Bữa Sáng Trên Giường

Chương 19


Chương trước

Sáng hôm sau, Rich rời nhà đi làm mà thầm sợ những gì sẽ tới trong ngày hôm đó. Khi anh đi ngang qua văn phòng của trưởng khoa Stewart, người trợ lý của ông trưởng khoa lên tiếng gọi anh. “Trưởng khoa Stewart muốn gặp anh, nếu anh có thể dành ra chút thời gian. Cứ đi vào đi.”

“Cảm ơn.” Rich gõ cửa trước khi ló đầu vào. “Anh muốn gặp tôi?”

Trưởng khoa Stewart vẫy Rich vào trong lúc ông hoàn tất cuộc gọi điện thoại. Gác máy xong, ông mỉm cười xoa hai bàn tay vào nhau. “Tôi có vài thông tin thú vị mà tôi nghĩ có thể giúp cậu qua được bước khó khăn này.”

Rich cởi khuy áo khoác và ngồi xuống. “Okay.”

“Thế này nhé, tôi hy vọng mình không làm thứ gì xấu đi, song tôi vừa được biết đã có một thỏa thuận được ký kết giữa Becca, Annabelle Flynn và Ben Walsh để bán lại cho hai người phụ nữ đa số cổ phần của Phòng Trưng bày Ben Walsh.”

Ý nghĩ đầu tiên của Rich là Becca, cừ lắm. Như thế cô sẽ có một chỗ để trưng bày tác phẩm của cô mà không có gì liên quan tới gia đình mình. Ý nghĩ thứ hai không được tích cực như thế. “Anh muốn nói là cuộc chuyển nhượng này đã được rậm rịch một thời gian rồi sao?”

“Phải, họ đã đi đến hoàn tất nó. Tôi chắc phải mất hàng tuần, nếu không nói hàng tháng, để thu xếp một thỏa thuận như thế.”

“Hàng tháng ư?” Rich cầm lấy cặp và đứng dậy. “Tôi có vài việc cá nhân cần giải quyết. Nếu anh không thấy phiền, tôi sẽ xin nghỉ phép hôm nay. Tôi sẽ gọi một nghiên cứu sinh tới dạy thay các tiết của tôi.”

Trưởng khoa Stewart mỉm cười. “Tôi đang hy vọng cậu nói ra những lời này.” Ông đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc tới vỗ vai Rich. “Chúc may mắn, Rich. Cứ dành cho mình đủ thời gian cậu cần!”

Rich thu xếp mọi thứ trước khi rời phòng làm việc quay về nhà. Giờ mọi điều trở nên thật rõ ràng. Chẳng hạn như chuyện cô Rose nói về việc Becca đang sống trong thành phố trong nhà của một người đàn ông. Người đàn ông đó hẳn là Ben. Cô đã sống ngay trên phòng trưng bày trong suốt quãng thời gian họ xa cách nhau, có nghĩa là cô đã bắt tay vào thu xếp cho thỏa thuận kia trước khi hai người rạn nứt - và cũng không nghĩ cần cho anh biết chuyện này. Trong suốt thời gian hai người chia tay, anh đã luôn dằn vặt bản thân, tin rằng nguyên nhân gây ra rạn nứt hoàn toàn là lỗi của anh. Thật hài hước làm sao. Được lắm, ít nhất giờ đây anh biết chuyện đó đã chấm dứt. Anh đã quá mệt mỏi phải sống trong tình trạng bồn chồn chờ đợi, hy vọng và cầu nguyện rằng cô sẽ hiểu ra lẽ phải. Về đến nhà, anh khóa trái Tripod trong kho để đồ rồi bắt đầu xếp các tác phẩm của Becca lên cốp sau chiếc SUV của anh, cảm thấy bị mất mát đi nhiều hơn sau mỗi tác phẩm anh chuyển đi. Căn hộ giờ đây trông thật trống trải, giống như một tấm toan trắng - mọi tia sáng, mọi sức sống đã biến nơi này thành nhà với anh đang tan biến dần theo mỗi lần anh chuyển đồ xuống xe. Anh trìu mến gói bức tượng Becca đã làm cho Annabelle và để nó vào cái thùng nơi anh vẫn dùng để giấu nó. Thứ duy nhất còn lại là bức tượng đầu tiên Becca tạo ra - bức tượng thể hiện mọi điều anh yêu ở cô. Anh ngồi xuống giường, nhìn chăm chăm vào bức tượng có phần hơi méo mó, và biết anh cần gói ghém nó lại như như những tác phẩm khác của cô, song anh không đành lòng phải chia tay với nó. Rich cho Tripod ra, trả lại nó món đồ chơi anh tìm thấy được giấu trong chiếc bàn đầu giường Becca cùng vài cuốn sổ ghi chú. Anh nhặt lấy tất cả những cuốn sổ tìm thấy, cùng với cuốn sổ anh đã dùng để viết cho cô, rồi cho chúng vào thùng. Căn hộ trông thật hoang vắng trống trải, đúng như cảm giác của anh lúc này.

Becca đang dở tay tạo hình chiếc mũi trên một khuôn mặt trông giống Rich đến mức đáng ngờ. Có tiếng gõ cửa. Cô lau tay. “Mời vào!”

