Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chương 32: Trở về tòa thành


Chương trước Chương tiếp

- Uyển Nhi, hôm nay là ngày được xuất viện, anh đưa em về nhà. - Hàn Phong mở cửa bước vào, theo sau hắn có rất nhiều người.

Tôi lắc đầu, từ khi tỉnh dậy đến bây giờ tôi còn chưa nói với hắn một lời nào. Hắn luôn ân cần chăm sóc tôi nhưng tôi vẫn chỉ im lặng.

Thấy tôi lắc đầu gương mặt Hàn Phong đã có nét chuyển đổi. Nụ cười trên môi hắn tắt liệm thay vào đó là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn nhếch một bên môi, nở ra một nụ cười nhạt:

- Không về cũng phải về.

Tôi lập tức lắc đầu lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không đồng tình trước sau vẫn ôm chặt gối, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.

- Em... hừ lại sợ tôi. Về thôi.

Hàn Phong không đợi tôi kịp nói lời nào đã bế tôi lên đi thẳng ra ngoài không quên nói với bọn người trong đó:

- Thu dọn mang về tòa thành cho cô chủ.

Tôi không nghe bọn họ nói gì vì hắn đã nhanh chong bước đi thật nhanh đóng sập cửa lại. Tôi ngước mặt lên nhìn hắn, nhìn từ dưới lên gương mặt quả thât đẹp không gì để tả. Đôi mày kiếm sắc sảo, hàng mi dài nhìn từ góc độ này như phủ xuống che đi đôi đồng tử thăng trầm sắc bén, cái mũi cao vút thằng tắp lại nước da màu đồng rắn rỏi. Tôi ôm chặt chiếc gối trong lòng. Bỗng nhiên một lúc lâu sau không hiểu tại sao tôi lại vươn tay chạm lấy bờ ngực săn chắc của hắn khẽ nhấn xuống một chút. Cảm giác cứng nhắc truyền vào tay tôi nếu như dựa vào chắc là tâm lắm. Tôi bất giác dựa vào, hai mắt từ từ nhắm lại hàng mi đen cong vút che phủ đôi đồng tử sơ hãi vùi vào lòng hắn tìm kiếm hơi ấm.

Hình như Hàn Phong cảm thấy được có gì đó không ngừng cọ vào người hắn thì cúi mắt xuống xem. Đôi mày kiếm giãn ra, nụ cười theo đó cũng trở nên ôn hòa. Hắn nhìn cô lúc này tựa như một chú mèo đang vùi vào lóng hắn mà gương mặt đậm ý cười, nụ cười duy trì cho đến khi đưa cô vào phòng của chính mình đắp chăn rồi mới rời đi.

___________________________________________________________________

- Cậu đã điều tra ra ai bắt cóc Uyển Nhi chưa? Hàn Phong ngồi trên sofa, hai tay dang rộng trên thành ghế bộ dạng ung dung.

- Là tổ chức D.A. - Vũ ngồi đối diện hắn, gương mặt nghiêm nghị.

Hàn Phong nhíu mày gương mặt có chút biến chuyển.

- Hừ lại là tổ chức này sao. Điều tra cho tôi nơi ẩn nấp của chúng.

- Tôi đã điều tra nhưng cũng không tra ra được gì, chúng quả là khôn khéo . Chúng nấp trong bóng đêm còn ta ở ngoài sáng thật khó mà lường. - Ngữ khí Vũ trở nên trầm thấp.

Hàn Phong nhếch môi.

- Vậy sao? Không ra cũng phải ra. Tôi không tin bọn người đó có thể lẫn trốn cả đời.

Còn về Thiên băng cậu điều tra đến đâu rồi?

- Tôi đã bắt được Đông Âu. Ông ta cũng khá là ngoan cố nhất quyết không nói nơi đó là nơi nào.

Hàn Phong hơi nhíu mày.

- Không sao, bây giờ tôi cũng không gấp cứ từ từ mà tra tấn cứ đánh đến khi nào hắn khai là được.

- Vâng. Không còn chuyện gì nữa tôi cũng xin ra ngoài. - Vũ nói rồi ý định đứng lên

- Khoan đã, tôi còn chưa nói hết. - Hàn Phong nheo mắt, khẽ cười cười.

- Còn chuyện gì sao anh Phong? - Vũ hỏi

- Tôi biết bên Australia thế lực của cậu rất lớn, tôi cũng biết sẽ có một ngày chuyện trong tổ chức cậu sẽ nắm rỏ trong lòng bàn tay... - Hàn Phong rút ra một điếu thuốc, ý cười i đậm trong mắt hắn chậm rãi đưa lên miệng.

