Bức Xướng Vi Lương

Chương 69: Tú tài gặp nhà binh ღ


Chương trước Chương tiếp

Diệp Tô bế tôi lên trên giường, xoa đến mức cả khuôn mặt tôi nóng bừng, dịu dàng nói: “Ngủ đi, chờ trời sáng ta lại đến đón nàng”.

Tôi kéo ngón tay hắn: “Hiện tại cách hừng đông còn bao lâu?”

Diệp Tô nhìn xem sắc trời: “Còn gần một nửa canh giờ nữa”.

Tôi lôi kéo hắn làm nũng: “Vậy thì cùng ta nằm một lát. Nào, đến ôm ta đi!”

Diệp Tô mỉm cười, cởi áo khoác tiến vào trong ổ chăn, vươn cánh tay ôm lấy tôi, nghiêng đầu hôn lên thái dương của tôi, vừa lòng thở dài một tiếng: “Chỉ mong mỗi ngày mỗi đêm đều được như thế này”.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười ngây ngô: “Nhất quyết không được như thế, tướng công, ngài như lang như hổ, nếu như hàng đêm sênh ca, tiểu nữ quả thật không chịu nổi”. Thật sự, nơi chúng tôi tiếp xúc thân mật hiện tại còn có một chút đau rát. Chính bởi thế mà tôi còn đang thắc mắc không biết ngày mai có thể đi lại bình thường hay không.

Miệt mài là ma quỷ.

Càng buồn bực hơn chính là Diệp Tô hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi, vừa mới còn ôm tôi kiểu công chúa trở về, tôi cơ hồ hoài nghi hắn tinh thông thải bổ thuật.

Tôi trở thân mình, nửa người đặt ở trên người hắn rầm rì: “Ôi thắt lưng của ta đau quá, lại còn mỏi nữa, ta không xong rồi…”

Diệp Tô cười nhẹ ra tiếng, lồng ngực hơi hơi rung: “Oan gia, rõ ràng chín mươi chín phần trăm đều là ta vận động, sao nàng lại mệt đến mức này?”. Tuy miệng thì nói như thế nhưng bàn tay to lớn lại đặt bên hông tôi, cách lớp vải mỏng nhẹ nhàng xoa bóp.

Tôi hừ một tiếng: “ Chẳng qua đó là do lần đầu tiên, nếu cho ta thời gian nhất định sẽ không như thế.” Vừa nói chuyện, vừa có qua có lại mới toại lòng nhau, một tay mò vào trong vạt áo hắn, đụng đến làn da nhẵn bóng của hắn, lại dọc theo đường vân cơ bụng của hắn chậm rãi trượt xuống.

Diệp Tô bộ dạng uể oải nói: “Nàng còn chưa ăn đủ à? Muốn tiếp một lần nữa không?” Hắn nắm tay tôi ấn đến nơi riêng tư của hắn, “Ta vẫn còn thừa tinh lực”.

Tôi mặt đỏ tai hồng cắn hắn một cái: “Đừng câu dẫn ta, ta có lòng nhưng lại không có sức”. Nói xong còn chế nhạo hắn, “Bận rộn cả đêm, bây giờ vẫn còn dư lực sao? Ngài đây chính là ba năm không khai trương, đến khi khai trương liền khai trương ba năm sao ?”

Hắn xoay người đè lên tôi, trong mắt mang theo ý cười: “Liên tục khai trương cũng là có thể, tại hạ cầu còn không được, chỉ là xem cô nương có chịu phối hợp hay không”.

Uy, có thần công hộ thể cũng không đến mức kiêu ngạo như vậy chứ.

Tôi cười đẩy hắn: “Lại ăn no rửng mỡ rồi. Bảo bối nhà ta nhàn rỗi không có việc gì sờ, liền giám định chàng cũng là lẽ thường, chàng đừng nghĩ nhiều”.

Diệp Tô bật cười, cúi đầu khẽ cắn chóp mũi tôi, trong ánh mắt mang theo ý cảnh cáo: “Oan gia, sờ lung tung sẽ xảy ra vấn đề. Từ hôm nay trở đi, ta cũng sẽ không kìm nén nữa”. Ngữ khí tà ác làm cho tôi bất giác nhớ tới cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết “Bạn đang đùa với lửa”.

