Bữa Sáng Trên Giường

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

Rich nói anh đã pha cà phê, rồi cho cô hay anh đã chuẩn bị một món salad quả tươi hấp dẫn, thậm chí còn được trang trí bằng lá bạc hà. Hoặc giả Becca là huấn luyện viên tạo nên các Vị Thần Nội Trợ xuất sắc nhất thế giới, hoặc Rich đang tô vẽ thực tế lên một chút.

“Em im lặng đến phát sợ lên được. Em không đang trong cơn sốc đấy chứ?”

Becca nhấp một ngụm cà phê và lắc đầu. “Không, không hề sốc, chính xác là vậy.”

Đầu óc cô đang hoạt động hết công suất để cố cảm nhận ý nghĩa của tất cả những thay đổi vừa diễn ra. Rich nghĩ cô sắp cháy túi và đề nghị giúp cô về tiền bạc. Anh nói anh yêu cô. Anh thật tuyệt vời trên giường, và nếu anh không nói dối, anh đã chuẩn bị một cốc cà phê không chê vào đâu được. Có lẽ nào cô đã khám phá ra người đàn ông hoàn hảo?

Rich nhâm nhi cốc cà phê của anh rồi thưởng thức món salad quả tươi. “Còn việc gì em muốn làm hôm nay trước khi quay về nhà không?”

Becca ngồi thẳng dậy. “Ôi Chúa ơi, hôm nay là chủ nhật. Không phải anh cần đến nhà bố mẹ anh để ăn tối sao?”

Rich lấy một tờ báo từ trong túi nilon ra và lướt qua trang đầu. “Anh đã gọi cho mẹ anh hôm qua và nói anh đang bận giúp một người bạn chuyển nhà, vậy nên không có gì phải vội cả. Anh nghĩ chúng ta đến trưa mới phải trả phòng.”

Cô giật chăn khỏi đôi chân mình. “Khỉ thật, em đã hẹn gặp Mike và Annabelle lúc mười giờ.”

Anh gập tờ báo lại, dường như hoàn toàn dửng dưng. “Không có vẻ gì là em kịp giờ cho cuộc gặp đó đâu.”

“Phải rồi, xin cảm ơn. Như thể em không thể tự mình hiểu ra chuyện đó được ấy.”

“Rất vui được trở nên hữu ích.” Becca vung chiếc gối lên nện anh túi bụi rồi quay đi. “Tốt hơn em nên gọi điện để hủy cuộc hẹn.”

Becca lê xuống chân giường, lục tìm điện thoại di động trong túi áo khoác. Đi trên hai đầu gối quay trở lại cạnh Rich, cô mở nắp máy ra, bật điện thoại lên và thấy ít nhất một tá tin nhắn của anh trai cô. “Ôi Chúa ơi!”

“Gì vậy?”

“Mike đã cố gọi cho em suốt cả đêm.” Thậm chí cô còn không buồn nghe máy. “Có chuyện gì đó không ổn.”

“Em không thể biết được.”

“Nếu không tại sao anh ấy lại gọi đến cả tá lần như thế?” Cô bấm nút liên lạc, và Mike lập tức nghe máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên.

“Becca, em đã ở chỗ quái quỷ nào vậy? Anh lo đến phát điên lên được. Em nghĩ em có thể cứ đơn giản biến mất khỏi bề mặt trái đất như thế mà chẳng nói cho ai hay em đi đâu sao?” Tim Becca lúc này đã leo vọt lên tận cổ họng cô và bắt đầu đập như đánh trống trong lúc cô nhớ lại cái chết của Chip, trong khi Mike gầm lên với cô. “Anh gọi em cả tá lần chỉ vì anh muốn tìm xem em ở đâu sao? Em đã tưởng có chuyện gì đó xảy ra với Annabelle và đứa nhỏ. Anh làm em sợ chết khiếp.”

“Thế thì tốt. Giờ em đã hiểu anh phải trải qua tâm trạng thế nào suốt tám giờ vừa qua. Bố nói em về từ chiều hôm qua, và em sẽ đi gặp mấy người bạn trước khi quay về nhà. Em không hề trả lời điện thoại. Rich cũng chẳng trả lời máy của cậu ta. Không ai biết hai người ở đâu hết!” Becca thầm nhớ lại rằng cho tới mới gần đây thôi, Mike vẫn còn là một cậu con một. Anh vẫn chưa quen với việc có một cô em gái, và hiển nhiên chưa chịu hiểu một ông anh trai không đồng nghĩa với một người bố hay người mẹ. Cô hít một hơi sâu và chậm rãi trả lời anh. “Em không biết mình đang phải chịu thiết quân luật. Em là một người trưởng thành, và cho dù anh có tin hay không đi nữa, em đã tự lo cho mình từ khi mười tám tuổi, nghĩa là gần chín năm trước. Em không quen với việc phải báo cáo với bất kỳ ai, và em không có ý định bắt đầu chuyện đó lúc này. Em đề nghị anh hãy bình tĩnh lại và chấm dứt đối xử với em như với một cô nhóc sáu tuổi đi!”

Becca nghe thấy vài tiếng động ở đầu dây bên kia.

“Becca, Annabelle đây. Mình xin lỗi. Mình đã nói với anh ấy là anh ấy phản ứng hơi thái quá, và có khi cậu chỉ đi chơi đâu đó cùng Rich thôi. Cậu đã làm thế, đúng không nào?”

“Phải. Anh ấy đang ở đây.”

“Thấy chưa, mình biết hai người rất hợp với nhau mà.”

“Annabelle, mình chỉ muốn báo với cậu mình không thể quay lại kịp lúc mười giờ đâu. Mình sẽ gặp cậu ngày mai, okay?”

“Tất nhiên, có điều hứa với mình một việc.”

Becca đưa bàn tay lên vuốt tóc, và nhận ra tóc mình đang dựng đứng cả lên.

“Gì vậy?”