Đầu ngón tay khẽ run, Vũ cố lấy lại bình tĩnh anh nói:

- Anh Phong, tôi không có ý này.... Tôi còn phải học hỏi anh, tôi chỉ cần như thế này là được rồi.

Hàn Phong châm lửa rít một hơi thuốc lá nở một nụ cười nhàn nhạt hai chân vắt chéo.

- Yên tâm, không cần như thế tôi chỉ là có ý thế thôi. Tôi không định về hưu sớm thế. Về nghỉ ngơi cho tốt, cậu vất vả quá rồi.

Vũ hơi nheo mắt, anh quen Hàn Phong mười năm, theo như tính cách của hắn thì những lời nói không có mục đích hắn sẽ không bao giờ mở lời.

- Anh Phong tôi không có năng lực như thế. Anh đừng nói vậy.

Hàn Phong lúc này đứng lên , hắn vỗ vai Vũ.

- Vũ, đến một lúc nào đó người ta cần phải tự lập cậu cũng không phải không có năng lực đừng suốt ngày đi theo sau tôi. - Hàn Phong mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa ý vị sâu xa...Bàn tay to lớn một lần nữa vỗ vào vai anh.

- Tôi biết cậu sẽ vì tôi mà luôn trung thành, cho dù chết cũng khôn ghề từ chôi.

Vũ nhìn hắn, ánh mắt thăng trầm khẽ gật đầu.

___________________________________________________________________

Ngoài trời đã bắt đầu chuyển sang u tối, vài hạt mưa cũng bắt đầu lất phất rơi. Trên chiếc giường của cô, Uyển Nhi nằm cuộn tròn trên đấy, trên đầu đã không còn băng trắng toát quấn quanh, chiếc đèn cam vàng chiếu sáng bao phủ lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Hàn Phong bước vào, ánh đen chậm rãi chiếu lên khắp phòng ngủ ngay cả hắn cũng phủ trên người một lớp màu cam vàng, hắn tiến đến gần nhìn cô tâm tư khẽ chấn động. Ngồi trên chiếc giường rộng rãi, hắn nhìn cô một cách say đắm như nhìn toàn cảnh " giang sơn " xinh đẹp đang thu vào trong mắt, nụ cười nhàn nhạt khẽ ẩn hiện bên môi.

Chỉ cần nhìn thấy cô như vậy trong lòng hắn lại vấy lên một chút tâm tư....

Hắn đã biết từ lúc nhìn thấy cô - người con gái đơn thuần ngốc nghếch lại khiến hắn không tự chủ được mà muốn chiếm đoạt cô làm của riêng. Chỉ cần nhìn thấy lúc cô giận dữ quát mắng hắn thì hắn sẽ cảm thấy có chút mùi vị của cuộc sống, chỉ cần ôm cô vào lòng hắn như cảm nhận thấy hắn đang ôm cả một thế giới tựa hồ yêu chiều say đắm.

Hàn Phong không tự chủ được vươn ngón tay, vừa muốn chạm vào gương mặt đáng yêu này thì một tiếng sấm vang lên. Đôi mắt to xinh đẹp mở ra nhuốm màu sợ hãi, nhìn thấy người đàn ông to lớn bên giường cô vội vàng bổ nhào vào lòng Hàn Phong như đứa trẻ nhỏ hoảng sợ cẩn được che chở.

Bàn tay to lớn đặt lên lưng cô vuốt ve nhè nhẹ lên lưng cô sau một phút run run. Đôi mắt ưng sắc bén tựa hồ như đong đầy tình thương ngay cả hàng mày kiếm cũng được giãn ra. Tâm tư như hòa tan... Chỉ có sự yêu thương là giữ lại.

Bàn tay to lớn thôi vuốt ve mà thay vào đó ôm cô vào lòng, toàn bộ thân mình mềm mại đều run lên bần bật, không khó để nhận ra sự run rẩy của cô. Hắn thấp giọng, ngữ khí trầm trầm như một loại rượu vàng ngon ngọt, lại mang theo một chút an ủi chở che.

- Đừng sợ, anh đây rồi.

Tôi từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, tiếng nói ma quỷ ấy vang lên bên tai ngay cả khi tôi ngủ từ từ mà giày vò tôi. Vòng tay to ấm vững chãi này khiến tôi không biết đâu là thực đâu là mơ nữa hư hư nữa ảo ảo khiến tôi bối rối.

- Đừng sợ.

Rốt cục cũng không phải mơ đây là sự thật, gương mặt dịu dàng, vòng tay săn chắc, vòm ngực rộng lớn như ủ tôi vào lòng đem cả thân thể lẫn gương mặt bé nhỏ mà chôn vào lòng, hết thảy đều cho tôi một cảm giác an toàn yên tâm nhất định.

