Bọn Săn Vàng

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Người con gái ngẩng đầu vẻ phờ phạc đưa tay gỡ bỏ chiếc mạng. Quan tòa nhìn rõ khuôn mặt này chỉ mới hai mươi, thông minh, thân thiện. Nàng nhỏ nhẹ nói.

“Kẻ hèn này tên là Koo, tên khai sinh là Tsao”.

Mọi người có mặt hôm đó kinh ngạc, lão Koo Meng-pin bước nhanh tới trước, lão dừng lại ngắm nhìn soi mói người vợ, xong rồi quay về lại chỗ cũ đứng ở hàng trước mặt mũi tái nhơt.

“Trong hồ sơ ghi ngươi bị mất tích” – quan tòa Dee nghiêm giọng nói. “Ngươi nói cho ta biết, bữa trưa mười bốn lúc từ giã đứa em trai ngươi đi đâu?”

Nàng Koo trông thật đáng thương nhìn quan tòa nói.

“Bẩm quan phải khai hết ra sao?” - nàng vừa hỏi. “Tôi nghĩ là nên…”

“Người phải khai ra ngay,” – quan tòa gắt. “Trong thời gian mất tích người có liên quan ít ra cũng là một vụ án và có thể cả những tội ác tử hình khác nữa”.

Nàng ngần ngừ rồi kể tiếp.

“Lúc rẽ qua trái nhìn ra hướng đường cái thì gặp ông láng giềng Fan Choong đi cùng với người hầu. Tôi nhìn ra ông và đáp lại câu chào tự nhiên. Ông hỏi thăm tôi đi về đâu, tôi nói trở lại thị trấn để kịp gặp đứa em trai. Đến nơi không thấy em tôi đâu, quay lại ngã tư nhìn theo đường đi cũng không thấy nó đâu cả. Tôi nghĩ có lẽ lúc ra đến gần đường cái nó không đi kèm theo tôi nữa, rồi hắn băng đồng về nhà. Tôi mới hay Fan Choong cũng định ra thị trấn, ông hỏi tôi muốn đi cùng với ông không. Ông đi theo con đường đất bởi đường vừa mới được sửa chữa, nên đi tắt nhanh hơn. Tôi ngại đi một mình trên đường băng ngang qua ngôi chùa bỏ hoang, nên đồng ý đi cùng với lão”.

“Lúc đến túp lều bên ngoài cổng trang trại ông dặn tôi ở lại đó chờ, ông cần gặp nhắn tin cho người làm công. Tôi xuống ngựa bước vào bên trong ngồi ghế chờ. Đứng bên ngoài ông trao đổi với người hầu một lúc xong ông trở lại. Lúc này ông đứng nhìn tôi với cặp mắt có tà ý, ông dặn dò người làm công ra ngoài trang trại, ông ở lại đây với tôi.”

Nàng Koo nghĩ ngợi một lúc, hai bên má nàng ửng đỏ vì tức giận. Nàng lại kể lể, giọng nhỏ nhẹ.

“Ông kéo tôi lại, tôi xô đẩy ông ra, nói với ông rằng nếu còn nữa tôi sẽ la làng. Ông nhìn tôi cười rồi nói, dù có kêu la cũng không ai nghe thấy, khôn hồn thì phải nghe theo ông. Ông nắm lấy áo xé toạc, tôi chống cự rất hăng nhưng ông ta quá khỏe. Sau đó ông nhặt lấy chiếc thắt lưng trói tay và xô tôi ngã nhào xuống đống củi. Giở trò bỉ ổi xong ông cởi trói bảo tôi mặc đồ vào. Ông nói rằng thương tôi, khuyên tôi ở lại đây ngủ với ông một đêm, sáng mai ông sẽ đưa về thị trấn. Mọi việc diễn ra chẳng ai hay biết.