“Chừng nào Rich không còn ở đó nữa, hãy gọi mình, kể cho mình biết tất cả. Nhưng mình thực sự không muốn quá cụ thể vì anh ấy là anh trai mình, vậy nên không tránh khỏi cả phần đố kỵ nữa. Cậu biết chứ?” Becca bật cười. “Phải, mình có thể thuật lại toàn bộ!”

“Chỉ cần hứa cậu sẽ gọi thôi. Mình sẽ lo cho Mike.”

“Cậu cũng đâu có nhiều lựa chọn. Cậu đã cưới ông anh mình mà.”

“Vậy đấy!”

Becca có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của Annabelle. Mike có thể khiến Annabelle phát điên, song cô yêu anh. Becca ngả người dựa vào Rich. “Chúc may mắn với ông anh bướng bỉnh của mình!” Annabelle tặc lưỡi. “Chúc may mắn với ông anh mình!”

“Cảm ơn, mình sẽ cần tới nó đấy. Mình yêu cậu. Mình sẽ gọi cậu sau.” Becca gập điện thoại lại. “Có lẽ anh sẽ không muốn biết gì về các tin nhắn của Mike. Anh ấy đã cố tìm cách lần ra tung tích em!”

Rich ném tờ báo của anh xuống và đưa tay ôm quanh người cô. “Phải, anh nghe thấy rồi. Đừng lo. Anh trai em sẽ ổn cả thôi, cả Annabelle và đứa bé cũng vậy.”

Nghe thật êm tai, nhưng vẫn chưa đủ để xóa đi nỗi lo sợ ám ảnh dường như đang đeo nặng lấy cô. “Bữa sáng sẽ được mang tới đây sau chừng bốn mươi lăm phút nữa.”

Rich đứng dậy, đi vào phòng tắm, để ngỏ cửa mở. Nghe có vẻ như anh đang đánh răng. “Em muốn làm gì trong phần còn lại của ngày hôm nay?”

Becca đi theo anh vào phòng tắm, anh vẩy ráo nước trên bàn chải rồi đưa cho cô.

Khi cô nhìn anh với vẻ mặt thật ngộ, anh phá lên cười. “Bé con, anh và em đã trao đổi nước bọt với nhau suốt hai ngày vừa qua. Nhưng nếu em muốn, anh có thể qua phòng tắm bên kia tìm một chiếc bàn chải mới.”

“Không. Chỉ là em chưa bao giờ... không sao đâu.” Quỷ thật. Lạ lùng làm sao. Cô đã quan hệ tình dục không ít, và từng có không ít bạn tình. Cô không phải một ả cuồng dâm, song cô thích tình dục, vì vậy mỗi khi có bạn tình, cuộc sống tình dục của cô đều rất tích cực. Trong tất cả những quãng thời gian đó, cô chưa từng làm chuyện gì thân mật tỉ như dùng chung bàn chải hay tắm vòi hoa sen chung với bất cứ ai trong số các bạn tình của mình. Cô mới vừa đột nhiên nhận ra sự thật này.

Cô lấy kem đánh răng lên bàn chải và bắt gặp Rich đang nhìn mình đầy thú vị. “Em muốn về nhà. Em cần hình dung ra những gì phải làm với các tác phẩm của mình, và có thể cập nhật luôn thể hồ sơ giới thiệu của em!” Cô ngậm bàn chải vào miệng, đóng nắp tuýp kem lại rồi bắt đầu đánh răng.

“Nghe có vẻ hay đấy!”

Becca hoàn tất việc đánh răng trong lúc Rich đứng ngắm nhìn. Cô cắm bàn chải trở lại giá đỡ, quay lại và hôn anh. “Cảm ơn.”

“Vì cái gì?”

“Vì mọi thứ. Đây là lần đầu tiên em có cơ hội để chứng kiến sáng tác của mình được đánh giá dựa theo chính giá trị của chúng. Không phải vì họ của em, hay vì bố em đã giúp cậu con trai của ai đó vào được trường y, hay vì ông và ai đó cùng là thành viên của một câu lạc bộ đồng quê. Emily Stewart sẽ đến xem những tác phẩm của em mà không biết gì về những điều đó. Với em, thế đã là rất nhiều!”

“Bà ấy sẽ thích chúng. Em sở hữu tài năng thật khó tin.”

“Anh đang thiên vị.”

“Tất nhiên, nhưng anh cũng không phải thằng ngốc. Anh rất thích sáng tác của em. Đó là một phần của chính em!”

Becca không biết nên nói gì, vậy là cô hôn anh.

Một điều Rich nhận ra rất nhanh là nếu có lúc nào đó anh và Becca thực sự sống cùng nhau, họ sẽ cần một nơi rộng hơn nhiều. Anh nhìn quanh căn hộ lúc này đã khá chật chội, mà họ mới chỉ bày ra một nửa số tác phẩm mang theo về nhà.

“Cậu muốn đặt món này ở chỗ nào?

Rich quay lại, trông thấy Wayne đang bê một bức tượng bằng kim loại. Anh nhún vai. “Cứ để tạm vào chỗ nào đó, miễn là không vướng chân. Bọn này sẽ tính sau.”

Wayne bước qua trước mặt Annabelle, người cũng có mặt để giúp một tay, và ngán ngẩm, “Đừng có liều bê thứ gì nặng hơn cái xắc tay của cô đấy!” Anh ta quay lại, nhìn một hồi lâu thật khắt khe vào chiếc xắc màu đỏ và tím của cô. “Mà nói đến cái xắc này, có lẽ cô sẽ phải nghĩ lại về lựa chọn của mình. Ở đây chúng ta đang nói tới một cái xắc tay chứ không phải một cái túi du lịch!”

“Tôi mua nó để làm túi đựng đồ cho em bé luôn. Tôi đang dùng thử xem có ổn không.”

Wayne đưa tay chống nạnh, lắc đầu. “Nó chỉ ổn khi cô mượn lấy một đứa trẻ và bế đi theo cùng cái túi này. Còn giờ hãy chấm dứt trò ngớ ngẩn này đi và tận hưởng niềm vui mang theo mình một chiếc xắc xinh xắn khi cô vẫn còn cơ hội!”

