Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chương 16: Là dịu dàng hay vẫn lạnh lùng như thường ấy


Chương trước Chương tiếp

Hắn đe dọa rồi cất bước bỏ đi để lại tôi đang đau lòng thổn thức. Tôi không ngờ hắn chỉ xem tôi là một vật sở hữu, hắn xem tôi là gì chứ? Bây giờ trong căn phòng này chỉ khi đến giờ cơm thì hắn mới cho người đem vào cho tôi.

Không gian trong căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo, tôi ngồi co ro trong góc phòng, mái tóc dài mượt mà rủ xuống che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang từ từ tái nhợt. Vào lúc này ai mà nhìn vào thì sẽ không khỏi có cảm tưởng như một đóa hoa xinh đẹp từ từ bị héo úa.

Trong không gian yên tỉnh, tôi cảm thấy một luồn hơi ấm kì lạ. Đôi mắt to tròn mở ra nhìn chằm chằm vào chàng trai đang đứng trước mặt tôi. Tôi im lặng, Vũ ở bên ngoài vẫn không dời mắt nhìn tôi lại như có chút đau lòng, anh cất tiếng hỏi:

- Sao không chịu ăn cơm?

Tôi nhìn anh, một lúc lâu sau đó tôi chồm tới bắt lấy tay anh. Đôi mắt của Vũ có chút chấn động, anh nhìn tôi, đôi mắt toát lên vẻ khó xử:

- Uyển Nhi à!

Tôi đưa đôi mắt đáng thương nhìn anh, giọng nói thương tâm:

- Vũ anh giúp tôi đi, anh giúp tôi trốn khỏi đây đi, tôi xin anh!

Ánh mắt của Vũ đột nhiên vấy lên nỗi ưu tư, ngữ điệu trầm ấm:

- Cô hãy ăn chút gì đi, bây giờ có ra ngoài thì cũng không chạy được bao xa.

Tôi cười gượng giọng buồn rầu:

- Có ăn thì hắn cũng không chịu thả, không ai giúp được tôi vào lúc này.

Vũ vuốt nhẹ mái tóc tôi, đôi mắt tôi mang bao nỗi buồn nhìn anh, lấy ra một vài sợi tóc đang bết dính trên mặt, anh nói:

- Sao tôi lại bận tâm vì cô nhiều đến thế?

-Vũ à! - Tôi không hiểu ngước lên nhìn anh

Anh nhìn tôi, đôi mắt anh buồn rầu đong đầy nỗi thống khổ, tôi nhìn anh mong anh có thể giúp đỡ tôi.

- Được rồi. Tôi nhất định sẽ giúp cô.

Khuôn mặt tôi tựa một đóa hoa đã héo tàn như được tiếp thêm nước mà bừng bừng sức sống, rực sáng trong đêm. Tôi nắm chặt tay Vũ, nụ cười sâu hút nhìn anh:

- Vũ, tôi cảm ơn anh!

...............................*********************.................

-Anh Phong, Uyển Nhi cô ấy thực sự rất tiều tụy.

Trong thư phòng của Hàn Phong, Vũ nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cất lời.

Hắn không nhìn anh, giọng nói sắc lạnh:

- Cậu đến xem cô ấy như thế nào rồi gọi bác sĩ đến chữa trị cho chân cô ấy. Cho đầu bếp giỏi nhất chuẩn bị thức ăn.

- Vâng.

Hàn Phong xoay người, đôi mắt vô hồn tựa băng lạnh ngàn năm.

- Còn chuyện gì nữa sao?

Vũ không e dẻ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đưa ra định kiến của mình:

- Uyển Nhi thực sự rất đáng thương. Cô ấy rất thích giới giải trí vả lại điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến anh thế thì tại sao lại không cho cô ấy tham gia?

- Vũ cậu dám nói với tôi thế à? - Ngữ khí của Hàn Phong lộ rõ vẻ tức giận.

- Tôi không dám. Tôi chỉ nói ra quan điểm của mình thôi. Anh cần gì phải trừng phạt cô ấy theo cách đó. Tôi sẽ cho người theo sát cô ấy nửa bước không rời anh cứ yên tâm.

Hàn Phong nhìn chằm chằm vào mắt Vũ, ánh mắt thăng trầm khó hiểu:

- Cô ấy sao rồi?

-Rất tiều tụy, rất sợ hãi và từ khi anh đem nhốt cô ấy thì cô ấy cũng không ăn gì. - Vũ nói chi tiết.