Cô ném chiếc khăn xuống bàn nặn, quay lại, và nín thở. “Rich!”

Chúa ơi, trông anh thật tuyệt. Anh mặc quần jean và chiếc sơ mi Henley, bên ngoài là chiếc áo nỉ có mũ trùm. Cô không hề nhận ra vẻ giận dữ cho tới khi nhìn lên khuôn mặt anh. Anh đặt chiếc thùng xuống cạnh tường. “Anh đoán anh là người cuối cùng biết chuyện em và Annabelle mua lại chỗ này. Anh đã đóng gói những gì còn lại của em và mang tới đây. Bức tượng em để nguyên trong giấy gói đang ở kia.” Anh chỉ tay về phía chiếc thùng đựng sáu cuốn sổ, trong đó cuốn sổ ghi chú ưa thích của cô, cũng là cuốn sổ anh đã viết những dòng thư dành cho cô vào, nằm ở trên cùng. Dạ dày cô thắt lại. “Em muốn để chỗ còn lại ở đâu?”

“Rich...”

Anh giơ tay lên ngăn lại. “Xem nào, Becca. Anh biết chuyện này đã kết thúc từ lâu với em.” Anh đưa tay lùa lên mái tóc. “Có thể anh chỉ tự dối mình khi nghĩ rằng chúng ta từng gắn bó bên nhau. Anh biết đôi lúc em buộc phải nện anh vào đầu bằng gậy để khai sáng cho cái đầu đất của anh, nhưng chuyện em mua phòng trưng bày đã giúp anh sáng mắt.”

“Em không...”

Anh lắc đầu. “Để anh nói hết đã. Em làm ầm ĩ lên vì việc anh không nói cho em biết chuyện anh được bổ nhiệm, trong khi suốt thời gian qua em lên kế hoạch cho vụ mua bán này mà chẳng hề đả động gì với anh? Em đã làm gì, đã yêu cầu cả em gái anh phải giữ mồm giữ miệng nữa, đúng không?”

Cô không biết phải nói sao nữa, cô đã không hề nghĩ tới việc này trước đây, nhưng anh nói đúng. Cô đã không cho anh hay biết gì, và sau khi cô bỏ đi, vì quá lo lắng việc anh đi tìm mình, đồng thời cũng không rõ bản thân có thể cưỡng lại anh được hay không, cô đã yêu cầu Annabelle không được hé răng về vụ mua bán.

“Em xin lỗi.”

Anh chỉ gật đầu. “Phải, anh cũng thế.” Anh đút hai tay vào trong túi áo, cúi mặt nhìn xuống đôi giày cao cổ đang đi. “Nghe này, anh vừa chuyển toàn bộ chỗ tác phẩm của em vào kho chứa ở dưới nhà, và anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt em và cuộc đời em. Em có thể tự mình nghĩ xem em muốn làm gì với chúng!”

Cô muốn nắm chặt lấy anh, không cho anh đi, nhưng khi cô vừa dợm chân bước về phía trước, anh đã quay lưng lại với cô. “Chúc may mắn, Becca. Hãy hạnh phúc!”

Anh quay người bước ra ngoài, và thay vì dùng thang máy, anh lao xuống cầu thang bộ. Tiếng bước chân của anh vọng lên cho tới khi cánh cửa cuối cùng cũng sập hẳn lại. Becca nhặt cuốn sổ ghi chú lên, tìm kiếm những dòng tâm sự anh viết cho cô. Chúng đã biến mất. Ôi, Chúa ơi!

Becca ngồi xuống trường kỷ, ôm chặt lấy chính mình, cô những muốn ngăn Rich lại, song không biết bằng cách nào. Sẽ dễ dàng hơn nhiều khi nhìn nhận anh như kẻ phải gánh mọi tội lỗi. Cô từng nghĩ đã khóc hết chỗ nước mắt có thể đổ ra được cho một người đàn ông, song khi cô nhớ lại cái nhìn trên khuôn mặt anh, cô hiểu ra mình đã nhầm lớn đến thế nào. Annabelle bước vào căn phòng, đóng sập cửa lại. “Cậu làm gì anh ấy vậy?”

“Mình làm tổn thương anh ấy, và cuối cùng anh ấy đã quyết định từ bỏ mình. Mình đoán đó là thứ mình xứng đáng phải nhận. Ôi, Chúa ơi, Annabelle. Mình mất anh ấy rồi.”

“Cái gì? Giờ cậu mới nhận ra điều đó sao?”

“Mình chẳng biết nữa. Mình giận anh ấy đến phát điên lên, mình nghĩ anh ấy lợi dụng mình để giành một chỗ ở trường đại học, rồi sau đó, khi anh ấy cầu hôn mình - mình đoán lúc đó mình đã phát hoảng. Mình không hề nhận ra mình cũng đã không nói cho anh ấy biết nhiều chuyện. Nhưng nếu mình cho anh ấy biết việc mua lại phòng trưng bày...”

“Anh mình sẽ biết cậu giàu có, và cậu nghĩ anh ấy chỉ tới với cậu vì tiền. Cô bạn của tôi ơi, cậu thực sự cần tạo dựng lòng tự tôn cho mình rồi đấy. Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng ai đó có thể yêu cậu chỉ vì chính cậu thôi sao?”