Annabelle rót cho mình một ly nước cam rồi đưa mắt dõi theo trong lúc Mike từ phòng để máy giặt, nơi anh vừa kiểm tra những thiệt hại do vụ hỏa hoạn gây ra, đi trở vào bếp. Anh bước tới sau lưng cô, ôm cô trong vòng tay. “Hãy nghe lời Wayne, cậu ấy biết rõ mình nói gì.”

“Không, anh ta chỉ không thích cái túi thôi. Đó là hai chuyện khác hẳn nhau.”

Wayne bật cười. “Rất xin lỗi, bác sĩ. Nhưng cô ấy nói đúng. Đỏ và tím trông đậm chất của năm ngoái quá!” Rich chợt thấy Becca đang cười nhìn anh. Khi anh phản hồi bằng cử chỉ “gì vậy?” thông dụng, cô mở miệng nói vài từ gì đó. Khi đã rõ mồn một là anh không hiểu cô đang nói gì, cô đi vào phòng ngủ của anh và ra hiệu bảo anh đi theo. Tuyệt - đúng điều anh muốn làm khi Mike đang chăm chăm dõi theo nhất cử nhất động của anh. Nếu để tâm đến cái nhìn trên khuôn mặt Mike, rõ ràng anh chẳng mấy phán khởi với việc lựa chọn người sống chung nhà hay bạn tình của Becca. Cũng chẳng khác gì so với nếu cô vẫy một tấm vải đỏ trước mặt một con bò tót đang nổi đóa hay vẽ một tám bia ngắm bắn lên lưng Rich.

“Đóng cửa lại đi!”

Rich làm theo và dựa lưng vào cánh cửa. “Em thực sự nghĩ đây là một ý tưởng hay đấy chứ?”

Becca đưa hai cánh tay ôm quanh người anh. “Em không tài nào tìm được món quà dành cho Annabelle. Em ra xe định mang nó vào nhà, và nó đã biến mất.”

Rich mỉm cười. “Anh đã đi trước em một bước, bé con. Anh đã chăm lo tới nó ngay khi anh biết em gái anh đang trên đường từ nhà bố mẹ anh tới đây.” Rich kéo cửa tủ quần áo hé mở, lấy một chiếc làn cũ từ mé trong ra. Rồi lục lọi qua những chiếc áo phông bẩn và quần đùi cũ mèm. “Anh đã giấu nó trong này.”

“Thế còn những thứ ở trên là gì vậy?”

“Ngụy trang.”

Có tiếng gõ cửa, rồi cánh cửa bật mở. Mike ló đầu vào.

“Trong trường hợp hai vị đang cho nhau xem các hình xăm của mình hay... cách phân loại đồ trước khi giặt, chúng tôi đã hoàn tất việc dỡ đồ từ trong xe ra, và mọi người đang chuẩn bị tới chỗ DiNicola để ăn tối, vì bất cứ ai cũng sẽ có thể đi ăn sau bữa trưa hay bữa chiều, hoặc bất cứ cách nào mà mẹ cậu gọi chúng!”

Becca ném mấy món quần áo của Rich trở lại lên trên chiếc làn để che bức tượng.

Mike đưa mắt liếc xéo về phía Rich. “Tôi nghĩ đây là phòng của cậu.”

“Đúng thế. Becca chỉ đang dạy tôi cách phân loại đồ trước khi giặt.” Rich kéo cửa tủ đóng lại và đá chiếc giày của Becca vào gầm giường. Để Mike trông thấy quần áo của Becca rải rác khắp bên trong phòng ngủ của Rich là điều cuối cùng anh cần đến lúc này.

“Ga trải giường đẹp lắm!”

Rich ngẩng cằm lên thừa nhận rồi bước qua trước mặt Mike. “Phải rồi, đó là điều xảy ra khi người ta không chịu phân loại đồ của mình trước khi giặt.”

Wayne đứng chống nạnh giữa căn hộ, đưa mắt nhìn quanh. “Becca định làm gì vậy? Khởi nghiệp phòng trưng bày nghệ thuật riêng của mình chắc?

Annabelle nhấp món nước cam của cô. “Tôi đã đề nghị được làm việc đó giúp cô ấy. Có Chúa chứng giám, suốt hai năm vừa rồi tôi đã cố xoay xở tổ chức một cuộc trưng bày cho Becca. Cô ấy buộc tội tôi là kẻ gia trưởng. Nhưng thực ra chuyện chúng tôi có quan hệ thân thích chẳng liên quan gì tới chuyện này cả, nhưng cô ấy đâu có chịu tin tôi.” Becca trừng mắt lên. “Cô ấy nói đúng đấy. Tôi không hề tin cô ấy. Nếu tôi có được chỗ đứng của mình trong thế giới mỹ thuật, tôi sẽ không đạt được điều đó vì bà chị dâu của tôi dành cho tôi một cuộc trưng bày tại phòng trưng bày của mình. Xin lỗi. Mình sẽ đạt được điều đó bằng chính năng lực của mình, hoặc không đạt được gì hết. Bên cạnh chuyện này, mình vẫn còn vài chủ định nữa.”

Annabelle nhìn cô bạn mình đầy dò hỏi, và Rich chợt khao khát muốn đưa tay khoác quanh người Becca, đứng bên cạnh cô. Anh hiểu cô. Chỉ có điều anh không rõ cử chỉ đó có được cô hoan nghênh hay không, hay sự dò xét soi mói mà mối quan hệ của họ sẽ nhận được.

Rich và Becca từ chối tham gia bữa tối, thay vào đó hai người gọi mang pizza đến. Anh sốt ruột muốn được thấy những người khác đi hết, song chẳng có cách nào giục giã họ mà không khiến anh có vẻ đang có động cơ ngấm ngầm.

Khi họ đã tìm được chỗ cho mọi tác phẩm của Becca, căn hộ trông chẳng khác gì một phòng trưng bày nhỏ, và Rich thích điều này. Rắc rối duy nhất là giờ đây chẳng còn chỗ trống nào cho Becca trong phòng riêng của cô nữa. Hai người đứng chen chúc trong căn phòng nhỏ. Rich chưa bao giờ là người vòng vo, vậy là anh đi ngay vào điều muốn bàn.