Tôi vội vàng buông tay ra, nghĩ nghĩ lại u oán lên án: “Đáng tiếc, hai ta từ khi vừa thấy mặt đã bắt đầu nắm nhược điểm, thật vất vả tu thành chính quả, giờ lại không cho bắt, cấu, cào…” Loại sở thích kỳ lạ này, muốn từ bỏ cũng rất không dễ dàng.

Diệp Tô bất đắc dĩ thở dài, xoay người nằm xuống, chủ động cầm lấy tay tôi, cả người mang dáng vẻ gan dạ chết cũng không sợ : “Cô nương cứ tùy ý, tại hạ chịu đựng là được”. Nhịn trong chốc lát lại mỉm cười oán giận: “Thú vui nơi khuê phòng nhà người khác đều là hương hoạ mi điều hòa, chúng ta lại không giống người thường, chỉ sợ là từ xưa đến nay, từ nay về sau cũng không có ai giống “.

Tôi cười gian: “Đây là muốn nhắc nhở chàng, nhược điểm của chàng ở trong tay ta. Về lâu về dài, chàng ở sau lưng ta muốn làm chuyện xấu, cẩn thận cái hông của chàng… “.

Diệp Tô cười ha ha: “Nói không lại được nàng”.

Chúng tôi lại nằm ôm nhau một lát, đợi cho sắc trời dần dần sáng, Diệp Tô liền trở về phòng thu dọn chuẩn bị. Qua hơn nửa canh giờ, tôi mới nghe thấy tiếng Văn Sương bên ngoài lẩm nhẩm thu xếp. Chờ nàng mặc chỉnh tề, tay chân nhẹ nhàng tiến vào gọi tôi, giúp tôi chải đầu mặc quần áo.

Trong lòng tôi nước mắt ai oán ào ào chảy, rõ ràng là người hầu nâng dậy mềm mại vô lực, còn phải miễn cưỡng làm ra vẻ chính mình ngủ bị sái cổ tứ chi cứng ngắc. Yêu đương vụng trộm quả thật không phải là việc tốt để làm.

Văn Sương còn không tim không phổi mà phóng đại: “Tiểu thư vừa thức dậy, trên mặt mềm giống như có thể bóp ra nước, không phải là ngủ không ngon chứ? Có lẽ vẫn là bị thương chưa khỏe hẳn! Tiểu thư hôm nay cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, phàm là có việc, nô tỳ đều giúp người chối từ.”

Tôi đương nhiên giơ hai tay hai chân đồng ý, cố tình xem nhẹ câu nói phóng đại của nàng ta.

Điểm tâm vừa mới ăn xong, Diệp Tô đã tới tìm tôi, tôi cau mày đặt đầu trên vai hắn, thấp giọng làm nũng: “Không muốn cử động”.

Cái dáng vẻ đắc ý kia của hắn, nếu có cái đuôi nhất định đã sớm giơ thẳng lên trời rồi. Diệp Tô ôm lấy tôi ngồi lên đùi, mở cửa sổ chỉ ra bên ngoài: “Sớm đã biết nàng hôm nay nhất định không còn sức lực làm chuyện gì. — nhìn bên ngoài có người nào không?”

Cửa sổ này tầm nhìn rất tốt, mở mắt nhìn ra non nửa cái vườn đều có thể thu hết vào đáy mắt. Gần đầu xuân, mấy gã sai vặt ăn mặc đang trong vườn bận việc xới đất cắt cành, đối diện phòng ngủ có mấy người dưới mái hiên bận việc sửa chữa chậu than, còn có hai người quét tước hành lang gấp khúc, vừa nói cười vừa tay chân lanh lẹ chậm rãi quét.

Tôi gật gật đầu: “Thấy, tổng cộng chín người”.

Diệp Tô cười cười, đặt tôi đứng ở trên mặt đất, sau đó duỗi tay xoa thắt lưng tôi: “Trong chín người có một người là ta an bài đến xem động tĩnh bên này, nàng nếu có thể chỉ ra là người nào, phần hôm nay, xem như dạy xong rồi”.

Tôi bĩu môi: “Đại hiệp, ngài không phải làm cho có lệ đấy chứ? Rõ ràng là cái người cắt cành, mặc đồ lam”.