Hàn Phong nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

- Tại sao mấy người không nói với tôi?

- Tôi cũng mới biết khi nghe vệ sĩ nói.

Hàn Phong lập tức nói:

-Được rồi tôi về ngay.

Hàn Phong trên đường đi đôi mày nhíu chặt lại, giọng nói tức giận:

- Con nhóc này to gan thật, em dám cứng đầu mà tuyệt thực chống lại tôi.

........................******************.................

Hàn Phong mở mạnh cửa bước vào, hắn dừng đôi mắt trước dáng người nhỏ bé đang ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt đen lại thêm vẻ đau lòng.

Tôi ngồi cạnh cửa sổ ngắm bầu trời trong xanh vời vợi, từng đám mây trăng đang nô đùa đuổi bắt nhau, không ngừng di chuyển. Tôi thấy những chú chim vui vẻ hót líu lo bay lượn tự do trên bầu trời xanh thẳm. Tôi thích tự do và tôi ghét bị tù túng nhưng hiện giờ tôi lại đang bị kẻ đó giam cầm trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi chống tay lên thành cửa sổ tựa đầu vào một bên mà ngắm nhìn, miệng bất giác thở dài một tiếng.

- Em đang xem gì thế?

Hàn Phong bước đến ngồi cạnh tôi, nhìn tôi có chút dịu dàng. Tôi quay sang phía hắn ta im lặng không nói gì lại tiếp tục nhìn canh3 vật bên ngoài khung cửa.

- Em thật cứng đầu, sao lại thích chống đối tôi thế!

Hàn Phong bất lực nói, cô gái này luôn khiến hắn lo lắng, luôn khiến hắn phải bận tâm và đứng trước sự dịu dàng thăng trầm của cô hắn luôn là người thua cuộc. Đôi khi hắn cũng tự hỏi bản thân mình hà cớ gì phải lo lắng suy tư về cô.

Tôi im lặng xem như chưa từng nghe gì, lúc nào hắn cũng khiến tôi bất ngờ cứ như thế này tôi e rằng không biết tôi có bị chính hắn làm cho lay động mà tự vùi mình vào ngõ hẹp hay không?Hắn lắc đầu, đôi với cô gái này hắn không thể trị được. Tay kéo đầu cô dựa vào vai hắn, cô ngoan ngoãn làm theo không kháng cự. Hắn xoa nhẹ lên đầu tôi, mỉm cười hài lòng:

- Uyển Nhi em cứ ngoan thế này thì thật tốt.

Tôi nhắm mắt lại, bờ vai săn chắc khiến tôi an tâm mà tựa vào. Tôi cụp mắt, hàng lông mi dày rũ xuống.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc. Đôi con ngươi đen láy thoáng vẻ thăng trầm ngước nhìn cô, đôi bàn tay mảnh khảnh xuất hiện vết máu khô đã đông lại do cố gắng đập cửa.

Mùi hương nam tính xộc vào mũi tôi khiến tôi dễ chịu. Không biết đã qua bao lâu mà tôi vô thức tựa đầu vào vai hắn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi đưa tôi vào giấc ngủ ...

Tôi mơ thấy một con phố tấp nập người trên con đường Hà Nội. Chợt từ trong vả hè một người đàn ông lao ra dòng đường. Từ phía xa, một chiếc xe tải lao tới. Kít ít ít . Rầm. Chiếc xe tải tông vào người đàn ông khiến ông ta văng ra xa. Máu , máu đỏ lênh láng trên dòng đường, người đàn ông tắt thở ngay tại đó , đôi mắt còn mở to chưa kịp nhắm lại mà người đó lại chính là ba tôi.

-ba ơi. đừng bỏ con. Tôi giật mình tỉnh giấc.

Hàn Phong nghe thấy tiếng hét của tôi thì ôm chặt tôi vào lòng, vỗ lưng trấn an tôi miệng hắn không ngừng nói.

- Không sao Uyển Nhi mơ thôi không sao đâu

Tôi dựa vào Hàn Phong khóc nức nỡ, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- ba ơi đừng bỏ con ba ơi.

- Uyển Nhi đừng khóc nữa, chỉ là mơ thôi cò tôi ở cạnh em rồi, ngoan nào đừng khóc nữa.

Hàn Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, khóe mắt hắn dịu dàng nhìn tôi làm tôi cứ ngỡ là người khác, tôi ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh ứa nước, lắp bắp nói:

- Hàn Phong...có...có thật là khôn gsao không?