“Trước đây chưa ai từng làm như thế.”

“Tôi vẫn yêu quý cậu đấy thôi, cô ngốc. Ngay cả những khi cậu hành động như một con lừa. Như lúc này chẳng hạn.”

Annabelle ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô. “Okay, ít nhất giờ cậu đã nhận ra cả cậu và ông anh mình đều là đồ ngốc. Chuyện này vẫn xảy ra. Câu hỏi cần đặt ra ở đây là hai người định sẽ làm gì với nó?”

“Mình có thể làm gì? Anh ấy quá bực bội, và trông anh ấy, mình cũng không biết nữa, thật khổ sở.”

“Giống như sau khi ông anh mình cầu hôn cậu chứ gì?”

Becca khịt mũi, gạt nước mắt khỏi đôi mắt, và nhiều khả năng lưu lại vài vệt nhem nhuốc. Chúa ơi, cô mới bùi xùi làm sao. “Phải.”

“Được lắm, vậy lúc đó cậu đã làm gì?”

“Mình lao bổ vào anh ấy, khiến anh ấy phải lắng nghe mình.”

Annabelle đấm lưng. “Nó từng một lần có hiệu quả. Nhiều khả năng nó sẽ thành công lần nữa. Nhưng trước khi cậu đi gặp anh ấy, rất có thể cậu sẽ muốn rửa lại khuôn mặt và mặc vào người một bộ đồ bắt mắt hơn, ấy là chưa nói tới một đôi giày dễ thương hơn.” Cô nhìn xuống đôi dép hiệu Crocs dính bùn Becca đang đi. “Mình không thể tin nổi cậu cố ý mang những thứ này vào người.”

Trên đường về nhà, Rich dừng lại mua một chai Scotch. Không có chuyện anh ghé qua chỗ DiNicola rồi uống say bét nhè ở đó; thà uống một mình còn hơn. Khi rẽ qua góc đường, anh trông thấy cô Rose đang bấm nút liên lạc nội bộ để gọi anh. “Cô Rose, cháu đây.”

“Cháu muộn rồi đấy.”

“Đâu có. Cô làm gì ở đây vậy?”

“Cô đến để nói chuyện với cháu. Cháu có định mời cô vào không vậy?”

“Cô thấy đấy, cô Rose, bây giờ thực sự không phải là thời điểm thích hợp.”

“Cháu tưởng cô không biết gì sao? Hay cháu còn việc gì tốt hơn để làm thay vì nói chuyện với cô?”

Rich lắc đầu. Anh đành bỏ qua dự định của mình. Sẽ không có chuyện uống gì cho tới khi cô Rose ra về. “Tốt thôi, cô vào đi.”

“Cô mang cho cháu bữa tối cùng vài thứ cháu cần.”

Tất cả những gì Rich cần lúc này là chai Johnny Walker Black anh đang kẹp dưới nách, trong một cái túi giấy màu nâu. Dẫu vậy, anh vẫn đẩy chiếc xe mua hàng của bà tới trước bậc thềm tòa nhà và đưa bà lên căn hộ.

“Những bức tượng của Becca đâu hết rồi?”

“Được mang đi hết rồi. Cháu vừa chuyển tất cả qua phòng trưng bày. Becca, Annabelle và Ben giờ đã trở thành bạn làm ăn. Thứ duy nhất cô ấy còn để lại đây là con mèo, và cô ấy sẽ mang nó đi nốt ngay khi chuyển tới sống ở căn hộ mới của mình.”

“À, cô hiểu cả rồi.” Bà lão để ví xuống quầy bar ăn sáng trong bếp rồi bắt rễ trong đó.

“Thật ư? Vậy tại sao cô lại tới đây? Cho dù giữa Becca và cháu từng có gì đi nữa, nó cũng kết thúc rồi, cô Rose. Becca chưa bao giờ yêu cháu đủ để tin cháu. Cô ấy nghĩ cháu chỉ muốn tiền của cô ấy.”

“Ồ Richie, người cô bé không tin tưởng không phải là cháu, mà là chính cô bé. Cô bé không nghĩ mình đáng được yêu về bất cứ điều gì ngoài tiền bạc. Nhưng đừng lo. Chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu. Cầm lấy cái này đi.” Bà đưa cho anh một hộp nữ trang nhỏ bọc nhung đen đã sờn. “Cô đưa cho cháu thứ này. Cháu sẽ cần tới nó cùng một bữa tối thật tuyệt diệu.”

“Cái gì vậy cô?” Rich mở chiếc hộp, trông đợi sẽ thấy một cây thánh giá hay một tấm mề đay thánh Christopher; nhung thay vào đó, anh bắt gặp một chiếc nhẫn đính hôn cẩn kim cương lộng lẫy. “Ái chà. Cô đưa cho cháu thứ này làm gì? Cháu vừa nói với cô rồi thôi. Becca và cháu kết thúc rồi.”

Cô Rose nhún vai. “Cháu chẳng bao giờ biết được đâu. Về phần cô, cô biết mình biết gì, và cô biết cháu cần tới nó. Hãy nhớ những gì cô nói với cháu. Cháu muốn cưới cô bé, hãy cầu hôn thật nhã nhặn, và cháu tặng cho cô bé một chiếc nhẫn. Hiểu rồi chứ?”

