Bong Bóng

Chương 37


Chương trước Chương tiếp

Tống Như Nhược chủ trì hội nghị buổi sáng theo thường lệ.

Không khí có chút kỳ dị, có người muốn nói lại thôi, cũng có người dè dặt quan sát sắc mặt của nữ lãnh đạo trẻ tuổi, cử chỉ rất cẩn thận, nhưng không tìm thấy một chút khác thường nào trên mặt cô.

Hai trợ thủ đắc lực của cô vẫn bình thản như thường.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Tống Như Nhược nhìn tên hiển thị trên màn hình liền mỉm cười.

"Khâm Sinh." Giọng nói mềm mại còn mang theo ý cười.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, bước hai ba bước ra khỏi phòng họp, tới một nơi không người nói chuyện.

Đầu bên kia truyền tới một tiếng cười nhẹ: "Tống tiểu thư thật là thủ đoạn."

Tống Như Nhược không thèm phản bác: "Đã quá khen."

"Kế tiếp chắc Tống tiểu thư sẽ tuyên bố hủy hôn ước?" Giọng Hà Khâm Sinh vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Tống Như Nhược cười cười: "Khâm Sinh, chẳng phải anh cũng muốn thế sao?"

Từ lúc bắt đầu kế hoạch đối phó với Lạc Tang Tang, chẳng phải chuyện tiếp theo sẽ là tìm thời cơ thích hợp hủy hôn với Tống gia, đường đường chính chính công khai bạn gái cũ?

"Khâm Sinh, không thể để tất cả chuyện tốt đều bị anh chiếm trước." Tống Như Nhược cười nhẹ

Tuy nói cô và Hà Khâm Sinh đến với nhau vì lợi ích, nhưng cô không thể trơ mắt bị anh ta bỏ rơi mà vẫn ngồi yên được.

Từ trước tới nay cô không phải người để bản thân phải chịu thiệt.

"Cho dù nói thế nào, tôi cũng nên giúp anh một tay, nếu không chờ đến khi 'Thời cơ thích hợp', không biết tình nhân nhỏ của anh bị người nào cướp mất." Tống Như Nhược cười khẽ, "Tôi khuyên anh một câu, phụ nữ nặng tình nhưng kiên nhẫn cũng có giới hạn, cuộc sống được mấy lần sáu năm có thể hoang phí."

"Nói vậy thì phải cám ơn Tống tiểu thư."

"Đừng khách khí." Tống Như Nhược không do dự đáp trả: "Khâm Sinh, anh cũng đừng nóng giận, tôi làm thế đã đủ nhân đạo rồi, mặt Kiều Kiều không rõ, mặt Đỗ tiểu thư làm mờ đi. Hay là... anh nghĩ mặt Đỗ tiểu thư rõ nét sẽ tốt hơn? Vừa đúng tạo cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân."

"Để Tống tiểu thư phải vất vả rồi." Giọng nói Hà Khâm Sinh không rõ vui mừng hay tức giận, chỉ hờ hững nói: "Nếu Tống tiểu thư đã đi trước một bước, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, Hà gia và Tống gia không còn quan hệ, chuyện của Đỗ Nhược và Kiều Kiều cũng không cần cô quan tâm."

"Việc này thì anh yên tâm, cho tới bây giờ tôi làm chuyện này không cần lời cám ơn của anh." Tống Như Nhược xoay người chuẩn bị trở về phòng họp: "Nhưng tôi vẫn có chút tò mò... rốt cuộc Kiều Kiều có phải là con gái Đỗ Nhược không?"

"Cô đoán xem?"

Tống Như Nhược hậm hực ngắt điện thoại.

Phải thừa nhận cô thật sự rất thích Hà Khâm Sinh. Đầu óc thông minh, không cần nhiều lời anh cũng có thể hiểu ý người khác; bộ dạng đẹp trai, mang ra ngoài có thể nhận được vô số ánh mắt ghen tị, thỏa mãn lòng hư vinh; tính tình đủ dịu dàng, cho dù là thật hay giả, quan trọng nhất là có thể dỗ dành phụ nữ vui vẻ.

Cô từng tính toán như thế, còn không ngần ngại mang tiếng mẹ ghẻ. Đáng tiếc anh ta rất chung tình, nhưng phần tình cảm ấy lại không dành cho cô.

