Bóng Sói Hú

Chương 6: Chương 6 (h)


Chương trước Chương tiếp

“Anh không có scandal tình ái gì cả, tin tức trên báo chỉ để che mắt người khác.” Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình.

“Lần này khá hơn nhiều.” Phí Như Phong khẽ cười, “Chính xác mà nói là để che mắt em. Tiểu Đình, vì sao tôi lại phải che mắt em nhỉ?” Hắn chậm rãi vuốt ve các khớp ngón tay của tôi.

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt hắn, tơ máu trong mắt hắn đã dần biến mất, hiển nhiên là phép thôi miên đã bị phá giải.

“Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi mà, Như Phong.” Tôi lẩm bẩm cái tên chưa bao giờ xuất hiện trên môi mình, “Tôi cũng không bỏ nhiều thuốc cho lắm, ngay cả vật dẫn tôi cũng chỉ dùng rượu Margaux. Nếu như tôi thực sự muốn làm hại anh, thì trong vòng ba ngày anh đã sớm mất ý thức.” Tôi lẳng lặng nhìn hắn, “Đến con chuột bị dồn vào đường cùng cũng biết quay lại cắn người, tôi chỉ muốn được tự do thôi.”

Bàn tay vuốt ve của hắn từ từ chậm lại, ánh mắt của tôi và hắn giao nhau, “Như Phong, tôi đau.” Tôi đau đến mức hai mắt như có sương mù giăng qua. Trong nháy mắt tròng mắt của hắn tối sầm lại, một loại dục vọng cướp đoạt và chiếm hữu đặc trưng của đàn ông dâng lên trong mắt hắn.

“A Phong, cậu tính cho qua như thế sao, hãy nhớ cậu đã bị thuật thôi miên kia hành hạ thê thảm tới mức nào!” Tôi thầm kinh hãi, phá giải thuật thôi miên đâu có dễ dàng gì, trong cả quá trình chỉ cần tôi cảnh giác nặng tay đẩy một phát hắn sẽ mất hơn một nửa ký ức. Chưa kể trừ phi người bị thôi miên có ý chí và sức chịu đựng phi thường, bằng không trong quá trình phá giải rất có khả năng hắn sẽ rơi vào trạng thái ảo giác mãi mãi không thể tỉnh lại. Tôi chỉ thiếu ba ngày, chỉ cần vẻn vẹn ba ngày nữa là có thể xóa bỏ ký ức của hắn về tôi mãi mãi.

“Người cũng tìm đến đủ, dụng cụ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù anh có muốn dừng tay cũng nên nể mặt chúng tôi chứ.” Gã mặc đồ đen nói dồn dập như mưa đá không ngừng bắn phá.

Gió táp mưa sa tràn ngập trong đôi mắt của Phí Như Phong, “Tôi không có đổi ý, chỉ thay đổi cách chơi thôi.”

“Thay đổi thế nào?” Gã đàn ông mặc đồ đen dường như rất hận tôi, ánh mắt gã nhìn tôi đầy căm ghét.

“Trên giường Phí Như Phong này chưa bao giờ xảy ra tình huống miễn cưỡng ép buộc ai cả, cô ta chơi tôi một vố như vậy nếu còn khiến cô ta thành trường hợp ngoại lệ thì… Tôi không có tâm tình chơi trong cái vòng tròn luẩn quẩn này. Tôi muốn cô ta can tâm tình nguyện cầu xin tôi.” Giọng nói của anh ta lạnh lẽo khủng khiếp.

“Lão Phí, hay là anh không nỡ đấy.” Một gã đàn ông đứng cạnh lên giọng trêu tức, “Đúng rồi, mọi người cùng nhau chơi đùa cũng là chuyện thường tình thôi! Cùng lắm thì anh lên trước, chúng tôi đợi anh. Ha ha.” Nụ cười của bọn chúng tục tĩu hạ lưu đến buồn nôn. Ánh mắt tàn ác như muốn băm vằm tôi, mỗi một ánh nhìn đều khiến lòng tôi băng giá. Tôi nằm cứng ngắc, giống như một con cá đã lột da chờ bọn chúng xuống tay.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Ánh mắt chim ưng của Phí Như Phong sượt qua bọn họ, lặng im như tờ.

“Được, người của anh dĩ nhiên là tùy anh xử lý, nhưng chúng tôi có thể ở lại xem chứ.” Gã đàn ông mặc áo đen cười lạnh, “Coi như chúng tôi đến không uổng công.”

“Một mình cậu ở lại, những người khác đi ra, tôi không có thói quen diễn cảnh nóng trực tiếp.” Cơ mặt của gã đàn ông mặc áo đen rúm lại nhưng vẫn ẩn nhẫn không bùng phát.

“Được rồi, nếu lão Phí đã kiên trì như vậy thì ai nấy trở về nhà tự chơi đi.” Những gã khác bất lực nói. Có gã nào đó lén véo tôi một cái thật mạnh, thật là mềm. Bọn chúng tiếc nuối nhìn chằm chằm vào tôi mấy lần, ánh mắt tà dâm khiến tôi muốn nôn mửa ngay lập tức.

Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, tay níu chặt lấy ống tay áo của Phí Như Phong. Tuy rằng tôi biết vấn đề khó khăn này vẫn còn chưa kết thúc, nhưng so với việc rơi vào tay bọn chúng thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều. Những dụng cụ, máy móc ở xung quanh khiến lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thế nào là “Không rét mà run”

“Sớm biết sẽ có ngày phải sợ hãi như thế thì lúc trước đừng mạo hiểm gây sự.” Phí Như Phong cũng tức giận đến cực điểm, răng rắc, cánh tay của tôi trở về vị trí cũ. Ánh mắt của hắn giăng đầy mây đen, hắn có thể tùy tiện buông tay tôi ra để cho bọn nhà giàu kia chơi đùa, nhưng có trời mới biết vì sao hắn ta lại bảo vệ tôi. Có lẽ hơn một nửa lửa giận của hắn là nhằm vào chính mình, vì tôi khiến cho hắn hoàn toàn biến thành trò hề.

Gã đàn ông mặc áo đen cầm lấy một ống tiêm, “Có đồ tốt cho cô hưởng thụ đây,” Giọng nói của gã vô cùng nham hiểm, “Đã xem phim điện ảnh bao giờ chưa, có vài thứ khiến cho con người ta sung sướng đến chết đi sống lại, cô vẫn chưa thử sao?” Gã thuần thục kéo áo tôi lên đâm mũi kim vào tĩnh mạch của tôi, dòng thuốc lạnh buốt không có cách nào ức chế tiến thẳng vào cơ thể tôi.

Con ngươi của tôi mở lớn, lời hắn nói đủ để toàn thân tôi run lẩy bẩy, thế nhưng tôi vẫn còn muốn đánh cuộc một phen, tôi nhìn Phí Như Phong đang thờ ơ lạnh nhạt cách đó không xa, “Tôi không tin anh.” Ánh mắt gã đàn ông lộ rõ vẻ thù hằn. “Dùng thuốc không phải là cách mà Như Phong muốn, anh ta muốn người khác can tâm tình nguyện, con rối bị thuốc điều khiển là cam tâm tình nguyện ư?” Tôi cười mỉa.

“Tốt lắm, rất thông minh.” Phí Như Phong vỗ tay, “Vậy hẳn cô cũng biết tiếp theo người thông minh nên làm gì?”

Tôi khẽ cựa thân mình, may mà không phán đoán sai, thuốc này đúng là thuốc giải giúp tôi khôi phục lại sức lực.

“Cô có thể thử chạy trốn, đánh ngã hai người chúng tôi, tông cửa xông ra ngoài, anh dũng biết bao.” Tôi cũng rất muốn làm vậy, thế nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ, tôi không phải là Rambo. Hơn nữa cho dù có may mắn đánh ngã được hai người này, bên ngoài còn có bao nhiêu người, tôi không thể chống lại hết.

“Có mánh khóe nào của phụ nữ mà tôi chưa từng gặp, cô sẽ làm thế nào để có thể khiến tôi khao khát cô đây?” Phí Như Phong kiêu căng giễu cợt.

“Vậy anh hãy cho tôi chút thời gian để học tập, khả năng nhận thức của tôi rất tốt, tuyệt đối không tốn nhiều thời gian đâu.” Hai mắt tôi sáng lên, mong đợi nhìn hắn.

“A Phong, người phụ nữ này thật thông minh, tôi thấy cứ dứt khoát cho cô ta thời gian một năm đi, anh em chúng tôi hoàn toàn có thể dạy dỗ cô ta thật tốt.” Cái gã mặc áo đen ở đằng sau nói không ít lời châm chọc. Ánh mắt băng giá của Phí Như Phong lóe lên vẻ cảnh cáo.

“Được, được.” Tôi cười đầu hàng, khi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi rất thoải mái nhanh chóng nhận thua, không cần thiết phải lãng phí thời gian của mọi người.

Ánh mắt tôi quét qua gã đàn ông mặc áo đen, rất đáng thương, gã này rõ ràng là vật hi sinh dưới sức quyến rũ của Phí Như Phong, đứng đây nhìn người mình thương yêu diễn cảnh nóng trực tiệp, chỉ sợ còn gian khổ hơn cả tôi.

Phí Như Phong thật tàn nhẫn! Lần đầu tiên tôi quan sát Phí Như Phong thật kỹ càng, hắn có thân hình rắn chắc tràn đầy nam tính, khí phách đàn ông kết hợp một cách hoàn hảo với ngũ quan tuấn tú. Hắn giống như một con báo, nguy hiểm mà tao nhã, ở cùng với người đàn ông hấp dẫn này chẳng phải cũng là một loại hưởng thụ đấy sao.

“Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi.” Phí Như Phong gầm nhẹ, ánh mắt tối đen bắn ra tia lửa.

Tôi thu hồi ánh mắt, “Những người muốn leo lên giường của anh chắc nhiều lắm nhỉ?” Tôi càng cười rạng rỡ, “Có lẽ tôi thực sự rất may mắn.” Gương mặt của tôi cọ cọ vào hắn, đầu lưỡi cố gắng lướt qua vành tai hắn dùng sức khẽ mút, tôi nghe thấy tiếng hắn hít sâu một hơi. Rất tốt, loại ngựa đực chỉ dùng nửa thân dưới này cũng cố sống cố chết chống đỡ à?

Thân thể của tôi bắt đầu dụ dỗ cọ sát, làn môi tôi vỗ về chơi đùa trên cơ thể hắn, khiêu khích hắn, cổ họng hắn vang lên tiếng thở gấp khe khẽ. Tôi dính sát vào người Phí Như Phong, hai tay trượt từ cổ cho bả vai hắn tìm tòi lục lọi. Một tay tôi kéo khóa quần hắn, một tay chần chờ di chuyển trên ngực, du di quanh phần bụng dưới, lòng bàn tay khẽ lướt qua.

Hắn không kềm nổi bật ra tiếng rên rỉ, “Cầm nó.” Hắn hung hăng cầm lấy bàn tay tôi đặt lại chỗ cũ, nó nhanh chóng cứng rắn khi tiếp xúc với bàn tay tôi. Tôi ra sức xoa nắn, vuốt ve, ma sát. “ Thứ đó” càng phình lên, lớn đến mức một bàn tay cầm không trọn. Cơ thể hắn khẽ run lên, cơ bụng thít chặt.

Tay tôi đi đến đầu liền châm lên ngọn lửa hừng hực đến đấy. Tôi cắn mạnh vào đầu v* đã cứng ngắc của hắn….

Hắn túm lấy tóc tôi lôi lên, “Em thích… Như vậy ư…” Hắn thở dốc ồ ồ, tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy lưng dán chặt trên giường, “Em muốn nó phải không?” Hắn tách hai chân của tôi ra, “Tôi sẽ cho em tất cả”

Đầu của tôi ngửa ra đằng sau theo một góc độ bất khả thi, cảm giác đau đớn như có ngàn con dao đâm vào nội tạng, hắn xuyên vào cơ thể tôi thật sâu.

“Còn tưởng rằng anh có thể chống đỡ thêm chút nữa, hưởng qua vô số người cũng chỉ tới mức đó thôi!” Tôi mỉa mai cười to, đắc ý nhìn dục vọng mãnh liệt trong mắt hắn dần biến thành ánh lửa tàn bạo! Hắn rút ra thật nhanh rồi lại thẳng tiến vào nơi sâu nhất.

“Cô rất đắc ý.” Hắn gằn từng chữ bên tai tôi, “ Đúng là nên đắc ý, vì có rất ít người phụ nữ khi bị hành hạ trên giường lại có anh trai mình chứng kiến. Cậu ta gọi là Giang Nặc.” Hắn độc ác kéo chân tôi ra thật rộng, giống như có dòng điện đốt cháy cơ thể tôi, hắn điên cuồng chiếm giữ, không ngừng đi vào không ngừng xâm nhập như thể chẳng cần ngơi nghỉ một giây nào, hắn dùng đủ mọi loại tư thế để tiến vào.

“Đời này em vĩnh viễn đừng mơ rời xa tôi!” Lời nguyền rủa của ác ma theo dòng nước nóng bỏng rót vào cơ thể tôi, xung quanh chỉ còn lại màn đêm u tối.

Theo thuyết thần kinh học: khi con người phải đối mặt với những điều mình không muốn thừa nhận hoặc không có cách nào để thừa nhận, thần kinh của người đó sẽ tự động khép lại, tạm thời mất đi ký ức. Đó là một chuyện thực sự hạnh phúc! Mà tôi lại không được diễm phúc như vậy, những chuyện không thể đối mặt càng phát sinh, thần kinh của tôi càng minh mẫn. Nó có thể không ngừng hoạt động liên tục, hoàn toàn mặc kệ cả thời gian nghỉ ngơi thông thường.

Tôi biết rõ cơ thể mình đang bị người khác tắm rửa bôi thuốc, tôi đủ tỉnh táo để biết rằng mình đã về đến biệt thự, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ, ngay cả chuyện Phí Như Phong dùng ánh mắt như thế nào để nhìn tôi, tôi cũng có thể cảm nhận được. Nhưng tôi vẫn luôn im lặng nằm trong bóng tối.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...