôi vào. Trong bar có máy lạnh không?”
‘Đừng hỏi vớ vẩn, ông không vào đây được!”.
Gã nhìn qua vai tôi, ý nói là đã qua hết môt phiên chờ đến lượt sau.
“Mở cánh cửa ra ngay không thì đưa đầu vô đó cũng vậy thôi” Mouse nói.
Gã chưa hề biết mặt Mouse, tưởng nhầm là đi cùng với tôi.
Gã cúi xuống nhanh miệng nói “Sao?”
“Mi nghe rõ chưa, Leonard, ta ra lệnh mở cửa ra ngay!”.
Mouse nhe răng cười. Tên mặc đồ mạ vàng cũng cười theo.
“Mouse đây”, gã lên tiếng.
“Hân hạnh được gặp ông Mouse!”, hai bên bắt tay vui vẻ.
Chợt Mouse hỏi lại: “Này ông bạn, ăn mặc gì lạ vậy?” Leonard xòe tay che ngang trước ngực, nhìn xuống bỡ ngỡ.
“Chú bảo sao nghe vậy, ông bạn” gã nói.
“Tớ hiểu”.
Bọn tôi được mời vào.
Bà chủ quán da đen đứng trên bục cao, bồi bàn, nhạc công đứng phía trước, trên sàn nhảy có đông đủ khách.
Mouse tìm bàn ngồi, tôi chặn lại bảo: “Chúng ta ngồi vô quán bar đi!”.
Tôi gọi mấy chai uýtky, Mouse uống bia.
“Chỗ ngồi ngon đấy hở, Easy?”
Hắn tươi cười đưa mắt nhìn quanh. Bên trong quán bar sân rộng rãi, trần thấp sơn một màu đen từ dưới lên trên. Mấy em phục vụ mặc váy satanh trắng, bồi bàn mặc đồ tuxedo.
Khách đang ùa vào tấp nập. Ban nhạc chơi nhạc jazz giật gân, không như lối chơi nhạc nhà thờ của ban LipsMcgee. Giữa nhà treo lơ lửng quả cầu thủy tinh vàng rực phát tấn những chùm tia sáng liêu trai mờ ảo. Ta bỏ ra một kỳ lương hai tuần lễ cũng đáng để được ngồi một đêm ở quán bar Tiny Bland’s.
“Làm sao cậu biết mặt hắn?”, tôi hỏi Mouse.
“Tớ bám chỗ này khá lâu”.
“Lâu mau?”
“Từ bữa Terry Peters bị giết chết”.
Chỉ vì hai ngàn đôla Mouse giết chết Terry tiếp theo sau một cuộc tranh cãi ngoài đường phố.
“Cậu định ngồi lâu không?”
“Chờ lúc nào có vụ nữa rồi bọn cớm nhốn nháo cả lên”.
Quầy bar trải dài một màu đen bóng. Dưới chân chúng tôi, Crew Cut đang ngồo uống kể chuyện cho con bồ da trắng nghe.
Con bé thì lo liếc đưa tình với anh chàng ngồi bàn kế bên.
Không hiểu sao con bé này giở trò mồi chài lắm chuyện, chắc là nghề nghiệp nó phải vậy? Còn anh chàng kia người tầm thước nhìn bộ vía coi bộ bặm trợn không phải vừa. Đầu tóc bù xù, để bộ ria mép mỏng dính. Gã đưa mắt nhìn lơ đãng dù đang chăm chú hướng về phía con bé da trắng đang ngồi. Không ai để ý vết sẹo sâu dưới cần cổ, một vét sẹo dài răng cưa ngay dưới cổ họng khó nhìn ra, mờ mờ một thứ vàng nhạt hơn là nước da ngăm ngăm trên người hắn.
Tôi đoán không chừng có khi do tai nạn xe hay là hắn đã từng đi lính bị thương. Lạ hơn nữa vì anh chàng to con lực lưỡng bị ra máu nhiều mà sống được cho tới nay. Nhìn thấy gã đang cười nháy mắt với con bé da trắng còn anh chàng Crew Cut mồm cứ khoe vừa gắn thêm cái radio trong chiếc ôtô Pontiac.
“Easy,” Mouse gọi. Tôi quay lại, hắn đang đảo mắt nhìn quanh bên trong.