Hắn vốt ve khuôn mặt tôi, lau đi một lớp mồ hôi trơn bóng, thấp giọng nói:

- Phải. Có tôi ở đây thì không ai dám làm hại em đâu.

Tôi an tâm dựa vào lồng ngực hắn, bàn tay to lớn ấy vỗ nhè nhẹ vào đầu tôi, tôi nói với giọng hoảng sợ:

- Nhưng tôi...tôi vẫn sợ lắm anh đừng bỏ tôi.

Hắn mỉm cười đánh yêu tôi một cái, không kềm được sự vui vẻ:

- Cô bé ngốc của tôi, em mau ngủ đi tôi sẽ ở bên cạnh em mà!

Tôi khép đôi mắt lại. Hắn đỡ tôi xuống giường đắp chăn cho tôi rồi từ từ xoa nhẹ đôi chân sưng đỏ. Dù tôi đã nhắm mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn ấm áp của hắn đang chăm chú nhìn tôi, bàn tay xoa nhè nhẹ khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu. Một lúc sau, hắn ngưng lại rồi nhẹ nhàng vén mái tóc tôi sang một bên dịu dàng hôn lên vầng trán đang trơn bóng. Thì thầm vào tai tôi:

- Ngủ ngon đừng sợ nhé. Tôi sẽ mãi mãi luôn bên cạnh bảo vệ em bởi vì...

Hắn ngưng một chút, giọng nói ấm áp bao trùm lấy khắp mặt tôi, nhẹ nhàng lại dai dẳng như tiêng gió:

- Tôi yêu em.

Bây giờ trong đầu tôi đang vây quanh giọng nói ấy, ong lên nhiều tiếng tôi yêu em của Hàn Phong rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tự mỉm cười.

Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp xoa dịu lên gương mặt tôi khiến nó ửng hồng, tôi ưm lên một tiếng rồi từ từ mở mắt. Hàn Phong ngồi ngay cạnh tôi, nhìn tôi dịu dàng. Tôi có đang mơ không? Vì sao hắn lại ấm áp như thế? Tôi dụi dụi đôi mắt còn đang ngày ngủ, mơ hồ nói:

- Hàn Phong.

Tiếng nói êm tai ấm áp như vệt nắng cuối thu xoa dịu tận đáy lòng đã đóng băng của hắn từng chút một chảy ra. Hàn Phong cúi xuống tìm đến cánh môi mềm mại ngọt ngào tựa như mật. Tôi đẩy hắn ra, gương mặt lúc này đã ửng hồng:

- Tôi...Tôi còn chưa đánh răng.

Hàn Phong cười lên thành tiếng, đôi mắt trong veo giọng nói trở nên trầm thấp:

- Không sao, bộ dạng em bây giờ làm tôi cảm thấy rất thích thú. Nào cho tôi hôn em một cái.

Nói rồi hắn cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi tôi, tôi ửng mặt, choàng tay lên cổ hắn thuận theo yêu cầu của hắn, không những không kháng cự mà còn hòa vào hắn. Tôi từ từ dùng hàng mi che khuất đôi mắt đang trong suốt như lưu ly, khẽ khàng đáp lại nụ hôn của hắn. Thấy tôi hợp tác, hắn càng cuồng dã mà mảnh liệt hôn tôi mạnh mẻ cắn nút bờ môi của tôi. Một lúc sau hắn buông tôi ra, giọng hờn trách:

- Uyển Nhi em thật là cứng đầu, dám tuyệt thực sao!

- Hàn Phong tôi van xin anh hãy thả tôi ra, tôi cầu xin anh.

Tôi có thể nhìn ra ánh mắt hắn đang có chút lay đông do sự van cầu thống thiết của tôi. Tôi cuộn tron lại trong lòng hắn, nâng khuôn mặt lên đôi mắt tôi đang đong đầy nước nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán tôi. Tôi nép vào hắn, khẩn khoản:

- Tôi sẽ không chống đối anh nữa, sau này anh muốn làm gì thì cứ tùy ý. Nhưng tôi muốn vào ngành giải trí đó là mơ ước của tôi.

Hàn Phong nhìn tôi cười thỏa mãn:

- Được chỉ cần em ngoan ngoãn chiều theo ý tôi thì em muốn gì tôi cũng có thể cho em.

Một lúc sau, hắn cất tiếng hỏi:

- Cuộc họp báo khi nào thì diễn ra?

- 9h sáng ngày mai

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Kể từ lúc này hãy nghĩ ngơi tốt cho tôi, ăn thật ngon vào.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...