Diệp Tô khiêu lông mi: “Lý do?”

“Lúc mới mở cửa sổ, mấy người ở gần đều ngẩng đầu nhìn chúng ta liếc mắt một cái, thấy không có động tĩnh gì khác mới tiếp tục làm việc, chỉ có hắn vẫn chuyên chú việc đang làm. Nhưng phản ứng này, miễn cưỡng nói hắn là chuyên tâm, thật cũng có thể giải thích thông suốt. Chân chính làm cho ta xác định, là mặt hắn rất đen, trên mũi có dấu da bị tróc lưu lại”. Đang mùa đông, phơi nắng đen như vậy, chỉ có thể là bởi vì đi biển.

Tôi kéo ghế qua chậm rãi ngồi xuống, chống đầu giải thích: “Lúc trước ta rất thích xem điều tra theo dõi, dùng tích ly gián phản gián, lâu ngày cũng biết được chút ảo diệu trong đó. Chỉ có điều cũng nhờ chàng nói, ta mới có thể nhớ tới quan sát, hơn nữa bằng hữu này của chàng hẳn là cũng không quen đóng dở như vậy, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, có thể làm thành như vậy đã rất không tệ”. Điện ảnh Hong Kong và kịch truyền hình nhiều ảnh thích chụp cảnh sát cùng hắc đạo, xem hơn sớm có thể tự học không cần thầy.

Diệp Tô vươn người ra hôn nhẹ tôi, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức: “Thì ra ta đã coi thường tiểu Linh Đang nhà chúng ta rồi. Xem ra ta chỉ cần dạy nàng chút công phu ứng phó bức thiết, thì sẽ rất khó có người chiếm được tiện nghi từ tay nàng.”

Tôi kiêu ngạo chống nạnh cười to: “Đó là đương nhiên! Ta vốn là người thông minh mà.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền có người không để cho tôi mặt mũi mà cất tiếng cười, tôi quay đầu trừng mắt người tới, nhe răng mỉm cười: “Diệp Tô, vị công tử này lạ mặt thật, có lẽ là đến tìm ngươi chăng? Các ngươi từ từ tán gẫu, ta sẽ không quấy rầy”. Vừa nói vừa nâng chung trà lên, chậm rãi uống.

Tôi là nói không quấy rầy, nhưng đây là phòng của tôi, khuê phòng tiểu thư chưa xuất giá, các ngươi dám không biết xấu hổ mà bảo ta nhường chỗ sao.

Nhanh tìm chỗ nào mát mẻ mà đi thôi.

Người vừa tới lại cười một tiếng, không hề để một chút mặt mũi nào cho tôi, cất bước tiến lên phía trước, chắp tay nói: “Lăng tiểu thư, tại hạ Đinh Dương, gia phụ Đinh Mặc, hơn nữa hai người chúng ta còn có thể gọi là họ hàng”.

Thì ra là con của bác nuôi! Tôi đứng dậy hoàn lễ, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn. Bác nuôi là mặt chữ quốc mày rậm mắt nhỏ, vị biểu ca nuôi này là mặt trứng ngỗng mày kiếm mắt phượng, làn da ngăm đen đốt tay thô to, không giống như người làm kĩ thuật, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy ở chỗ bác nuôi.

Diệp Tô cười giải thích: “Đinh Dương không quan tâm việc ở xưởng, lại nhanh nhẹn linh hoạt cho nên từ khi mười lăm tuổi liền đi theo cha ta chạy thuyền, đến nay đã được sáu năm. Nói không ngoa, chỉ cần trong đội tàu có hắn, dù sóng gió to, hay vùng biển cạn cũng không sợ”.

Đánh gia quá cao! Tôi vội cười nói: “Thì ra như thế, ta quả thực là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn!”

Đinh Dương xua tay cười nói: “Lăng tiểu thư đừng khách khí, nếu tiểu thư có nể mặt mũi Diệp đại ca, nhường chỗ bàn bạc cho bọn ta, ta liền vô cùng cảm kích!”

Tôi giật nhẹ khóe miệng: “Các ngươi cứ từ từ nói chuyện”. Sau đó chịu đựng cơn đau đứng lên, chuẩn bị đi đến giường, làm ra bộ dáng phi lễ chớ nhìn.