Nhưng giọng nói ngọt ngào êm ả ấy là thứ mà tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sợ người đàn ông này, có một cái gì đó khi hắn gần gũi với tôi lại khiến tôi đau lòng như muốn chết đi. Tôi không hiểu, vả lại....Người đàn ông này......tôi quen hắn sao? Nhưng tôi lại muốn ở trong lòng hắn mà nhắm mắt hưởng thụ giấc ngủ không cần biết hắn là ai, không cần biết tôi là ai...

- Gặp ác mộng?

Một lúc sau giọng nói trầm thấp truyền vào tai tôi. Cái cằm đặt trên đỉnh đầu tôi nụ cười nhẹ nhàng ẩn hiện.

Vài phút trước còn lập một kế hoạch tra tấn dã mang người khác mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ băng tảng vạn trượng lại biến hóa thành loại rượu vang êm ả ngọt ngào.

Đối với người đàn ông này chỉ cần được ôm cô vào lòng, được thấy cô ngoan ngoãn nghe theo lời hắn thì hắn đã mãn nguyện. Chỉ cần cả đời cô chịu nghe hắn thì cô muốn gì hắn cũng có thể đạp ứng tất cả cho cô. Nghĩ đến đây đôi môi giản ra để lộ nụ cười vui vẻ.

Tôi khẽ gật đầu, nằm co rúc trong lòng hắn lại nghe giọng nói dịu dàng ấy trên đỉnh đầu, chiếc cằm không ngừng cọ trong tóc tôi.

- Chỉ là ác mộng , sau này khi nào em gặp ác mộng đều sẽ có anh bên cạnh, Uyển Nhi đừng sợ.

Trong lòng khẽ chấn động, tôi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt không còn sợ hãi mà nhìn chăm chăm vào hắn, nhìn gương mặt anh tuấn đẹp như một bức tượng hoàn mĩ nhất thời quên luôn cả việc dời mắt

Khẽ cười do ánh mắt ngây ngốc, Hàn Phong xoa đầu tôi. Đôi môi hé ra cúi xuống, môi chạm môi, tôi cảm thấy có một góc nhỏ đột nhiên đổ vỡ. Tia chớp một lần nữa lóe lên , tôi như không còn nhận ra ngay chính bản thân mình mà mặc kệ đôi môi cùa Hàn Phong quấn lấy môi tôi, khi hắn rời đi cô còn mang theo hơi thở nam tính đặc trưng riêng mà rất quen thuộc của một người nào đó khiến lòng cô không rượu cũng say.

Hắn nhìn cô, đôi mắt đã không còn cảnh giác không còn sợ hãi khi nhìn hắn mà giờ phút này chỉ còn lại sự yêu thương mà từ khi cô tỉnh lại đến nay hắn chưa từng thấy. Khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ diễm lệ khiến lồng ngực Hàn Phong hô hấp trì chệ khiến hắn phải rung động trong lòng khẽ cất tiếng gọi đầy mê hoặc.

- Uyển Nhi...

Hàn Phong không kiềm chế được bản thân một lần nửa chạm vào cánh môi cô. Say mê, chìm đắm....Đôi môi mang theo sự ấm áp cẩn thận hôn lên môi cô mang theo tình yêu sâu đậm nhất của một người đàn ông đối với cô gái mà hắn yêu thương. Giong nói uy quyền mang tính cưỡng chế.

- Uyển Nhi em là của tôi mãi mãi là của tôi

Tiếng sấm vang lên như xé toạc cả bầu trời đêm, tôi sợ hãi lao vào lòng hắn mang theo tiếng khóc đứt quãng.

- Uyển Nhi, em đừng khóc.

Nước mắt từ từ chảy xuống như giọt sương tinh khiết cẩn thận chạm nhẹ vào đóa hoa còn đang ôn nhu e ấp khiến Hàn Phong phiếm đau. Hắn ôm cô càng chặt, thở dài thườn thượt.

- Em khóc khiến anh đau lòng, đừng khóc nữa

Hàn Phong kéo lấy một tay cô đặt nên nơi lồng ngực, một giọng nói êm như nước chảy róc rách vào tai hắn mà bây giờ hắn mới được nghe.

- Anh đau lòng sao?

Ngón tay dài mảnh khảnh khẽ vuốt ve. Nơi đâu đang đập thình thịch từng nhịp một rõ ràng, hương thơm quen thuộc đang bao vây lấy mũi cô, rất quen. Dường như cô đã từng có cảm giác này, cảm giác ấm áp hạnh phúc đến nghẹn ngào khi được nằm trong lòng hắn. Nhưng cô cố nhớ đến thế nào cũng không nhớ ra hắn là ai?

Hàn Phong nâng cằm cô lên hôn lên những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rồi nhẹ nhàng gật đầu.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...