“Vì kiểu gì anh và em cũng ngủ cùng nhau, chẳng có lý do gì để không chuyển đồ của em vào phòng anh cả. Em nghĩ sao?”

Cô không nói gì. Rich từng nghe nói tới những khoảng lặng ngập ngừng đầy ý nghĩa, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm qua tình huống nào tương tự thế này. Khi cuối cùng anh đối diện với cô, cách duy nhất anh có thể mô tả vẻ mặt của cô là tâm trạng sốc. Okay, anh biết mọi chuyện đang có phần hơi khó xử. Cả anh và cô đều cảm thấy con đường của họ đang chạy qua chương mới này trong mối quan hệ giữa hai người, nhưng mẹ kiếp, anh vốn nghĩ có lẽ cô cần nói gì đó. Muốn làm rắc rối sự tình lên ư, hãy dành chuyện này cho Becca. Dường như họ đang ở trong khoảng thời gian chờ cho màn tiếp theo của vở diễn bắt đầu. Quãng thời gian chờ đợi đã kéo dài đủ lâu để anh có thể đi vệ sinh rồi lấy cho mình một chai bia nếu anh muốn, nhưng thay vì làm thế, anh chỉ đứng nhìn cô suy tư - một điều thật đáng kinh ngạc. Dường như cô đang lập ra trong đầu bản danh sách các khả năng rồi loại bỏ dần sau khi đã cân nhắc qua từng khả năng một.

Cô hé miệng, như thể muốn nói gì, rồi lại khép đôi môi lại chỉ để soát lại lần nữa bản danh sách trong đầu mình, rồi cuối cùng hít một hơi thật sâu. “Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta sống cùng nhau, sống cùng nhau.” Đúng thế. “Chẳng lẽ em nghĩ chúng ta sẽ quay lại trở thành những người bạn đơn thuần sống chung nhà sau tối hôm qua sao?”

“Em không nghĩ gì cả. Anh đã bảo em đừng nghĩ ngợi.”

“Từ lúc nào em bắt đầu nghe lời anh vậy?”

“Em không biết.”

“Và nếu đúng em nghe lời anh, hẳn em cũng nhớ anh đã nói chúng ta sẽ xem xét đến mọi chuyện sau. Vậy nên, bé con, hãy để sau. Chấm hết!”

Okay, vậy là anh đã mất bình tĩnh. Nhưng mẹ kiếp, anh nói anh yêu cô. Anh chưa từng nói với ai ngoài người thân trong gia đình rằng anh yêu họ. Anh đã làm chính mình cũng phải hoang mang sững sờ khi nói ra những lời đó theo cách anh đã nói. Quên bẵng cô vẫn đang đứng trước mặt, anh bật rủa bằng tiếng Ý.

“Anh đang nguyền rủa em hay chính mình vậy?”

Rich ngồi xuống mép giường cô. “Chính mình. Em thấy đấy, Bec. Trước đây anh chưa bao giờ ở vào vị thế như chúng ta lúc này. Có Chúa chứng giám, anh không dám chắc anh có thể tìm ra một cách tệ hại hơn để nói với em rằng anh yêu em so với chuyện thổ lộ điều đó trong một cuộc cãi vã...”

“À, như thế sẽ rất độc đáo, nhưng anh đã chệch đích nếu anh muốn thử làm em mềm lòng.”

“Thế nhưng rốt cuộc anh vẫn làm được, phải không nào?”

Becca ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lên đấm vai. “Phải, và cũng đúng là anh đã phải ngủ trên một vũng nước mắt.”

Rich cười. Họ sẽ thu xếp được ổn thỏa với nhau. “Becca, chừng nào anh và em ở bên nhau, anh hứa em sẽ không bao giờ phải ngủ trên một vũng nước mắt.”

“À, thế mà em đã nghĩ anh chẳng lãng mạn chút nào.”

Trong khi họ đợi những chiếc pizza được mang tới, Rich lấy chiếc laptop của anh ra và kiểm tra các email công việc. Một vài sinh viên đã email cho anh các bài tập cần nộp; một trong số đó là Brad. Rich mở bài làm ra. “Cái quái gì thế này?”

Becca ngước nhìn lên khỏi màn hình máy tính của cô, cô cũng đang soát lại các trang trình chiếu giới thiệu tác phẩm của mình.

“Có gì không ổn sao?”

Rich lắc đầu, đưa tay lên lùa vào mái tóc. “Cậu sinh viên này của anh đang gặp khó khăn. Anh và cậu ta đã gặp nhau vài lần, trao đổi về các bài kiểm tra. Quỷ tha ma bắt, anh đã bỏ ra một giờ đồng hồ vào tuần trước để giúp cậu ta lên dàn ý cho một bài luận. Cậu ta vừa gửi lại bài làm, và nó không hề giống những gì anh và cậu ta đã phác ra.”

“Anh nghĩ cậu ta đang lừa dối anh?”

“Anh không biết nữa.” Rich kéo thanh trượt lướt theo trang bài làm. Một bài luận rất tốt.

“Tại sao cậu ta lại viết một bài luận hoàn toàn khác sau khi đã lập dàn ý cho một bài luận cùng với anh, nếu cái này không phải do người khác viết ra?”

“Anh định làm gì?”

“Chúa ơi, Becca. Anh không biết. Anh ghét chuyện này quá. Cậu nhóc đã rất nỗ lực, anh đã cố giúp cậu ta, và cậu ta đã vượt qua. Nếu cậu ta cần được giúp thêm, anh sẵn sàng đề xuất một gia sư cho cậu ta. Anh nghĩ mình cần nói chuyện với cậu sinh viên này.”

“Có thể cậu ta đã tìm được gia sư cho mình.”

“Phải, mà cũng có thể cậu ta mua bài làm của ai đó. Lạy Chúa, cậu ta chỉ là một cậu bé. Cậu ta hẳn đã có một quãng thời gian khó khăn để cố thích nghi với trường đại học. Nếu gian lận, cậu ta sẽ làm hỏng toàn bộ tương lai của mình.”