Diệp Tô giữ chặt tôi cười nói: “Đừng làm quá, đều là người một nhà, nàng cho dù hiện tại không quản, sau này có thể nhẫn nại không hỏi ta sao?” Lại quay đầu hướng Đinh Dương giải thích, “Ngươi cũng biết đây là vợ chưa cưới của ta. Nàng lần này cũng muốn theo ta rời bến, hành trình của chúng ta cũng không thể không nói cho nàng biết, đỡ cho nha đầu kia không nhẹ không nặng, lại gây chuyện cho ta”.

Tôi liếc hắn một cái, rất nể mặt không hé răng.

Đinh Dương cười: “Cũng chỉ có Diệp đại ca có thể thuần phục được giao long đáy nước”.

… Đều đừng ngăn cản tôi, tôi phải chém chết nha!

Anh chàng này vậy mà vẫn không chịu yên, lại cười hì hì nhìn tôi: “Mấy ngày gần đây, khuê danh Lăng tiểu thư cứ luôn trong miệng cha ta, tai ta nghe thành chai rồi, hiện giờ thấy người thật, cuối cùng được thỏa mãn lòng mong ước”.

Tôi cũng chắp tay: “Không dám nhận. Chỉ là làm mấy mốn đồ chơi trêu chọc người, không nghĩ tới lại làm cho Đinh gia quan tâm như thế”.

Đinh Dương kịch liệt gật đầu: “Ta chính là cảm thấy như vậy, bằng không cũng không chạy đi thuyền trốn tránh cha ta”.

Hắn nếu châm chọc thật còn miễn, thế nhưng người ta vẻ mặt thành khẩn chính trực, tôi đành phải đem một ngụm máu sắp trào ra nuốt trở lại, yên lặng oán thầm Đinh gia đem từ năng lực thần kỳ, trí tuệ từ trên xuống dưới đều chi cạn kiệt sạch sẽ, để lại cho Đinh Dương cơ thể bắp thịt và trực giác.

Đinh Dương lấy bản đồ biển trải ra ở trên bàn tôi, chỉ mấy chỗ cho Diệp Tô xem: “Nếu theo đường biển đã mở mà chúng ta quen đi, thì thời tiết hiện tại không thích hợp, hải lưu cùng hướng gió đều ngược chiều, hành trình vốn nửa tháng phải ba tháng mới có thể hoàn thành, nếu như trên đường gặp phải hải tặc, càng không thể thoát thân. Ta đã cẩn thận xem xét bản đồ, chọn ra hai tuyến đường an toàn khác.

“Một cái là về phía đông vượt qua eo biển Hồng Chiếu, kịp lúc hải lưu từ nam chí bắc xuôi một dòng vào mùa đông, xuyên qua eo biển Việt Nam thuộc nước Việt Nam sau đó tiến vào Nam Hải. Đường biển này an toàn nhất, chẳng qua có hai tệ nạn. Một là eo biển Việt Nam nước cạn đường hẹp, thuyền viễn dương lớn nhất của chúng ta không qua được, nếu lựa chọn con đường này, chỉ có thể dùng thuyền nhiều buồm thể tích nhỏ, nhẹ, ít thấm nước, nhưng nếu đánh nhau với cướp biển, e là bị thiệt hại nặng nề. Hai là vùng hải vực này bởi vì chiến tranh giữa triều đình với cường đạo mấy tháng trước rất không an ninh, quốc vương Việt Nam bởi vậy rất không nguyện ý cấp giấy thông hành cho mượn đường biển này, lại thêm những đảo nhỏ lân cận chắc chắn có thuyền ẩn nấp sau chiến tranh còn sống sót, chúng ta chỉ sợ chưa tới Nam Hải, đã phải tróc trước một lớp da”.

Nói xong lại chỉ về phía tây: “Bên này còn có một hải lưu có thể mượn lực, thẳng hướng tây đến đảo Vệ, lại chuyển hướng nam. Tuyến đường này an toàn, bình thường yên ổn không có sóng gió, thuyền lớn cũng đi được, chỉ là nghe nói, sào huyệt của Liệt hải vương ngay tại một hòn đảo ở vùng phụ cận này. Chỉ có điều nếu lời đồn đại này là thật, như vậy con đường này hẳn là cũng đã không đi được”.

