Bức Họa Chết Người
Chương 6
Anh yêu, Tuppence thở dài, anh yêu ". Cô nhìn quanh với đôi mắt buồn rầu. Cô tự nói với mình, chưa bao giờ cô cảm thấy khốn khổ như thế. Tất nhiên cô biết cô sẽ nhớ Tommy, nhưng cô không có ý kiến mình sẽ nhớ Tommy bao nhiêu.
Trong suốt cuộc hôn nhân lâu dài của họ khó mà có cuộc chia tay nào lâu. Khởi sự trước ngày cưới, họ tự gọi họ là một "đôi phiêu lưu trẻ." Họ đã cùng nhau trải qua những khó khăn nguy hiểm, họ đã lấy nhau, đã có hai con đúng vào lúc thế giới dường như buồn tẻ hơn và tuổi trung niên đến với họ, thế chiến thứ hai xảy ra và trong mức độ gần như phép lạ một lần nữa họ lại thoát hiểm trong những vùng phụ cận của Cơ quan Tình báo Anh Quốc. Một đôi hơi khác đời, họ được một người tự xưng là ông ‘Carter’, một người đàn ông trầm tĩnh, không có đặc tính rõ rệt, tuyển mộ, nhưng đối với lời nói của người này mọi người đều khuất phục. Họ có những cuộc phiêu lưu, và một lần nữa lại có nhau. Nhân tiện nói luôn, việc này không được ông Carter dự tính. Tommy một mình đã được tuyển mộ. Nhưng Tuppence, phô diễn tất cả tính ngây thơ tự nhiên, trong một phong cách như vậy đã tìm cách nghe trộm khi Tommy đến một nhà khách trên bờ biển trong vai một ông Meadows nào đó, người đầu tiên anh thấy ở đó là một quý cô trung niên đang ngồi đan áo, cô ta ngước nhìn anh với đôi mắt ngây thơ và anh bắt buộc chào cô ta như là bà Blenkinsop. Vì vậy họ đã cùng nhau hoạt động như một đôi.
"Tuy nhiên, Tuppence nghĩ, lần này mình không thể làm như thế được. Không có tổng số những chuyện nghe trộm, tính ngây thơ, hay bất cứ cái gì khác sẽ đem cô đến những ngõ ngách của một chỗ ít người biết Manor hay chia cắt những chi tiết rối rắm của L.B.H.H.B.V.Q.T. Chỉ là một hội những ông già, cô suy nghĩ một cách bực bội. Thiếu Tommy căn hộ trở nên trống vắng, thế giới đơn độc, và ‘làm thế nào mà,’ Tuppence nghĩ,’ ta lại tự mình thu xếp được?’
Đối với Tuppence đã khởi sự những bước đầu tiên trên những gì cô dự định thu xếp được thì vấn đề thật sự thuần tuý vô nghĩa. Lần này không có vấn đề của hoạt động trí tuệ, hoạt động phản gián hay cái gì đó đại loại. Không có gì thuộc bản chất chuyên nghiệp cả. " Prudence Beresford, hãng Thám tử tư, đó là những gì ta là." Tuppence tự nhủ mình.
Sau một bữa ăn trưa tồi đã được vội vã dọn sạch, chiếc bàn nhỏ trong phòng ăn được rải lên những bảng giờ tàu đi đến, những sách hướng dẫn, những bản đồ, một vài cuốn nhật kí cũ mà Tuppence tìm cách khai quật lên được.
Trong khoảng thời gian ba năm sau này, một lúc nào đó( cô chắc không lâu lắm) cô đã dự một cuộc hành trình bằng xe lửa, nhìn qua cửa sổ toa tàu, đã để ý một ngôi nhà. Nhưng, cuộc hành trình bằng tuyến đường sắt nào?