Becca đặt máy tính của cô xuống và đến bên cạnh anh. “Có lẽ anh nên cho cậu ta cơ hội sửa chữa sai lầm. Bao giờ đến hạn nộp bài?”

“Còn đến ngày mai.”

“Okay, thế nào nếu anh email cho cậu ta và nói với cậu ta anh đã mất email cậu ta gửi. Yêu cầu cậu ta gửi lại bài luận - bài mà anh và cậu ta đã cùng lên ý tưởng.”

“Nhưng anh đâu có để mất nó.”

“Em biết.” Cô xích lại gần anh, cầm lấy bàn tay anh. “Rich, chẳng lẽ anh không nghĩ bất cứ ai cũng đáng có một cơ hội để sửa chữa một sai lầm sao? Chẳng lẽ anh không mong mình có cơ hội để làm lại sao?”

Khỉ thật, nói thẳng ra đúng là anh có muốn vậy, song nếu anh có một cơ hội như thế, anh không dám chắc mình có thể học hỏi được gì từ nó, nếu xét tới cách anh đã thành công trong việc cố để không học gì từ trường quân sự.

Becca nói tiếp. “Nếu thực sự cậu ta gian lận, hẳn cậu ta đang ngồi đó ước gì có thể chui vào hộp thư điện tử của anh để lấy bài luận đó về. Nếu anh cho cậu ta cơ hội, có thể cậu ta sẽ sửa chữa sai lầm của mình. Cậu ta vẫn còn thời gian để viết lại bài luận. Nếu cậu ta không gian lận, cậu ta sẽ gửi lại đúng bài luận trước kèm theo một lời giải thích hợp lý.”

Rich ghé người sang và hôn cô. “Một cơ hội để làm lại, đúng không?”

“Chỉ một thôi.”

“Okay.” Rich xóa bài luận đi, rồi viết cho Brad vài dòng báo cho cậu ta rắc rối anh gặp phải. Anh cũng yêu cầu gặp riêng Brad ngày mai sau giờ học. Anh bấm nút gửi, đặt máy tính của mình xuống rồi đứng dậy đi lấy cho mình một chai bia.

Becca đi theo anh. “Anh đang bực mình.”

Rich nhún vai, mở nút chai, rồi tu một ngụm.

“Đúng vậy. Anh ở đó là để giúp những cậu nhóc này học hỏi. Anh vẫn chưa hình dung ra cần giúp Brad bằng cách nào, nhưng anh đang suy nghĩ về việc này. Nếu đúng cậu ta đã làm điều anh nghĩ cậu ta đã làm, cậu ta không chỉ đã cười nhạo anh, mà cậu ta còn đồng thời bỏ cuộc. Anh từng nghĩ anh và cậu ta là một đội, và cậu ta chỉ đùa cợt.”

Becca nhìn anh với vẻ cười cợt.

“Gì vậy?”

Cô nhún vai. “Thật tốt khi anh bận tâm nhiều đến thế. Hãy cho Brad một cơ hội. Có khi cậu ta chỉ khiến anh ngạc nhiên!”

Rich kéo Becca về phía anh. “Anh hy vọng là vậy.”

Sáng thứ Hai, Rich tỉnh giấc một cách từ từ, và phải mất một lúc anh mới hiểu ra không phải anh đang mơ. Becca đang đưa chân kẹp quanh người anh, đầu cô nằm ngay dưới vai anh, bàn tay cô áp vào dưới cằm cô. Anh chưa bao giờ nghĩ mình là một người đàn ông rất đa cảm, nhưng anh phải thừa nhận mình đúng là một gã khốn may mắn nếu có cơ hội thức giấc như thế này mỗi buổi sáng.

Tối hôm qua, sau khi ăn tối, họ đã làm tình dưới vòi hoa sen. Chính ở trong phòng tắm hoa sen Rich nhận ra căn hộ của họ đã trở nên quá chật chội với các tác phẩm nghệ thuật đến mức chẳng còn chỗ nào cho phép đứng tựa lưng vào tường ngoài dưới vòi hoa sen. Rich chẳng phải là người cổ vũ cuồng nhiệt cho việc làm tình tựa vào tường, nhưng sau khi đã trải nghiệm qua nó cùng Becca dưới vòi hoa sen, chắc chắn sự say mê cho chuyện này đã lớn lên nhiều trong anh. Quần áo của cô chiếm hết quá nửa tủ quần áo của anh, những món đồ lót còn sót lại của cô được nằm gọn ghẽ cạnh đám quần lót của anh, và bức tượng đầu tiên Becca tạo ra đang kiêu hãnh ngự trên bàn. Cuộc đời thật tuyệt. Anh muốn hôn cô để đánh thức cô dậy, nhưng sau khi xem qua giờ, anh nghĩ tốt hơn không nên khởi đầu một chuyện mà anh không thể hoàn tất được.

Anh rời khỏi giường, cố gắng không làm cô thức giấc, tắm nhanh dưới vòi hoa sen trước khi mặc đồ trong bóng tối. Với hiểu biết mới có được của mình, anh bắt tay vào pha một bình cà phê đúng nghĩa vì anh đang cần được cung cấp caffeine cũng khẩn cấp chẳng kém gì cần chứng minh cho Becca thấy món cà phê anh chuẩn bị hôm trước thực sự là tác phẩm của anh. Anh cũng cần chứng minh với chính mình rằng thành công của anh không phải là chuyện chẳng may. Sau khi đã thỏa mãn cơn đói của con mèo to mồm, hay đòi hỏi nhưng cũng phải thừa nhận là có tính cách thú vị nhất trên đời, Rich vẫn nhớ làm nóng những chiếc cốc uống cà phê. Vì họ không có vòi nước nóng tự động, anh cho mấy chiếc cốc vào lò vi sóng trong một phút trong khi anh kiểm tra xem có thể chuẩn bị thứ gì cho bữa sáng. Anh đã huy động đến túi bít cốt cuối cùng của mình, và sau màn đón nhận hờ hững dành cho cả món bít cốt lẫn cà phê của mình trong quá khứ, anh quyết định làm món ăn sáng duy nhất khác mà anh biết chắc mình sẽ không làm hỏng. Bánh mì nướng! Anh phết bơ lên bánh mì, tìm thấy mấy lọ mứt quả nhỏ loại vẫn được cho vào các giỏ quà tặng, đặt chúng lên khay bên cạnh món cà phê, rồi bê khay tới bên giường, trong khi Tripod nhấp nhổm chạy sát cạnh tháp tùng.