“Cháu hiểu.” Tranh cãi mà làm gì? Cô Rose rõ ràng chẳng chịu hiểu anh.

“Chiếc nhẫn này vốn dành cho cháu. Chỉ có điều cô vẫn nghĩ sẽ không sống được tới lúc cháu cần nó.”

Bà lão làm dấu thánh. “Ít ra cô cũng có một lần nhầm lẫn.” Bà để những gói mang theo trong bếp. “Cô sẽ cho bữa tối của cháu vào trong lò để làm nóng lại. Cô sẽ đặt thời gian, như thế cháu sẽ không quên được.”

“Okay.”

“Cầm lấy những bông hoa và bày chúng lên bàn, được chứ? Cô cũng đã mang mấy cái giá cắm nến đẹp của cô đến, như thế cháu có thể tỏ ra lãng mạn.”

Rich làm đúng những gì anh được yêu cầu và thầm rùng mình khi bà cô già hôn tạm biệt anh trên ngưỡng cửa. Cuối cùng anh cũng còn lại một mình. Anh mở chai Scotch của mình ra, uống cạn một ly đầy, rồi đi tắm dưới vòi hoa sen với hy vọng có thể nhận chìm được thứ gì đó, nỗi buồn của anh, hay chính anh - mà cho dù là gì đi nữa cũng là một bước cải thiện so với cảm giác của anh lúc này.

Becca không thể tin nổi bộ dạng mà Annabelle bắt cô biến thành. Người ta sẽ nghĩ cô sắp xuất hiện tại một buổi dạ hội hóa trang ăn mặc như một ả gái gọi cao cấp, chứ không phải chuẩn bị đi cầu xin một cơ hội thứ hai (hay thứ ba nhỉ?) cho tình yêu. Cô cố kéo xuống hết cỡ chiếc váy siêu siêu ngắn đã khiến tất cả đàn ông trên tàu điện ngầm dán mắt vào mình. Nó cũng tệ hại chẳng kém gì đôi bốt ống cao sát đùi đi cực kỳ không thoải mái với dáng vẻ mời gọi mà Annabelle ép cô phải xỏ chân vào. Khi tới được căn hộ của Rich, cả hai chân cô đã phồng rộp, còn cô thì đang thầm nguyền rủa mình đã không chịu lấy xe ra khỏi cái gara chết giẫm đó và tự lái tới đây. Khỉ thật. Sẽ ra sao nếu trò này không đi tới đâu cả? Cô sẽ phải làm gì? Vẫy xe đi nhờ từ nhà Rich về chắc? Chết tiệt. Nó phải có hiệu quả. Cô chắc chắn sẽ không vui vẻ gì khi phải dùng phương tiện công cộng quay trở vào thành phố.

Khi bước vào trong căn hộ, cô nhìn thấy một chiếc ly cạn hết trên mặt bàn, chiếc áo nỉ có mũ trùm của Rich bị ném trên trường kỷ, đôi giày cao cổ to ngoại cỡ của anh bị đá văng vào dưới gầm bàn cà phê, và vòi hoa sen đang chảy. Cô đi vào phòng ngủ và bắt gặp một dãy quần áo của anh. Chiếc quần jean, quần lót, và cả chiếc áo sơ mi của anh nằm vật vờ trên sàn nhà, và cánh cửa phòng tắm đang hé mở. Một cái đẩy nhẹ và cánh cửa mở ra. Tripod nằm phủ phục sát bên bồn tắm, nhảy bật lên, lao thẳng vào tám màn che vòi hoa sen đang đóng kín, bật trở lại, để rồi tiếp tục lặp lại hành động đó. Từ lượng hơi nước tỏa ra từ bên trong cũng như vẻ sốt ruột thấy rõ của Tripod mà suy ra, hẳn Rich đã ở trong đó khá lâu.

“Chúa ơi, Tripod. Cứ ở yên ngoài đó. Tao ra ngay đây! Dừng dại mà thử cắn tao vì hôm nay tao không có tâm trạng để đùa với mày đâu, anh bạn.”

Tấm rèm được kéo mở ra, một cẳng chân đầy lông bước ra ngoài, theo sau là phần còn lại của Rich, cũng nhiều lông không kém, và tuyệt đẹp.

Becca mở to mắt nhìn.

“Xin chào!”

Trong một giây, cô tự hỏi liệu anh có đóng sầm cửa lại trước mặt cô không. Thay vì làm thế, anh quay người nhìn quanh tìm chiếc khăn tắm của mình.

Anh bước qua bên cạnh cô. “Em muốn gì, Becca?”

“Khăn tắm của anh đang vắt trên giường.”

“Em đến tận đây để chỉ cho anh biết điều đó sao?”

Cô lắc đầu. “Không. Tất nhiên là không.” Rich giật lấy khăn tắm, từ tốn lau khô tóc, trước ngực và sau lưng trước khi quấn chiếc khăn quanh eo.

“Cái gì? Có lẽ em sẽ muốn kiểm tra lại bản danh sách của em để không quên mất điểm quan trọng nào. Chúng ta sẽ không muốn em sau đó phải quay trở lại và hạ thủ anh.”

“Em chẳng lập bản danh sách nào cả. Thậm chí em còn không nghĩ đến việc đó. Em chỉ tới đây ngay.”