“Gì hả?”.
“Không thấy hắn đâu, cậu ơi!”.
“Ta ăn mặc xềnh xoàng thế này, Raymind”.
“Tớ còn ngon lành”.
“Cậu thích mò về lại với con bé trong căn hộ ọp ẹp đó chứ gì? Cậu thích vậy phải không?”
Mouse đáp: “Tớ biết cả rồi”
“Nhỡ nó đem thằng bồ vào nhà lúc nửa đêm thì sao? Lúc đó cậu tính sao?”
“Làm sao thì cậu hiểu mà, Easy? Tớ thì giải quyết nhanh”.
“Này tên kia, vừa thôi chứ!”, có tiếng ai nói sau lưng, nghe có vẻ giận dữ, tôi bước lùi lại.
Anh chàng Negro nước da nâu nhạt kéo tay con bồ hắn ra khỏi chỗ anh chàng cổ sẹo kia, hắn đang dang tay ra ngửa hai bàn tay lên trời, nhếch mép cười, kiểu cười y như Mouse. Thế là nguyên cả ly uýt ky va đập trúng vào tay; tay tôi muốn tê cứng không cục cựa được.
Con bé trước mặt nhanh chân phóng ra ngoài còn tôi phản ứng không kịp. Anh chàng cổ sẹo nhấc tay lên giương nắm đấm vô ngay tên đầu đinh. Tôi cảm thấy một cú đòn tung trúng vô ngực từ cái lưng anh chàng Negro da nâu nhạt kia dội lại, đụng đầu vào dưới cằm. Hắn lấy đà dựa trên thân người tôi tung người ra phía trước.
Hắn tung tròn trật lất.
Hắn vừa ngả xuống sàn máu mũi chảy tùm lum. Mọi người xúm lại bao quanh hai đối thủ không ai có thể bỏ đi đâu được. Anh chàng Negro đầu đinh té ngửa, nằm thở dốc chống hai cùi chỏ, còn anh chàng cổ sẹo khom người lại mắt nhìn lơ láo. Tôi chợt nhớ cũng một cái nhìn như thế đó hồi còn chiến đấu ở một trận Bulge bên Châu Âu. Lúc đó tôi nằm dưới chân một tên lính Đức định kết liễu một phát súng.
Anh chàng cổ sẹo thò tay vô túi áo jacket.
Còn anh chàng negro nhìn theo nhếch mép cười. Anh chàng kia rút con dao bấm ra nhích tới.
Chợt một tiếng thét vang lên.
Anh chàng Negro rút súng ra nhắm bắn.
Thế là anh chàng tay cầm sao không còn nhìn thấy ai nữa. Hắn vừa bị hạ gục, tay sát thủ nhanh chân tẩu thoát; hắn chỉ còn có nước buông dao xuống.
Tôi chưa thể hiểu, anh chàng Negro vừa nhếch mép cười kia rút súng ra bắn trúng đích. Một phát đầu anh chàng sẹo cổ quỵ xuống. Bùm!... đầu gục xuống. Bùm!... chiếc cằm che hết sẹo cổ. Phát thứ sáu hắn ngã gục người xuống sàn.
Còn tên Negro kia trên môi vẫn giữ một nụ cười. Mọi người nhốn nháo bỏ chạy, vấp ngã. Một bà to béo ngồi khụy người xuống trong góc nhà. Con bồ da trắng vụt chạy ra cửa, còn tên kia lê bước đi không nổi. Một lát sau gã gượng đứng dậy được. Gã đưa tay phủi sạch quần áo một cách tự nhiên, vỗ nhẹ lên cánh tay và đầu gối, đút súng vào túi bước rồi tới ngồi vào quầy bar, giờ này quán bar vắng khách.
“Thôi ta về đi!”, Mouse xích lại nói “Bọn cớm tới bây giờ đó. Cậu nên nhớ tớ không thể trả lời những thắc mắc lúc về với Marlene”.
Được tận mắt nhìn thấy một cuộc thanh toán với Mouse chẳng khác nào Randall Abernathy nhìn thấy một con bò ngã bệnh. Chúng tôi là những tên Negro nghèo mạt đã từng sống chung với cái chết ngay từ thuở bé. Nhưng với Mouse thì khác hơn, hắn chấp nhận sống chung nó. Với hắn nhìn thấy cái chết như nhìn trời đổ mưa.