“Becca?”

“Ừm?”

“Dậy thôi, bé con. Anh mang cà phê đến tận giường cho em đây!”

Đôi mắt cô mở ra, một nụ cười hé nở trên đôi môi trong khi cô ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. “Anh pha cà phê cho em?”

Anh cố hết sức không nhìn chằm chặp vào bộ ngực trần của cô, thay vào đó chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.

“Đúng vậy, cà phê đích thực - và bánh mì nướng đích thực!”

Anh nhấp một ngụm cà phê để đảm bảo chắc chắn nó không quá tệ. Đáng ra anh nên làm chuyện này trước khi đưa cho Becca cốc cà phê của cô. Anh thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra nó hầu như cũng ngon chẳng kém gì món cà phê anh đã pha ở nhà nghỉ.

Cô dè dặt nhấp một ngụm và không hề phun ra. “Cảm ơn anh.” Mở lọ mứt quả mâm xôi ra, cô phết mứt lên lát bánh mì nướng của cô. “Anh dễ thương quá!”

Chính xác ra dễ thương không phải là thứ anh tìm kiếm, nhưng anh còn trông đợi gì nữa? Đây là cà phê và bánh mì nướng. Rich cắn một miếng lớn bánh mì nướng và uống cạn cốc cà phê. “Anh ước gì anh có thể ở lại, nhưng anh phải có mặt ở trường trong - anh xem đồng hồ - bốn mươi lăm phút. Vậy anh sẽ gặp em ở đây vào giờ ăn tối?”

“Okay, em phải tới chỗ ngôi nhà đá nâu để xem tình hình giấy phép cho hệ thống điện. Em không nghĩ em sẽ về muộn, nhưng em sẽ gọi nếu có gì xảy ra. À, và cho em biết những gì xảy ra với Brad nhé.”

“Tất nhiên.” Anh đặt cốc xuống bàn, lập tức Tripod bước qua lòng Becca hướng tới chỗ chiếc cốc. Rich đã quên không để lại một ít cho nó. “Có khi em sẽ muốn uống cà phê của mình trước khi Tripod làm điều đó đấy.”

“Sao cơ?”

“Tripod là một gã nghiện cà phê. Cẩn thận đừng để nó bị bỏng.” Anh hôn cô, lấy luôn đi vẻ bối rối không hiểu trên khuôn mặt cô. “Chúc một ngày tuyệt vời. Anh yêu em!” Rich không đợi cô trả lời vì bất chấp tất cả sự tự cao tự đại của mình, anh vẫn sẽ phải đợi tới khi cô hiểu ra sự thật rằng cô yêu anh. Anh không thấy lo. Becca có thể rất thận trọng, nhưng cô là một người thông minh. Một khi cô đã lập xong danh sách của mình và kiểm tra nó hai lượt, cô chắc chắn sẽ đi tới kết luận duy nhất hợp lý: cô đã phải lòng anh vì những cốc cà phê. Anh hy vọng là vậy.

Becca bắt đầu nói, “Anh cũng vậy” về có một ngày tuyệt vời, nhưng không nói gì về chuyện cô yêu anh. Nhưng rồi cô dừng lại. Cô không muốn nói ra vì cô không dám chắc đúng là vậy. Okay, có lẽ điều đó không hoàn toàn đúng; cô không hoàn toàn chắc cô muốn yêu anh. Hãy đối diện với điều đó. Anh chàng này thực khó đoán, tự cao và quá điển trai cho chính lợi ích của anh ta. Điện thoại đổ chuông. Becca đặt cốc cà phê của cô xuống và nhấc ống nghe lên. “Xin chào!”

“Ông anh mình đi chưa?”

Becca ngả người dựa lên chồng gối và đẩy Tripod khỏi lòng cô. “Đúng thế, Annabelle. Rich vừa đi xong. Cậu tính toán thời gian không chê vào đâu được!”

“Ồ, tuyệt quá. Giờ hãy cho mình biết về chuyện giữa hai người đi!”

“Mình không biết nên nói gì nữa. Mình đang cố suy xét mọi thứ.” Annabelle buông ra một hơi thở đầy thất vọng. “Cậu sẽ lập một danh sách, đúng không nào?”

“Cậu có gì không hài lòng với những bản danh sách sao? Chúng giúp mình nhìn nhận mọi thứ.”

“Cô bạn đáng yêu ơi, các bản danh sách là dành cho công việc chứ không phải cảm xúc. Nếu cậu muốn nhìn nhận rõ ràng hơn cảm xúc của cậu, cậu cần phải tâm sự với người bạn thân nhất của cậu - có nghĩa là mình.” Becca đưa tay ra với lấy cốc cà phê của cô chỉ để phát hiện ra Tripod đang chui đầu vào trong cốc, hai tai anh chàng nhô lên qua vành miệng cốc. “Tripod, thôi ngay đi, cậu bé. Cà phê không tốt cho các chú mèo đâu, cho dù Rich có nói gì đi nữa.”

Cô kéo con mèo ra khỏi cốc cà phê, và anh chàng quay sang liếm nhặt vụn bánh mì nướng trên khay. “Anh trai cậu đã cho Tripod uống cà phe!”

Annabelle bật cười. “Phải, nghe đúng như một việc Rich sẽ làm. Nó nhắc cho mình nhớ đừng bao giờ để anh ấy trông trẻ.”

“À, ít nhất là khi không có ai kiểm soát.”