Tống Như Nhược đẩy cửa phòng họp, dặn dò hai trợ lý: "Chị Chung đã tới chưa? Buổi chiều có cuộc phỏng vấn với đài truyền hình, nhớ nhắc nhở chị ấy, hôm nay trang điểm cho mặt tôi tiều tụy một chút."

Hà Khâm Sinh liếc nhìn tờ tạp chí, sau đó đọc các bình luận trên internet, nhìn đồng hồ liền gọi cho Đỗ Nhược.

“Số máy tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Lúc này Đỗ Nhược đang ngủ say, chắc do trước khi đi ngủ đã lót dạ nên cô ngủ rất say, không hề mộng mị, lúc tỉnh dậy trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh nắng chiều xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong không khí nhìn rõ những hạt bụi li ti đang chuyển động.

Giống như giấc ngủ dài hàng thế kỷ, khi cô tỉnh dậy tất cả đều mơ hồ.

Đỗ Nhược ngồi trên giường một lúc lâu mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Cô thay quần áo, đi tới phòng bếp định nấu một bát mì, ngủ một ngày dài nên rất đói bụng, nhưng cô phát hiện ra bát đũa đã được Kiều Cận Nam dọn sạch sẽ.

Người đàn ông này, thật là...khó đoán...

Cô ăn no dọp dẹp xong xuôi, mới nhớ tới điện thoại hết pin, cô sạc điện rồi mở máy thấy có vài tin nhắn đến.

Mặc dù cô không lưu số Hà Khâm Sinh nhưng anh ta từng gọi cho cô vài lần nên cô vẫn nhớ rõ.

Nhưng cô không có ý định trả lời anh ta.

Đã rất lâu rồi cô không ngủ nhiều vào ban ngày, đầu óc vẫn còn mơ hồ, Đỗ Nhược ngồi ngây người trong phòng khách, nhìn sắc trời ngày một tối đi, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, tiếp theo là tiếng mở cửa.

Cô vội vàng đi bật đèn, đúng lúc cửa cũng mở ra, là Kiều Cận Nam.

Anh vẫn mặc bộ âu phục sáng nay, nhìn thoáng qua rất nghiêm túc. Anh đóng cửa lại, đi thẳng tới ngồi đối diện cô, giống như hoàng thượng lầm triều, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.

Tự nhiên Đỗ Nhược thấy căng thẳng.

Kẻ ngu cũng nhận ra tâm tình anh không tốt, gương mặt đó... So với lúc cô vừa mới về tối qua còn càng đáng sợ hơn.

Đỗ Nhược muốn hỏi tại sao anh lại tới đây, nhưng cô nghĩ nếu hỏi chắc chắn anh càng tức giận hơn, nhưng cô không rõ anh tới đây làm gì, anh và cô đều im lặng, không khí trong phòng càng lúng túng .

Anh nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt lạnh lẽo, giống như cô đã phạm tội rất lớn, làm cô thấy lạnh sống lưng.

Đỗ Nhược quen biết anh lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị anh nhìn chằm chằm làm cô thấy lúng túng như thế.

Đột nhiên cô nghĩ đến lần Kiều Cận Nam bị Đỗ Hiểu phong đánh trọng thương, thư ký Anne đã nói với cô rằng: "Cô phải luôn nhớ kỹ, lúc Kiều tổng tức giận rất đáng sợ."

Cho nên bây giờ... anh đang tức giận?

Anh đang giận cô?

Lúc cô còn đang chìm đắm trong suy tư, đột nhiên Kiều Cận Nam lên tiếng.

Giọng nói lạnh như băng, mang theo vài phần chế giễu: "Đỗ Nhược, cô không có gì để nói sao?"

Trái tim Đỗ Nhược bừng sáng lên, cô lập tức nhớ tới co chuyện quên chưa nói với anh!

Cô thờ dài lấy cho Kiều Cận Nam một cốc nước nóng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: "Tôi xin lỗi, hôm nay ngủ nhiều quá nên đầu óc còn mơ hồ, suýt nữa thì quên mất."

Cô cười cười, đẩy cốc nước tới trước mặt anh:"Một tháng chúng ta giao hẹn đã kết thúc, anh yên tâm, tối nay tôi sẽ dọn đi."

Rõ ràng cô rót một chén nước nóng, hơi nóng còn bay nghi ngút nhưng không khí càng ngày càng lạnh hơn.