“Ăn mặc như thế này sao?”

“Annabelle buộc em thay đồ.”

Rich gật đầu, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn.

“Chuyện là...”

Rich đứng đó, im như tượng. Anh chẳng chịu giúp cô gì cả.

“Chuyện là thế nào, Bec? Anh mỏi chân lắm rồi.”

“Vậy là anh sẽ tỏ ra thù địch? Em cũng không biết tại sao em lại thấy ngạc nhiên.”

Rich ngồi xuống giường. “Này, em mới là người vừa lẻn vào đây. Và anh có thể nói thêm là không được mời. Hãy nói những gì em muốn nói rồi đi đi. Anh đã chán mọi thứ rồi.”

“Được thôi.” Cô đẩy anh nằm xuống giường và dạng chân ngồi lên người anh. Như Annabelle đã nói, cách này từng hiệu quả. Cô chỉ ước gì anh không quấn trên người chiếc khăn chết tiệt đó.

“Được rồi, thế này tốt hơn nhiều.” Rich đặt hai bàn tay vào eo cô để nhấc cô lên và hất cô xuống khỏi người anh, vậy là cô quắp hai gót đôi bốt vào dưới hai chân anh.

“Ối, cẩn thận đôi gót giày của em đấy, bé con.”

“Nếu anh không muốn em buộc phải làm anh đau, anh cần để em hoàn tất.”

“Anh không biết làm thế nào em có thể khiến anh đau hơn những gì em đã làm.” Rich thở hắt ra, nhăn mặt cười, và nằm im. Anh đã thực sự khiến cô phải làm điều đó, và cô không thể không thừa nhận có lẽ mình đáng bị như thế.

“Anh có thể thôi không nhìn em như thế không?”

“Như cái gì? Như một người đàn bà điên rồ vừa mới làm trái tim tôi tan nát, xéo nát nó dưới gót giày cao lênh khênh đến bốn inch, rồi quay trở lại để đảm bảo cuộc tàn phá cô ta gây ra đã đến nơi đến chốn chăng?”

Cô nằm áp lên người anh, vậy là họ đối diện với nhau. Chúa ơi, cô đã quên mất cảm giác gần gũi anh tuyệt đến thế nào rồi. “Em quay lại để nói với anh em yêu anh, và em xin lỗi, và để hỏi anh...”

“Điều gì?”

“Liệu chúng ta có thể quay về thời điểm chúng ta đã qua trước đây không?”

“Là thời điểm chúng ta đã qua một tiếng rưỡi đồng hồ trước, hay một tháng trước đây, ngay trước khi em bước ra khỏi đời anh?”

“Thế quay trở về buổi tối khi anh quay về sau trận bóng rổ thì sao?”

Cô thẳng lưng lên, vậy là cô lại ngồi trên người anh; sẽ tốt hơn nhiều khi cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Rich buông ra một hơi thở phiền muộn nữa, nhưng anh cũng không nói không, vậy nên cô cho rằng mình cần tiếp tục. “Anh quay về nhà ngay sau khi em vừa hiểu ra em yêu anh. Em yêu anh, anh biết mà. Em đã cố không yêu anh, nhưng không thể.”

“Cảm ơn em, điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”

“Đáng ra em nên cho anh biết việc Ben và Annabelle đề nghị em hợp tác làm ăn với họ, nhưng rồi anh cầu hôn em, và em rất xin lỗi, chuyện đó đã làm em vô cùng hốt hoảng. Vậy là vụ làm ăn ở phòng trưng bày hoàn toàn trôi ra khỏi tâm trí em.”

“Phải rồi. Đừng nhạo báng trí thông minh của anh như thế, Becca. Em không nói gì với anh về lời đề nghị vì nếu nói ra anh sẽ biết em không hề túng quẫn. Em cư xử với anh như thể anh là một trong số đám bạn khốn kiếp của em, những kẻ chỉ quan tâm tới những gì em sở hữu.”

“Không phải thế.”

Anh nhướng một bên lông mày lên. “Chỉ là em không lý giải được tại sao anh muốn kết hôn với em. Trước đây chưa từng có ai muốn cưới em - ý em là muốn vì họ yêu em. Lý do duy nhất từng làm ai đó muốn cầu hôn em là chỗ tín phiếu của em, và khi em nghe được những gì ông trưởng khoa nói, vậy đấy, em đã nghĩ lịch sử lại lặp lại. Em đi thẳng tới kết luận, và nói ra vài điều thật kinh khủng. Em đã lầm. Em xin lỗi.”

“Nói thẳng ra em đã sai bét. Anh không bận tâm tới tiền bạc của em. Anh không muốn tiền của em. Chết tiệt, tất cả những gì anh từng muốn là chính em. Tại sao với em điều đó lại khó tin đến thế?”

“Anh là giáo sư tâm lý học. Đã bao giờ nghe nói đến phản ứng có điều kiện chưa? Nhưng như Annabelle nói, em thiếu lòng tự tôn dành cho chính mình.”