“Có phải cậu đang lên kế hoạch trở thành người kiểm soát không?”

Đó đúng là điều cô đang mường tượng ra, song cô không định thừa nhận. “Mike thế nào?”

“Mình không để cậu đánh trống lảng đâu. Trước đây đã bao nhiêu lần cậu ép mình phải kể lại mọi thứ khi Mike và mình còn đang hẹn hò?”

“Okay. Cậu thắng rồi. Vậy cậu muốn biết gì?”

“Hai người đã ở đâu khi Mike phát điên lên vì tìm kiếm các vị?”

“Rich và mình gặp Tristan, Kendal cùng những người khác ở quán The Big Easy.”

“Chúa ơi, cậu quả là can đảm!”

“Ngu ngốc thì đúng hơn. Mình không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa. Thật tồi tệ!”

“Đừng nói với mình là Rich đã làm điều gì đó...”

“Không, anh ấy rất tuyệt. Tất cả là do Tristan. Hắn nói với anh cậu rằng hắn không tin nổi mình còn đủ can đảm để chường mặt ra sau khi đã mất lãnh địa và một nửa số tín phiếu cho - xin lỗi về cách diễn đạt - một gã con hoang nào đó.”

“Vậy mà Rich để hắn nguyên vẹn sao?”

“Trông anh ấy có vẻ như muốn giết Tristan, nhưng anh cậu vẫn bình tĩnh nói với hắn rằng gã con hoang đó là em rể và cũng là một trong những người bạn thân nhất của anh ấy, và Tristan cần thêm một chút tư cách. À, đó là những gì xảy ra trước khi mình vào cuộc...”

“Mình chắc là cậu có vài điều để nói.”

“Cậu biết là thế mà. Nhưng Annabelle, mình thấy thật ê chề. Mình kéo Rich đi cùng tới đó chỉ để bị bọn họ hỏi mình có cảm giác thế nào khi rơi vào cảnh khốn cùng. Mình dám thề nếu lúc đó không phải mình đang ở nơi đông người, chắc mình đã xé nát mặt con điếm Kendal đó ra rồi.”

“Mình sẵn sàng trả bất cứ giá nào để được chứng kiến cảnh đó. Mình luôn thấy ghét Kendal.”

“Giờ Rich nghĩ mình đã phá sản. Thực ra anh cậu đã đề nghị giúp mình tiền!”

“Chúng ta đang nói về ông anh mình - Richard Antonio Ronaldi phải không? Chắc chắn phải là tình yêu rồi. Hoặc là thế, hoặc là cuối cùng anh ấy đã bước qua ranh giới cuối cùng.”

“Phải rồi, đúng là anh ấy đã nói yêu mình. Tất nhiên, anh cậu buột miệng nói ra điều đó trong lúc đang la lối mình.”

“Đó là cách của người Ý mà. Song chắc chắn anh ấy thực sự có ý đó nếu anh ấy nói ra trong lúc đang bực bội. Hãy cẩn thận với ông anh mình, Bec. Mình không nghĩ anh ấy từng nói những lời đó với bất cứ ai không có chung bộ gene với mình - một bộ gene khá tối tăm u ám. Rich đã có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa từng có ai khiến anh ấy thực sự quan tâm, hay ít nhất mình chưa từng biết người nào như vậy. Cậu có yêu anh mình không?”

“Có những lúc anh ấy nhìn mình như thể thấy được điều gì đó mà những người khác không thấy được. Cậu hiểu chứ?”

“À phải. Mình đã chứng kiến anh ấy cố gắng tìm hiểu về cậu hôm qua. Anh ấy là một anh chàng thông minh, Bec. Anh ấy đã ở trong ngành tâm lý học được bao lâu rồi nhỉ?”

“Cậu nghĩ anh ấy đang dùng tâm lý học phân tích tìm hiểu mình?”

“Không, mình nghĩ anh ấy đang bắt sóng suy nghĩ của cậu, và anh ấy hiểu cậu, hay đang cố hiểu. Nếu không tại sao anh ấy lại phải lòng cậu? Cậu đâu phải là người cởi mở nhất trên đời. Cậu luôn gọi mình là kẻ tự kìm nén bản thân, nhưng hãy để mình nói cho cậu biết, cô em chồng thân mến, cậu có thể đăng đàn giảng bài về chủ đề đó đấy.”

“Mình đâu có tự kìm nén bản thân.”

“Có một sự khác biệt giữa kìm nén bản thân về tình dục và về tình cảm. Mình rất yêu quý cậu, nhưng cậu phải thừa nhận cậu giấu giếm quá nhiều về bản thân mình trước những người khác.”

“Nhưng...”

“Mình biết tại sao cậu làm thế, cô bạn thân mến. Và thế cũng được, nhưng cậu không thể làm vậy với người đàn ông cậu yêu. Vậy hãy cứ tiếp tục như cậu muốn, cứ lập những bản danh sách của cậu nếu chúng làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng mình có cảm giác là ván đã đóng thuyền rồi. Cậu yêu Rich. Anh ấy yêu cậu. Giờ hãy mở lòng mình đón nhận anh ấy, tin tưởng anh ấy sẽ không làm cậu tổn thương. Mình đã nói với ông anh mình là mình sẽ nện vỡ xương bánh chè của anh ấy nếu anh ấy dám làm thế.”

“Mình có thể hình dung ra.”

“Becca, hãy thử hình dung ra cuộc đời cậu không có anh ấy. Nếu những gì cậu thấy là một chuỗi ngày hạnh phúc, như thế hai người chẳng có gì chung ngoài những cuộc làm tình nóng bỏng. Hai người đã làm chuyện đó rồi đúng không? Ý mình là những màn làm tình nóng bỏng ấy.”

“Rồi.”

“Tốt, những cuộc ái ân say đắm là một phần quan trọng của một mối quan hệ. Giờ, nếu cậu hình dung ra cuộc đời cậu không có Rich, và cuộc đời đó thật tệ hại, thì mình khuyên cậu hãy mở lòng với ông anh mình và chờ xem chuyện gì xảy ra. Quả thực không còn lựa chọn nào khác nữa.”