Như đa số cư dân thời hiện đại, gia đình Beresford chủ yếu du lịch bằng xe hơi. Những chuyến du lịch bằng đường sắt họ ít khi dùng. Scotland, tất nhiên, khi họ đến ở lại với Deborah đứa con gái đã có chồng - Nhưng đó là một cuộc hành trình ban đêm.
Penzane - những ngày nghỉ hè - Tuppence biết khu vực đó bằng cả trái tim.
Không, đây là một cuộc hành trình ngẫu nhiên nhiều hơn.
Với tánh siêng năng và kiên trì, Tuppence đã làm một bảng danh sách tỉ mỉ tất cả những cuộc hành trình có thể cô đã đi có lẽ thích hợp với những gì cô tìm kiếm. Một hay hai lần tham gia những cuộc đua lớn, một cuộc viếng thăm Northumberland, hai chỗ có thể tại xứ Wales, một bữa đặt tên thánh, hai đám cưới, họ có tham gia một cuộc bán giảm giá, có lần cô phát cho người bạn một số chó con, anh cho chúng ăn và bị mắc phải bịnh cúm. Nơi gặp gỡ là một xứ ít mưa chỗ các đường bộ giao nhau mà cô không nhớ tên.
Tuppence thở dài. Có vẻ như kết luận của Tommy là một kết luận mà cô phải nhận. Mua một cái vé đi một vòng và thực tế đi du lịch trên hầu hết những nhánh thuộc khu vực đường rầy xe lửa.
Trong một cuốn sổ tay nhỏ cô đã viết nhanh những đoạn ngắn bất cứ kí ức nào chộp được - những tia lửa mơ hồ - trong trường hợp chúng có thể trợ giúp.
Ví dụ, một cái mũ - phải, một chiếc mũ cô đã ném trên một cái giá để đồ. Cô đang đội một chiếc mũ - một đám cưới hay lễ đặt tên thánh - chắc chắn không phải là những con chó con.
Và - tia lửa khác - đá văng đôi giày của cô - bởi vì chân cô bị đau. Phải - điều đó được xác định - cô đã thật sự nhìn thấy Ngôi nhà - và vì bị đau chân cô đã đá văng đôi giày.
Vậy, nó đã xác định đó là một nhiệm vụ xã hội mà cô hoặc là đi đến, hay trở về từ - trở về từ, dĩ nhiên rồi - bởi vì đôi chân đau nhức do việc đứng lâu trong đôi giày đẹp nhất của cô. Và loại mũ nào? Bởi vì điều đó sẽ trợ giúp - một cái mũ hoa - một đám cưới mùa hè - hay một chiếc mũ nhung mùa đông?
Tuppence đang bận ghi nhanh những chi tiết tứ Bảng chỉ Giờ đi đến của tuyến Đường sắt ở những khu vực khác nhau thì Albert bước vào hỏi cô cần gì trong bữa ăn tối - những món cô cần đặt từ cửa hàng thịt và cửa hàng thực phẩm.
- Tôi nghĩ tôi sẽ đi xa trong vài ngày nữa. Tuppence nói. Chú không cần đặt món chi cả. Tôi sẽ đi bằng xe lửa.
- Cô có cần một ít bánh nhân thịt?
- Có thể. Kiếm ít thịt băm hay món chi đó.
- Có thể thêm trứng và bơ. Hay là có một hộp patê trong tủ đựng thức ăn - cái hộp đã nằm đó một thời gian lâu, quá thời hạn. Đó là một tiến cử khá mỉa mai nhưng Tuppence cũng đáp. ‘được rồi, thế là đủ.’
- Có cần thư nhờ chuyển?
- Tôi thậm chí không biết mình đi đâu nữa.
- Tôi hiểu. Albert đáp.
Việc dễ chịu về Albert là anh ta luôn chấp nhận mọi sự. Không có gì phải giải thích với anh cả.
Anh đi ra và Tuppence giải quyết chương trình của mình - những gì cô cần là: một cuộc đính hôn có dính líu đến đôi giày dự tiệc và chiếc mũ. Không may mục thứ nhất cô lên danh sách vướng vào những khu vực đường sắt khác nhau. Một đám cưới ở tuyến đường sắt phía Nam, mục kia ở nam Bedford.