Cô nhún vai và đưa hai cánh tay ôm quanh người. “Có lẽ cô ấy đúng. Em xin lỗi vì em đã gọi anh bằng những danh từ tồi tệ đó. Em xin lỗi vì đã không tin anh. Em xin lỗi vì đã không kể cho anh biết đề nghị hợp tác làm ăn. Em nhớ anh, em muốn anh quay lại. Em muốn chúng mình quay lại bên nhau. Nhưng trước tiên có một điều anh cần biết.”

“Giờ là chuyện gì đây?”

“Về tiền của em. Anh biết đấy, em chưa bao giờ tiêu dù một xu từ chỗ tín phiếu của mình. Em muốn tự mình kiếm sống.”

“Ồ, một điều ngạc nhiên lớn làm sao.”

Khó khăn lắm Becca mới kìm mình không đảo mắt đi. “Em đã mang đầu tư đến đồng xu cuối cùng số tiền em nhận được từ tín phiếu, và em rất giỏi trong chuyện đó. Em đã làm rất tốt. Vậy nên, nhân cơ hội công khai tất cả này, anh nên biết em rất giàu.”

“Quả là một tin giật gân, Bec - anh chưa bao giờ bận tâm tới tiền, dù của em hay bất cứ ai khác. Điều duy nhất anh bận tâm là em có đủ để chuyên tâm cho nghệ thuật. Nếu em cần đến tiền, anh sẵn sàng giúp đỡ.”

“Em xin lỗi.”

Cô cúi người ra trước để tìm gặp đôi mắt anh. Okay, giờ sẽ là thời điểm hoàn hảo để anh nói hay làm gì đó. Thẳng thắn ra, cô đã nói tất cả những gì cần nói, nhưng anh chỉ nằm đó nhìn chằm chằm.

Thậm chí cô còn không hiểu vẻ mặt anh có ý nghĩa gì.

“Rich?”

“Hmm?”

“Anh không định nói gì sao?”

“Không, có lẽ anh đang quá khoan khoái ngắm nhìn bộ dạng lúng túng của em.”

Cô đâm vào chân anh bằng gót đôi giày nhọn hoắt của Annabelle.

“Anh đúng là đồ đểu!”

Rich hành động nhanh tới mức cô kêu thét lên khi bị vật nằm ngửa ra, và dường như toàn bộ không khí bị ép hết ra khỏi người cô khi toàn bộ sức nặng của cơ thể anh đè thẳng lên trên cô. Anh ấn cô xuống, hai bàn tay anh giữ chặt hai khuỷu tay cô ở trên quá đầu. Anh cười nhăn nhở, và lần đầu tiên từ hơn một tháng qua, Becca mới có lại cảm giác khoan khoái một cách trọn vẹn.

“Chúa ơi, anh nhớ em quá.”

Becca cô gỡ hai tay cô ra, nhưng vô ích.

“Thế thôi ư? Em thổ lộ hết tâm tư của mình, và tất cả những gì anh có để nói ra là anh nhớ em?”

Rich gỡ phăng chiếc khăn tắm đang chắn giữa hai người ra, rồi trườn vào giữa hai chân cô, kéo chiếc váy cô đang mặc lên cao hơn trong khi anh hôn lên môi cô. Tim Becca đập thình thịch, hơi thở của cô trở nên ngắn và gấp gáp tới mức cô thầm nhủ không biết có phải mình đang thở quá nhanh không. Cô cố đưa tâm trí mình quay trở lại chủ đề đang nói dở và quên đi cảm giác anh đang ép chặt lên người cô.

“Anh yêu em.”

Vẫn chưa phải là điều cô trông đợi. “Còn có điều gì anh muốn hỏi em không?”

“Chỉ một điều thôi. Em có thể để nguyên đôi bốt lại không?”

“Cái gì? Không lẽ anh chỉ đề nghị em để nguyên đôi bốt lại?”

Rich cà răng lên cổ cô. “Phải, chúng thực sự là những chiếc bốt nóng bỏng.”

“Vậy sao? Và đó là câu hỏi duy nhất anh muốn dành cho em?”

“Không, nhưng anh không thể đề nghị em hãy kết hôn với anh một lần nữa cho tới khi đã mặc quần tử tế, quỳ một gối xuống, và, em biết đấy, cố làm cho được việc vào lần này. Cô Rose sẽ quay lại và bạt tai anh, mà nói thẳng ra, như thế sẽ ít nhiều gây lúng túng nếu tính đến chiều cao tương đối giữa anh và bà. Vậy em nói sao?”

Lần này Becca không còn lập một bản danh sách trong đầu nữa. Rich cho rằng đây là một dấu hiệu tốt. Cô dành cho anh một nụ cười đắm đuối tuyệt đẹp trước khi gật đầu, rồi nói ra câu trả lời anh muốn nghe thấy nhất. “Đồng ý!”

“Tạ ơn Chúa!” Anh thả tay cô ra.

Cô quàng hai cánh tay quanh cổ anh, rồi hôn anh. Chưa từng có gì xảy ra trong quá khứ chuẩn bị trước cho anh để sẵn sàng đón nhận dòng thác cảm xúc tuôn trào trong anh chỉ với nụ hôn ấy. Đó là hỗn hợp của hy vọng, tình yêu và sinh lực trộn lẫn với sự phấn khích, đam mê và toàn bộ sự cần thiết - sự cần thiết được thuộc về nhau, yêu và được yêu.

