Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, Kelly ngồi trên chiếc ghế nhìn ra cửa sổ tâm trí còn bàng hoàng nghe văng vắng bên tai "Cảnh sát điều tra tư pháp… chúng tôi muốn trao đổi… Tháp Eiffel, bức thư tuyệt mệnh… Mark đã chết… Mark đã chết… Mark đã chết… Lời nói như một khúc ca ai oán dội vô trong đầu.

Nàng nhìn thấy Mark đang lảo đảo nhào xuống, nhào xuống… Nàng giang tay ra giữ lại nhưng không kịp cái xác đã rơi nhào xuống thành đống nát vụn.

Có phải chàng chết vì ta? Hay… do ta gây ra? Ta không hay biết? Hay do ta đã lỡ nói? Hay là không nói ra? Anh ra đi lúc em đang còn ngủ; em chưa kịp nói lời từ biệt để được hôn anh, nói là em yêu anh. Em cần có anh. Không thể thiếu anh! - Kelly nghĩ. Cứu em, Mark, cứu em… như mọi khi anh đã cứu em… Nàng bật người dựa ra sau, nhớ lại những lúc được gần gũi Mark, những ngày thần tiên lúc mới gặp gỡ.

***

Kelly sinh ra ở Philadelphia, đứa con hoang của Ethel Hackworth, một người đầy tớ da đen giúp việc cho một gia đình người da trắng giàu có. Cha nàng là một quan toà: Ngày đó, Ethel mới mười bảy tuổi xinh đẹp, Pete hai mươi là đứa con trai nhà Turner, phải lòng nàng. Gã quyến rũ nàng và Ethel sau đó một tháng biết mình đã mang thai.

Nàng kể lại cho Pete, gã nói:

- Thật… thật là tuyệt vời. - Nói xong gã vụt chạy vô phòng người cha báo cái tin động trời.

Sáng hôm sau, quan toà Turner cho gọi Ethel vô phòng ông nói:

- Ta không muốn nhìn thấy một con điếm giúp việc trong nhà nầy, mi ra khỏi đây ngay.

Không một đồng xu, thất học, được trời phú cho mấy cái tài vặt, Ethel xin được một chân giúp việc dọn dẹp nhà xưởng cho một công ty xây dựng, tất bật cả ngày kiếm tiền nuôi đứa bé gái mới lọt lòng.

Ròng rã năm năm Ethel tích cóp đủ một món tiền mua lại được căn nhà ván ghép xập xệ, nàng cho sửa lại làm nhà trọ dành cho đàn ông. Căn hộ ngăn ra làm phòng khách, phòng ăn, bốn buồng ngủ nhỏ, hai buồng tắm, nhà bếp một chỗ nhỏ hẹp chứa vật dụng dùng làm nơi ngủ cho Kelly.

Từ đó khách đến trọ ra vô mỗi ngày đông hơn.

- Chào mấy bác, - Ethel nói với con gái. - Con đừng có quấy phá.

Ban đầu Kelly thấy nhà mình đông đủ bà con họ hàng, cho đến ngày khôn lớn nàng mới nhận ra tất cả là những người xa lạ.

***

Lúc Kelly lên tám tuổi mẹ xếp cho chỗ ngủ, trong căn buồng nhỏ hẹp tối tăm, một hôm đang ngủ nàng nghe giọng nói khề khà bên tai.

- Suỵt! Đừng có la.

Kelly nhìn lại bộ áo ngủ bị xốc lên trong khi chưa kịp phản ứng, một gã đàn ông đã đè lên người tay che miệng nàng lại. Kelly còn nhớ gã hất hai chân nàng ra cố vùng vẫy hắn đè mạnh xuống. Nâng cảm thấy da thịt như bị xé ra từng mảng một, cảm giác nhức nhối tê buốt. Hắn bất cần, cố ấn sâu vô trong cọ sát vô da thịt, nàng chỉ kịp nhớ lại những giọt máu nóng ran vừa rỉ ra bên dưới. Nàng lặng lẽ kêu gào, muốn ngất lịm, chìm đắm bên trong căn buồng tối tăm ghê tởm.

Thế rồi sau giây phút tưởng chừng như vô tận, nàng ngước nhìn gã rùng mình tuột xuống.

Gã nói khẽ.

- Ta phải đi. Nếu mày kể lại cho mẹ mày biết chuyện, ta sẽ quay lại giết mẹ mày. Gã bỏ đi.

Một tuần lễ sau cơn đau hành hạ nàng thấy khổ nhục may sao nàng biết lo chữa chạy cho cái thể xác bị trầy trụa, vết thương đau vơi dần. Đã có lúc nàng toan buột miệng kể cho mẹ nghe nhưng nghĩ sao lại bỏ qua.

Tai hoạ đến với nàng trong tích tắc thôi đã thay đổi một đời người. Từ một cô bé ngây thơ lớn lên đợi ngày lấy chồng sinh con nàng đã hoá thành con người ô uế bị đòi ruồng bỏ. Nàng đã thề độc không để cho ai sờ lên người nàng. Nàng đã lột xác hoàn toàn. Kể từ cái đêm hôm đó, nàng thấy sợ hãi bóng tối.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...