Nếu cô có thể nhớ lại một chút về khung cảnh... Cô đang ngồi phía tay phải của xe lửa. Cô đã nhìn thấy cái gì Trước con kênh? - Rừng? Cây? Cánh đồng? Một ngôi làng xa?
Căng óc ra, cô cau mày nhìn lên - Albert đã trở lại. Vào giây phút đó cô còn xa mới hiểu Albert đang đứng đợi để lưu ý không nhiều hơn hoặc không ít hơn một câu trả lời lời cầu xin.
- Lại cái gì nữa, Albert?
- Nếu ngày mai cô sẽ đi xa cả ngày -
- Và cả hôm sau cũng thế.
- Vậy tôi nghỉ làm có ổn không?
- Phải, tất nhiên.
- Ây là Elizabeth - nó đã ló ra những chấm rõ ràng. Milly nghĩ nó bị sởi -
Milly là vợ của Albert và Elizabeth là đứa con nhỏ tuổi nhất của họ.
- Anh bạn, Milly cần anh ở nhà, dĩ nhiên rồi.
Albert sống trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn cách đó một hai con đường.
- Chấm đỏ chưa nhiều- cô muốn tôi đi khuất mắt khi cô bận túi bụi - cô ấy không thích tôi xáo tung mọi thứ lên - nhưng đó là những đứa con trai khác kia - tôi có thể mang chúng đi khuất mắt cô ấy tới nơi nào đó.
- Dĩ nhiên rồi. Tất cả gia đình đều phải cách li kiểm dịch.
- Vâng, đó là cách tốt nhất, và khỏi bệnh. Charlie bị lên sởi, Jean cũng thế. Dù sao, điều đó có ổn không?
Tuppence bảo đảm với anh ta tất cả sẽ ổn.
Một cái gì đó đang lay động dưới đáy sâu tiềm thức - một dự đoán hạnh phúc - một sự thừa nhận - chứng bịnh sởi - phải, tất nhiên rồi. Một cái gì đó có liên quan đến bịnh sởi.
Nhưng tại sao ngôi nhà bên con kênh lại liên can đến bịnh sởi...?
Dĩ nhiên! Anthea. Anthea là đứa con gái đỡ đầu của Tuppence - và Jane con gái của Anthea đang ở trường - học kì đầu - và đó là ngày Lễ phát thưởng và Anthea đã gọi điện - hai đứa nhỏ hơn đã ló ra những chấm đỏ của chứng sới và cô không có ai trong nhà để giúp còn Jane thì sẽ thất vọng nếu không có ai đến - Tuppence có thể đến không?
Tuppence đáp tất nhiên cô sẽ đến - cô đang không có việc gì đặc biệt để làm - cô sẽ xuống trường đem Jane ra ngoài ăn trưa rồi trở về các hoạt động thể thao và tất cả những gì còn lại. Có một chuyến tàu đặc biệt dành cho trường học.
Mọi việc trở về trong trí nhớ cô với trạng thái rõ ràng đáng kinh ngạc Một tờ báo mùa hè có in hinh những bông lúa!
Cô đã nhìn thấy căn nhà trên cuộc hành trình trở về.
Trên đường xuống đó cô bị hút vào một tờ tạp chí cô mang theo, nhưng lúc trở về không có gì để đọc, cô nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi, bị kiệt sức vì những hoạt động ban ngày và áp lực của đôi giày cô ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy đoàn tàu đang chạy bên một con kênh. Đó là một xứ sở từng phần là rừng, thỉnh thoảng một nhịp cầu, đôi khi một đường mòn uốn khúc hay một con đường lớn - xa xa một cánh đồng - không có làng mạc.