Anh để cho toàn bộ cảm xúc đã dồn nén từ một tháng qua mặc sức tuôn trào. Anh nuốt chửng những tiếng rên rỉ của cô khi anh đưa cơ thể mình hòa làm một với cơ thể cô. Anh quay cuồng trong sức nóng, sự mãnh liệt, và cảm xúc. Khi anh mở mắt ra và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chúng trong mắt cô, cái nhìn đó khiến cả hai người quay cuồng rơi ra ngoài mọi kiểm soát. Đó là sự hòa hợp của hai tâm hồn, nhưng với sức mạnh của một vụ nổ hạt nhân.

“Rich, hết thời gian hẹn giờ của chiếc lò rồi!”

Anh mở một mắt ra, đây là cử động duy nhất anh có thể thực hiện được. Becca vẫn kẹt cứng bên dưới anh, và anh không chắc liệu còn có thể nhúc nhắc người trở lại được hay không.

“Rich?”

Anh càu nhàu. Việc này dùng nốt chỗ năng lượng anh còn sót lại. Cô co các múi cơ bên trong của mình lại, khiến anh thở hắt ra qua hai hàm răng khép chặt.

“Có chuyện gì vậy?”

“Vừa hồi phục lại sau một trải nghiệm cận kề cái chết - cho anh một phút, được không?”

“Tất nhiên rồi.” Cô chống tay vào vai anh, đạp một bên chân đi bốt xuống giường, cong lưng lên, và trườn khỏi dưới người anh. “Em sẽ chăm lo cho bất cứ thứ gì anh có ở trong lò.”

Có lẽ anh lại càu nhàu lần nữa, và anh dám thề cô đã hôn lên cổ anh, trước khi anh chìm trở lại vào giấc ngủ sâu thật êm đềm. Khi bừng tỉnh giấc, anh nhận ra chỉ có một mình. Cảm giác hốt hoảng làm anh rùng mình.

“Becca?”

Anh vùng dậy khỏi giường, vớ lấy chiếc quần jean, và đang cuống cuồng nhảy lên nhảy xuống cố kéo quần lên khi cô bước vào.

“Có chuyện gì vậy?”

Rich đưa tay lên vuốt tóc. “Em không có đây, và... Chúa ơi, Bec, anh nghĩ em đã bỏ đi rồi!”

Becca tới bên anh, quàng hai cánh tay quanh cổ anh. Cô đang mặc một chiếc quần len cũ nhàu nhĩ của mình mà cô đã bỏ quên trong máy giặt khi bỏ đi. Anh không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại cảm thấy hạnh phúc đến thế khi chứng kiến cô ăn mặc trở lại đúng như Becca. Cô ôm chặt lấy anh, cọ vào cổ anh. “Em chỉ đang bày bữa tối ra bàn. Có vẻ cô Rose đã dành cả ngày để nấu ăn cho anh và em. Chúng ta thực sự không nên bỏ phí chúng. Hơn nữa, em đang đói lả rồi đây!”

Rich lướt hai bàn tay xuống trên lưng cô, kéo cô lại sát anh hơn. “Okay, chúng ta cùng ăn nào.” Anh quay lại, tới chỗ tủ quần áo, lấy ra chiếc áo sơ mi may mắn của anh, rồi mặc nó vào người. “Chúng ta cần nói chuyện về một vài điều.” Anh cầm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng ngủ, như thể không muốn để cô tuột khỏi tay. Becca ngồi xuống, nhìn anh chăm chú. Giữa đôi mắt cô thoáng hiện một đường lằn lo lắng.

“Những điều gì vậy?”

Rich rót rượu vang cô Rose để lại ra ly để có thời gian lựa lời. “Đừng lo lắng thế. Anh chỉ muốn đảm bảo chúng mình sẽ chọn đúng con đường. Anh không nghĩ anh có thể chịu được một lần rạn nứt nữa. Anh xin thề anh cảm thấy như mình đã già đi cả mười tuổi trong tháng vừa rồi!”

Becca uống một ngụm rượu vang. “Okay, em đồng ý. Vậy anh nói đi.”

“Anh đang nghĩ tới việc rời khỏi Columbia.”

“Cái gì? Tại sao anh làm thế?”

“Anh không muốn đến lúc nào đó em cảm thấy bực bội về chuyện anh dạy ở đó, và gia đình em lại được biết đến quá rõ ở Columbia. Anh đạt tới vị trí hiện tại của mình không phải nhờ em và gia đình em. Anh biết như thế. Anh hy vọng cả em cũng vậy. Nhưng nếu chúng ta sống cùng nhau, chúng ta sẽ buộc phải đóng một vai tích cực tại trường. Nếu với em đó là điều phiền toái, tốt hơn anh sẽ không gia hạn hợp đồng nữa.”

“Anh sẽ làm thế sao?”

“Bé con, anh từng là một giáo sư mà không có em. Đó là một công việc. Không phải là cuộc đời anh. Em mới là cuộc đời anh. Có rất nhiều việc anh có thể làm để kiếm sống mà không gây ra xung khắc giữa chúng ta.”

“Nhưng còn các sinh viên của anh, các nghiên cứu của anh thì sao? Anh là một giáo viên giỏi.”