“Luôn luôn có lựa chọn.”

“Chắc rồi, okay, cậu có thể khổ sở bất hạnh khi không có anh ấy, hoặc có thể nắm lấy cơ hội được trở nên cực kỳ hạnh phúc. Chẳng có gì khó hiểu cả, em chồng thân mến!”

Becca bật cười. “Phải, với cậu thật dễ để đưa ra lời khuyên, quý bà Cực Kỳ Hạnh Phúc!”

“Cậu hiểu đúng rồi đấy. Nhảy xuống đây đi, nước đang rất mát.”

“Đúng giọng của một cô dâu mới cưới. Mình cần đi tìm một ít cà phê không dính nước bọt mèo đây.”

“Okay, mình sẽ ở nhà cả ngày, trong trường hợp cậu muốn nói chuyện.”

“Cảm ơn cậu.” Becca bấm nút dừng cuộc gọi rồi bắt đầu ngày mới của cô. Trước hết, uống một cốc cà phê, sau đó lập một bản danh sách. Becca rót cà phê cho mình rồi đi sang căn buồng dự phòng tìm cuốn sổ ghi chú của mình. Cô thực sự có vấn đề gì đó với những cuốn sổ ghi chú. Một chứng bệnh thực sự. Mỗi lần bước chân vào một cửa hàng, cô luôn ở trong tình thế nguy hiểm sẽ tìm ra một cuốn sổ ghi chú mà cô sẽ không thể sống thiếu được, sổ phác thảo, sổ ghi chép có giấy kẻ ly cô hay dùng để lập các danh sách, những cuốn sổ tự làm rẻ tiền - thực sự không có gì khác biệt cả. Cô muốn có tất cả chúng. Cô chọn lấy cuốn sổ ưa thích của mình, một cuốn sổ ghi chép hiệu Lavenger Circa bìa màu xanh vỏ trứng chim cổ đỏ, cùng chiếc bút máy cùng màu mà cô đã dùng từ rất lâu, rồi bắt tay vào việc lập một bản danh sách. Có lẽ là bản danh sách quan trọng nhất cô có thể lập ra.

Ưu điểm

1. Rich là một người tình tuyệt vời, và không gặp vấn đề gì trong việc bắt kịp ham muốn tình dục của cô.

2. Anh có thể định hướng cho mình, cả trên giường lẫn trong những việc nội trợ vặt vãnh. Không phải anh thực sự là một Vị Thần Nội Trợ như anh vẫn tự xưng, nhưng anh đang cố gắng, và với cô điều này rất có ý nghĩa.

3. Anh thích và ủng hộ việc sáng tác của cô.

4. Anh muốn có cô ngay cả khi anh nghĩ cô đã phá sản.

5. Anh thích thân thể của cô đúng như Chúa đã tạo ra nó, với đôi chân dài, gầy gò và bộ ngực phẳng lì.

6. Anh chấp nhận thích ứng với những tính cách kỳ cục của cô, và không cố tìm cách thay đổi cô.

7. Anh nói anh yêu cô.

8. Anh yêu quý Tripod. Dù con mèo này gần như không thể yêu nổi.

9. Anh luôn sẵn sàng ủng hộ cô, nhưng cho phép cô được tự tranh đấu cho mình.

10. Khi cô nhìn thấy xe cứu hỏa đỗ bên ngoài căn hộ và nghĩ có chuyện gì đó đã xảy đến với Rich, cô hoàn toàn trở nên bấn loạn.

Cô không thể đưa ra thêm được nhược điểm nào nữa. Một chuyện cũng đáng phiền chẳng kém gì việc các ưu điểm hiện ra thật dễ dàng. Cô chưa bao giờ đưa ra được nhiều hơn hai hay ba ưu điểm với bất cứ người đàn ông nào khác cô từng hẹn hò, còn các nhược điểm thì luôn quá nhiều để có thể liệt kê ra hết. Chết tiệt, Annabelle nói đúng. Becca yêu Rich, và cô chẳng thể nào đi được đến một lý do đủ hợp lý để đá anh. Mà cũng không phải cô đang tìm một lý do. Cô không hề nghĩ mình đang tìm kiếm một lý do. Vậy nếu đúng thế thì sao? Cô vẫn không thể đưa ra bất cứ lý do nào, vậy đó chính là điều đáng nói, phải không?

Cô gập mạnh cuốn sổ ghi chép của mình lại, ném nó lên bàn. Giờ cô phải làm điều quái quỷ gì đây? Trước đây cô chưa bao giờ yêu một người đàn ông.

Vậy là Becca làm điều cô luôn làm. Chuyển tâm trạng của mình lên đất sét. Cô nhào một tảng đất to, ra sức nhồi cho đến khi nó phải khuất phục. Phải mất cả một quãng thời gian dài như vĩnh cửu, nhưng cô yêu quá trình này, đẩy tất cả không khí còn bên trong ra ngoài, làm mềm đất, cùng cảm giác của nó khi tảng đất đã trở nên hoàn hảo. Annabelle luôn nói đất sét chẳng khác gì ma túy với Becca. Cô chìm đắm vào một trạng thái như bị thôi miên, thả mình cho đất sét tâm sự với cô, một hình ảnh về tác phẩm trong tương lai hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô, rồi cô bắt tay vào sáng tạo nên nó. Hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô là một đôi nam nữ khỏa thân, người đàn ông giữ cô gái phía trước mình, hai cánh tay anh ta ôm quanh eo cô. Cô sẽ dành cho trí tưởng tượng của người xem hình dung ra họ đang làm gì. Cô không cần phải vẽ phác thảo. Cô chỉ cần hình dung ra Rich đang ôm lấy mình, và nặn theo. Khi đã đi được nửa chừng giai đoạn tạo hình sơ bộ cho bức tượng, cô quyết định sẽ tặng nó cho Rich. Có lẽ đến lúc đó anh sẽ chịu dẹp đi bức tượng đầu tiên kinh khủng đó của cô mà anh đã trở nên gắn bó.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...