Mắt Kiều Cận Nam tối lại nhìn chằm chằm cô: "Đỗ Nhược, cô nói lại một lần nữa xem?"

Rõ ràng là đang uy hiếp cô.

Anh cười như có như không, ung dung bưng chén nước nóng lên.

Đỗ Nhược không rõ anh có ý gì, cô ngẫm nghĩ một lúc mới dè dặt nói: "Tôi chỉ... muốn chia tay trong hòa bình, hôm nay tôi sẽ dọn đi, hành lý đã sắp xếp xong xuôi, anh..."

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên Kiều Cận Nam đặt mạnh chén nước xuống bàn, âm thanh chói tai vang lên.

"Chia tay?" Kiều Cận Nam nhếch môi, ánh mắt càng ngày càng lạnh: "Hành lý đã sắp xếp xong xuôi?"

Đỗ Nhược thấy anh tức giận, lá gan cô bé lại một nửa: "Nếu không... bây giờ tôi đi luôn."

Phòng thủ thất bại, chạy là thượng sách.

Đỗ Nhược xoay người tới phòng ngủ, đồ của cô không nhiều lắm, dọn dẹp một chút là có thể đi luôn.

Nhưng cô vừa mới đi tới cửa thì cổ tay bị giữ lại: "Đỗ Nhược, cô là ngu ngốc thật hay đang giả ngu?"

Kiều Cận Nam dùng sức áp cô vào vách tường, trên lưng truyền tới cảm giác đau đớn, mắt Đỗ Nhược đỏ lên:"Kiều Cận Nam, sao anh lại trút giận lên người tôi?"

Kiều Cận Nam cũng ý thức được mình dùng lực quá mạnh, anh vội buông ra tay Đỗ Nhược ra, cố gằng kiềm chế lại tâm tình: "Tối hôm qua cô đã làm gì?"

Đỗ Nhược thấy anh ta thật vô lý, lạnh lùng nói: "Tôi ở cùng Hà Khâm Sinh."

"Hai người đã làm gì?"

Lúc này Đỗ Nhược thực sự tức giận, cười lạnh nói: "Cô nam quả nữ có thể làm gì?"

Mặt Kiều Cận Nam tối lại, nâng cằm Đỗ Nhược hôn lên môi cô, nụ hôn này không giống những nụ hôn nhẹ nhàng như trước đây, mà giống như hơi thở của anh, lạnh như băng mà cuồng dã, muốn cắn nuốt cô vào bụng.

Đỗ Nhược dùng sức đẩy anh ra, nhưng người anh cứng như đá, không hề di chuyển, cô càng đẩy anh càng tiến lại gần, cuối cùng hai người dính sát vào nhau, hơi thở từ lạnh như băng biến thành lửa nóng, anh khẽ nhích người ra, bàn tay di chuyển xuống dưới, bắt đầu xé quần áo cô.

Đỗ Nhược sợ hãi cắn môi anh, nhân lúc đó cô dùng hết sức mạnh đẩy anh ra.

Hai người đều thở dốc, mắt Đỗ Nhược đã đỏ bừng, nước mắt chỉ chực rớt xuống, Kiều Cận Nam còn chưa hết giận, bốn mắt nhìn nhau, lúc này trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc vang lên.

Một lúc sau, Đỗ Nhược mới tỉnh táo lại, cười lạnh: "Kiều tiên sinh, anh yêu tôi phải không?"

Cô sửa sang lại quần áo, một tay lau đôi môi ướt át.

Ngay lập tức ánh mắt Kiều Cận Nam trở nên lạnh lẽo, nhếch môi cười lạnh: "Yêu? Cô có ngoại hình, đầu óc hay tài năng không? Vóc dáng thì tầm thường, đầu óc chậm chạp mà cũng có người thích? Không ngờ mấy lời đường mật của Hà Khâm Sinh mà cô cũng tin tới sáu bảy năm."

"Đúng vậy, tôi không có ngoại hình, không có đầu óc tin ưởng mấy lời đường mật của hà khâm sinh thì thế nào?" Đỗ Nhược hét ầm lên: “Liên quan gì tới anh? Dù sao Hà Khâm Sinh cũng hơn người vui mừng thất thường, ăn nói cay nghiệt như anh!"

Kiều Cận Nam nắm chặt cằm cô, giọng nói u ám giống như quỷ sai địa ngục: "Đỗ Nhược, cô nói lại lần nữa xem?"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...