“Anh có thể dạy ở bất cứ đâu. Anh có thể là chuyên gia tư vấn ở trường trung học. Anh có thể khởi nghiệp hành nghề tư. Còn vô khối việc anh có thể làm!”

“Nhưng sẽ ra sao với những cậu thanh niên như Brad?”

Rich nhún vai, cắt phần thịt gà của anh. “Chẳng thiếu gì giáo sư khác.”

“Không, sẽ luôn thiếu các giáo sư giỏi, biết quan tâm tới sinh viên.” Cô đứng dậy khỏi ghế, bước tới quỳ xuống bên cạnh anh. Cô nắm lấy bàn tay anh, nuốt khan một cách nặng nề. “Rich, em đã học được vài điều trong tháng chúng ta xa nhau. Em đã trải qua quá nhiều thời gian trong đời mình chạy trốn khỏi chính bản thân em, và gần như đánh mất mình khi làm thế. Dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ luôn là con gái của bác sĩ Christopher Larsen và Bitsy Larsen, nhưng điều đó không tạo nên con người em. Mà là cuộc sống của em, là những gì em làm trong cuộc sống đó. Nếu anh muốn thay đổi sự nghiệp, hãy làm điều đó. Nếu anh hạnh phúc tại Columbia, hãy ở lại. Dẫu thế nào em cũng sẽ thấy thoải mái!”

“Em chắc chứ?”

“Chắc. Vậy đó là lý do chứ gì?”

“Ý em là sao?”

“Là anh muốn chắc chúng ta không làm hỏng mối quan hệ này, đúng không?”

Anh biết mình đang nhìn cô thật lạ lùng, nhưng khỉ thật, cô trông đợi gì đây?

“Phải, chính là để đoan chắc điều đó.”

“Okay. Tốt lắm!” Cô đưa hai bàn tay ra sau đầu, tháo móc sợi dây chuyền cô đang đeo, thả nó rơi xuống lòng bàn tay.

“Rich.” Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

“Becca, em đang làm gì vậy?”

“Em yêu anh, và tháng vừa qua, khi chúng ta xa nhau, mọi thứ thật khủng khiếp. Em đã hình dung ra cuộc đời mình không có anh, và đó không phải là cuộc sống em muốn sống.”

“Bec...”

“Làm ơn đừng ngắt lời em. Em đã tập đi tập lại, không phải cùng với con mèo, tất nhiên rồi, vì nó đang ở đây với anh. Nhưng đúng là em đã nhẩm lại trong đầu những gì em sẽ nói trong lúc đi tàu điện ngầm tới đây. Khó có khả năng em có thể quỳ xuống được trong bộ đồ em gái anh bắt em mặc, vậy hãy để em nói hết.”

Rich rời khỏi ghế, đẩy nó ra xa, và anh cũng quỳ xuống trước mặt cô.

“Okay.”

“Em muốn ở bên anh mãi mãi. Em muốn chia sẻ cuộc đời em, tình yêu của em, mọi thứ em có, và mọi thứ em sẽ có, với anh và chỉ mình anh. Anh từng nói sẽ không bao giờ cầu hôn em lần nữa. Anh đã nói nếu em muốn kết hôn với anh, em sẽ phải là người cầu hôn. Vậy em muốn hỏi anh. Rich, anh muốn cưới em không? Em đã làm chiếc nhẫn hai mảnh này nhiều năm trước khi còn ở trường. Em nghĩ đến ngày nào đó sẽ trao nó cho nửa kia của chính mình. Em muốn anh trở thành một phần của em. Chiếc nhẫn gồm hai phần ráp khít vào nhau một cách hoàn hảo - giống như em và anh vậy!” Cô ráp hai phần của chiếc nhẫn lại cho anh.

“Và như thế nó trở thành biểu tượng của vĩnh cửu, vì em muốn ở bên anh mãi mãi, từng giây từng phút.”

“Becca, anh sắp ngỏ lời cầu hôn em. Có điều lần này anh sẽ cố làm cho đúng. Xem này.” Anh cho tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn cô Rose đã đưa cho anh. Anh nhún vai. “Anh đã không tự tay làm chiếc nhẫn này cho em. Quỷ thật, anh thậm chí còn không chọn nó. Cô Rose đưa nó cho anh vì bà muốn em đeo nó.”

“Anh sắp cầu hôn em ư? Nhưng anh đã nói...”

“Từ khi nào em bắt đầu nghe theo những gì anh nói vậy?”

Becca mỉm cười và sụt sịt cùng một lúc. “Em luôn lắng nghe. Em chỉ hiếm khi làm những gì anh bảo em làm mà thôi.”

“Becca, em có muốn làm vợ anh không?”

Cô bật cười. “Ồ không, anh không thể. Em là người hỏi trước.”

“Về mặt lý thuyết, anh là người thứ nhất đã cầu hôn. Em là người thứ hai.” Becca đảo mắt đi. “Anh có chịu trả lời câu hỏi của em không, hay chúng ta sẽ phải đánh nhau vì nó đây?”

“Nếu chúng ta đánh nhau, sau đó chúng ta sẽ lại phải dàn hòa.”

“Rich, em có linh cảm chúng ta sẽ phải dàn hòa trong suốt phần còn lại của đời mình.”

Anh hôn cô trong lúc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. “Chúa ơi, anh cũng hy vọng là thế.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...