Đinh Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Tô: “Nghe nói, người tài giỏi đắc lực Phong Sào dưới trướng Liệt hải vương đã làm phản, phá sạch sẽ đảo nhỏ của Liệt hải vương, Liệt hải vương cũng bởi vậy không rõ tung tích”.

Diệp Tô nhìn chằm chằm bản đồ: “Tin tức có đáng tin không?”

Đinh Dương gật đầu: “Chắc chắn sáu phần”.

Diệp Tô trầm tư một hồi, đột nhiên quay đầu hỏi tôi: “Nàng nói, chúng ta nên chọn tuyến đường nào?”

Tôi buông tay nói: “Đường nào cũng đều nguy hiểm, nhưng ta tình nguyện đi hướng đông, dùng thuyền nhỏ vượt eo biển. Ít nhất ta biết, đường này ta nên làm gì để ứng đối”.

Đinh Dương liếc mắt nhìn tôi: “Ta đề nghị đi hướng tây*. Chúng ta vốn chính vì vùng biển của Liệt hải vương xuất phát, cho dù gặp phải hải tặc cũng là tình thế cưỡng ép, chi bằng thừa dịp lúc này nhất cổ tác khí* tiêu diệt sạch sẽ. Đỡ phải thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, khiến các huynh đệ sinh ra tư tưởng lười biếng. Huống chi, đường biển này nếu đoạt được, về sau có thể chuyên dụng đi thuyền lớn”.

Tôi nhìn hắn, lại nhìn Diệp Tô.

Diệp Tô hướng tôi cổ vũ cười: “Cứ nói đừng ngại”.

(Tác giả viết là hướng đông, nhưng như vậy thì không logic, ở trên tác giả viết 2 hướng đông và hướng tây, hướng đông thì Lăng Đang đã chọn nên Đinh Dương sẽ là hướng tây, mình cũng xem lại rồi.)

*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Tôi nói: “Chúng ta đi thuyền dù sao cũng là vì kiếm tiền, eo biển Việt Nam có nước Việt Nam làm chủ, cho dù hải tặc càn rỡ như thế nào cũng phải để mặt mũi cho người đứng đầu một quốc gia. Chúng ta nếu nhân cơ hội làm thông tuyến đường này, cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả như ý, ngược lại so với việc tranh giành địa bàn của hải tặc thì dễ dàng hơn. Hơn nữa, vùng hải vực rộng lớn như vậy, chúng ta cũng không thể nào phái người tới canh giữ lâu dài, hôm nay đoạt được ngày mai có thể đã đánh mất, không đáng giá”.

Diệp Tô cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Đinh Dương: “Ngươi a, dù sao vẫn là không đủ tham lam”.

Tôi ngó hắn nói lầm bầm, trong lòng nói hắn tham hay không tôi không biết, tiểu tử ngươi ngứa da tôi hiểu.

Đinh Dương thản nhiên cười cười: “Lăng tiểu thư nói cũng có lý”.

Hắn thu hồi bản đồ, hướng Diệp Tô gật gật đầu: “Hôm nay không quấy rầy hai người nữa . Diệp đại ca nếu đã quyết định, hôm nay ta phải nói cùng các huynh đệ, rời bến phải chuẩn bị đồ đạc, rồi trở về cùng ngài thảo luận chuyện kế tiếp”.

Diệp Tô cười cười: “Không vội. Vài lái đò còn đang chờ ở Nam Dương, đảm bảo không cho phép bọn họ muốn ngư ông đắc lợi. Đệ chỉ cần gọi các huynh đệ trước đem đồ dùng sinh hoạt bình thường chuẩn bị lên là được, về vấn đề đường biển để ta suy nghĩ tiếp”.

Đinh Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại vỗ vỗ đầu, cười nói với tôi: “Thiếu chút nữa đã quên, Diệp lão gia đã trở lại, nhờ ta nói với tiểu thư. Lão gia nói, đứa con kia của lão có gặp hay không không sao cả, lão phải cùng con dâu tương lai gặp mặt trước, có chuyện quan trọng để nói”.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...