Đoàn tàu bắt đầu chạy chậm lại, không có lí do gì sẽ chạy chậm, trừ một dấu hiệu ngược lại. Nó giật lùi rồi dừng lại bên một chiếc cầu, một chiếc cầu có một mái vòm cung bắt qua con kênh, một con kênh không dùng đến nữa, có thể đoán chừng như vậy. Phía bên bờ kênh, gần giòng nước, là một ngôi nhà. Một ngôi nhà mà Tuppence nghĩ ngay là một trong những ngôi nhà đẹp cô chưa từng thấy. Một ngôi nhà yên tĩnh, thanh bình, sáng bừng lên bởi ánh sáng vàng rực của mặt trời buổi chiều muộn.
Không có người nào được nhìn thấy. Không có chó hay động vật nuôi. Tuy thế những cánh cửa lá sách màu lục chưa đóng chặt. Căn nhà hẳn có người ở, nhưng bấy giờ, vào lúc đó, ngôi nhà trống vắng.
‘Ta phải tìm hiểu ngôi nhà đó. Tuppence nghĩ. Một ngày nào đó ta phải trở lại và nhìn ngắm nó. Đó là loại nhà ta thích ở.’
Với cái giật nảy đoàn tàu lắc lư tiến về phía trước.
- Mình sẽ tìm xem tên của nhà ga tiếp đó - để mình biết ngôi nhà hiện ở đâu.
Nhưng không có nhà ga nào phù hợp. Đó là thời điểm khi mọi việc bắt đầu xảy đến với xe lửa. Những nhà ga nhỏ bị đóng cửa, thậm chí bị kéo đổ, cỏ lấn làm cho những sân ga mục nát. Trong hai mươi phút - nửa giờ - đoàn tàu vẫn chạy, nhưng không có gì được nhìn thấy có thể xác minh được. Phía trên những cánh đồng, có một lần Tuppence thấy chóp nhọn của nhà thờ.
Đoạn tiếp đến một số nhà máy phức tạp. Những ống khói cao - một khu vực gồm những ngôi nhà tiền chế, rồi đồng quê rộng thoáng một lần nữa.
Tuppence nghĩ thầm - ngôi nhà trông hơi giống như trong một giấc mơ! Có lẽ đó là một giấc mơ - ta không nghĩ ta từng đi và tìm kiếm nó - Quá khó khăn. Vả lại, đáng tiếc thay, có lẽ -
Một ngày nào đó, có thể, ta tình cờ đến đó do một tai nạn!
Vì thế, cô quên tất cả về ngôi nhà, cho đến khi bức tranh treo trên tường đánh thức dậy một kí ức ngủ quên.
Và bây giờ, cám ơn một lời thốt ra vô tình từ miệng Albert, cuộc tìm kiếm đã chấm dứt.
Hay nói đúng hơn, cuộc tìm kiếm sẽ bắt đầu.
Tuppence lựa ra ba bản đồ, một cuốn sách hướng dẫn, và nhiều món phụ tùng khác.
Bây giờ cô biết khu vực mình phải tìm kiếm còn sơ sài. Trường Jane cô đánh dấu thập lớn - Một nhánh của khu vực đường sắt chạy thẳng vào đường lớn đi London - Thời gian hết hiệu lực khi cô ngủ.
Khu vực cuối cùng như dự tính gồm một quãng đường đáng chú ý - hướng bắc Mechester, đông bắc chợ Basing là một thành phố nhỏ, nhưng hoàn toàn là một nơi quan trọng chỗ các đường sắt giao nhau, có thể là hướng tây Shaleborough.
Cô sẽ dùng xe, và khởi hành vào sáng sớm hôm sau.
Cô đứng lên đi vào phòng ngủ quan sát bức tranh treo trên giá .
Phải, không còn nhầm lần gì nữa. Đó là căn nhà cô đã nhìn thấy từ chuyến tàu ba năm trước. Căn nhà cô đã hứa sẽ tìm lại một ngày nào đó.
Ngày nào đó đã đến. Ngày nào đó là ngày mai.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp