Bông Hồng Mất Tích
Chương 47
“Anh cứ ngồi chỗ nào anh thích nhé. Nhưng hứa với em là sẽ không đứng dậy khi em chưa xong. Em phải viết một lát.”
“Được rồi. Anh hứa.” Anh nói rồi ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh cửa sổ, đặt bức tranh chưa hoàn thiện của mình trên đùi.
Tôi nhấn nút in vài trang đầu trong cuốn tiểu thuyết của mình. Lúc tôi mải viết phần tiếp câu chuyện thì anh bận bịu với bức vẽ.
Ngay khi tôi viết xong phần tôi quay về nhà từ công viên thì Mathias cũng hạ cây bút xuống rồi bắt đầu nhìn tôi. Trông anh có vẻ hạnh phúc của một đứa trẻ. Hmm, tôi băn khoăn không biết có nên mời anh tới Ephesus hay không...
Nhưng sao tôi làm thế được chứ? Đặc biệt là tôi còn không biết chúng tôi sẽ làm gì ở Ephesus nữa. Bà Zeynep Hanim đã thể hiện rõ là một người rất kín tiếng, cũng như mẹ tôi và cô Alves, họ sẽ không tiết lộ bí mật đâu. Điều duy nhất tôi biết chắc là tôi tới đó để biết về Maria rõ hơn. Giờ thì làm sao tôi giải thích được điều đó cho Mathias chứ?
Liệu với một chút thông tin tôi biết về thành phố nhỏ nằm ở nửa kia của thế giới ấy có đủ hấp dẫn anh? Có gì dành cho Mathias ở Ephesus chứ? Những phần đổ nát của một thành phố cổ... Đền thờ Artemis... Nhà thờ Đức mẹ Maria... Tất cả những thứ đó có đủ để thuyết phục anh không?
Tất nhiên là tôi cũng sẽ tới đó rồi! Điều này sẽ đủ để thuyết phục anh.
“Tôi thấy cậu lại tự cao rồi đấy” Giọng Maria vang lên, chen ngang vào suy nghĩ của tôi.
Chuyện này bây giờ cũng là thường. Bất cứ khi nào cái tôi Artemis ở trong tôi lên tiếng là tôi lại nghe thấy tiếng Miriam phản đối. Đôi khi Diana cao giọng hơn, đôi khi là Maria... Có vẻ như cần một chút thời gian để hai bọn họ trở thành một bông hồng. Nhưng tôi thấy vui vì bây giờ ít nhất tôi cũng có thể phân biệt được giọng của chúng.
Vậy... Mathias sẽ đến Ephesus chứ?
Nếu anh ấy đi...
Có lẽ một chiều tháng Mười nào đó, chúng tôi sẽ ngồi cạnh nhau bên dòng suối Meles, ngắm mặt trời lặn xuống núi Bulbul phía trước mặt.
Lúc đó tôi sẽ kể cho Mathias nghe những chuyện đã xảy ra ở Ephesus khoảng hai nghìn năm trước. Những thứ tôi đã biết qua sách vở. Hoặc có thể là biết sau khi tự thân tôi nghe thấy những thanh âm vang lên từ thành cổ Ephesus.
Có lẽ tôi sẽ kể cho anh nghe về bản thân mỗi con người nữa.
“Tất cả chúng ta đều giống như thành phố Ephesus.” Tôi sẽ nói với anh như thế. “Là nhà của cả nữ thần Artemis và Mẹ Maria.”
Rồi để khiến anh thấy bối rối hơn, tôi sẽ kể cho anh nghe về Artemis và người em sinh đôi của bà ấy - Apollo nữa. Rồi tôi sẽ nhướng mày lên và bảo:
“Đừng để ý đến Apollo. Anh cũng kiếm tìm người anh em song sinh đang thất lạc của mình đi!”
Nếu vào tối tháng Mười ấy, mọi thứ theo đúng như tôi tưởng tượng thì tôi có thể tự mình kiểm chứng những lời của bà Zeynep Hanim:
“Giấc mơ phản ánh hiện thực.”