Tôi muốn ra về nhưng còn ám ảnh bởi cái chết vừa rồi. Mọi thứ diễn ra theo trình tự logic. Chuyện giết nhau vì đàn bà đã có từ trăm ngàn năm trước. Tôi tự hỏi sao hắn không thèm tìm một con bồ khác? Sao hắn không bỏ chạy?
Bọn tôi ra về lẫn trong dòng người ngoài phố. Tôi nghĩ trong đầu biết đâu gặp gỡ gã Saunders tại đây?
Chưa tới mười phút sau xe cấp cứu đã tới. Cảnh sát tới trước đó vài phút, xô đẩy tên sát thủ. Tôi không chắc có tóm được hắn không, gã vẫn còn ung dung, tay chưa bị còng.
Mouse đứng nói chuyện với gã gác dan, tôi dạo qua tìm anh chàng để bộ râu xồm xoàm. Tìm mãi không thấy.
Tôi nhớ mặt hai tên du côn đứng bên kia đường dòm ngó vô quán bar lúc nãy, đang nói chuyện với mấy khách quen. Tôi chợt nghĩ ra biết đâu bọn chúng biết vì sao có vụ án lạ lùng nên tôi lại gần giả vờ nghe ngóng.
Một tay ăn mặc lịch sự kể chuyện.
Gã nói: “Ờ. Tên để đầu đinh nhìn thấy anh chàng nọ nắm tay con bồ. Hắn liếc nhìn chiếc áo con bé rồi thè lưỡi liếm môi…”.
“Ờ, ờ” một tên mặt mũi đần độn nói: “Gặp tớ, tớ phải giết hắn thôi. Ông đồng ý không? Hắn rủ rê con bé rồi hắn chổng mông bước đi. Đâu có được vậy”.
“Bọn chúng mày”, một tên mặc áo pull nói.
“Kéo nhau vô đây định giở trò. Cứt bò, dám giở trò với con bé, còn đòi giết Bobby Lee”.
“Mày muốn ám chỉ ai?”, tôi quay qua hỏi.
Nhận ra được giọng nói hắn chăm chăm nhìn tôi. Có thể hắn vừa nhận ra ông sếp đã bỏ việc.
“Thằng Saunders!”, hắn muốn nghẹn họng.
“Có phải anh chàng để bộ râu xồm xoàm?”, tôi ra dấu dưới cằm cho hắn nhìn thấy.
“Ờ”
“Hắn quê ở đâu?”.
“Mà ông là ai mới được chứ?” Một tên khác xen vô. Hai tên ban nãy bỏ đi. Tôi chợt nhớ bọn chúng cũng bảnh lắm mà, tôi nên từ giã cái nghề này.
Tôi cần phải thanh toán hết bọn này, bọn ngựa non háu đá, có tên đã có tuổi. Tên ngồi bên trái hay tay bài ra dưới ánh đèn. Tôi đủ sức chọi lại. Tôi có thể bị giáng trả một đòn chảy máu tới mũi nhưng bọn này tôi bóp chết như ngóe.
Bọn chúng tản ra nhìn hai bàn tay và cả mắt tôi. Tôi đoán bọn chúng muốn thoát thân hay có thể là muốn trêu tôi.
Tôi thò tay vào túi móc ra hai tờ năm đôla chia cho mỗi tên.
“Chú mày đoán biết anh chàng Saunders từ đâu tới? Ta muốn biết quê hắn ở đâu?”, tôi hỏi.
“Hắn nói đùa đấy”, tên đứng trước nói xen vào, rồi chìa tay ra chớp lấy một vé.
“Ờ, hắn ăn nói không ra hồn “ong” lại ra “oong”. Tên kia nói.
“Anh chàng đó vừa tới đây đã bỏ đi rồi sao?”. Tôi hỏi cả hai. Có được tiền trong tay cả bọn tính bài chuồn, nhìn cặp mắt bọn chúng tôi hiểu ra ngay.
“Ấy, oong ơi, tôi đâu có lấy tiền để canh chừng cái thằng mát ma đó. Đồ cứt bò!”, giọng hắn chả chớt.
Nói xong hai thằng nhóc chuồn lẹ.