Phó mặc số phận cho tên súc sinh, đêm đó ở lại trang trại, ăn uống xong ông kéo tôi về giường ngủ. Chờ lão Fan ngủ say, tôi định chuồn ra ngoài chạy về nhà cha tôi. Bỗng đâu nhìn thấy cửa sổ mở tung, một tên côn đồ vừa leo vào bên trong, trên tay cầm chiếc liềm. Quá hoảng sợ tôi lay lão Fan thức dậy, ngay tức thì hắn nhào tới kê liềm cắt ngang cổ. Nửa thân người lão Fan ngã úp vô người tôi máu me phun đầy mặt ướt cả ngực trần”.

Nàng Koo úp mặt vào hai bàn tay, quan tòa ra lệnh lính hầu rót cho nàng chén nước, nàng lắc đầu kể tiếp.

“Sau đó hắn đến gần tôi và nói rằng đến lượt mi rồi con đĩ rạc xảo quyệt. Hắn còn tuôn ra những câu gớm ghiếc, đứng sát vô giường túm lấy đầu tóc tôi giật ngược ra phía sau kê liềm vô ngay cổ họng. Tôi nghe một tiếng đổ phịch sát bên mang tai, rồi lăn ra bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trên chiếc xe đẩy lúc lắc đong đưa trên mặt đường gồ ghề. Xác lão Fan trần truồng kề bên. Lúc này tôi chợt nhớ lại lưỡi liềm cắt ngang mép giường xước qua cổ họng. Hung thủ chắc tin là đã giết được tôi, tôi giả vờ nằm chết. Chiếc xe đẩy chợt dừng lại nghiêng một bên hất tung hai thân xác xuống đất. Hung thủ gom một nắm cành lá che phủ lớp mặt đất, tôi lắng tai nghe chiếc xe đẩy kéo đi xa. Chưa dám mở mắt, nên tôi không thể nhận diện hung thủ. Nhớ lúc nhìn hắn lẻn vô buồng ngủ, nhìn gương mặt hắn gầy gầy, nước da ngăm đen.

Tôi lồm cồm bò dậy nhìn quanh, đêm có trăng nên biết là mình đang ở trong bụi dâu gần trang trại lão Fan. Lúc đó một nhà sư từ hướng thị trấn men theo đường đất đi tới. Nhìn lại trên mình chỉ có một tấm khăn quàng che người nên tôi tìm bụi cây núp, nhưng từ xa ông đã nhìn thấy chạy lại. Sư chống gậy đứng nhìn xác lão Fan, ngài nói “Ngươi đã giết tình nhân, hả? Mau mau đi theo ta trở vô chùa bỏ hoang đằng kia, ở lại với ta, ta hứa không nói ra cho ai biết.” Sư định níu lấy tôi, quả hoảng sợ tôi khóc thét. Bỗng đâu một người đàn ông chạy tới như từ trên trời rơi xuống. Gã nhìn nhà sư quát. “Ai bảo ngươi lôi kéo đàn bà vô chùa hãm hiếp? Nói ra mau.” Gã rút con dao từ trong tay áo ra, nhà sư mắng lại rồi giương cao cây gậy. Bất chợt nhà sư há hốc mồm tay ôm lấy ngực té nhào xuống đất. Gã vội bước lại nghiêng người cúi nhìn, nói lầm bầm trong miệng”.

“Ngươi có đoán ra,” – quan tòa Dee cắt ngang, “người đàn ông kia nhớ mặt nhà sư không?”

“Bẩm quan tôi không biết được.” – nàng Koo đáp. “Sự việc xảy ra chỉ chốc lát, tôi không nghe nhà sư gọi tên người kia. Về sau tôi được biết gã tên là Po Kai, gã còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, và không thèm nhìn thân thể trần truồng của tôi. Gã ăn nói nghe cũng đàng hoàng, dù nhìn bề ngoài quần áo cũ mèm. Tôi đoán ra gã là một người có quyền thế, tôi nghĩ gã đáng tin cậy hơn nên kể lể hết mọi chuyện. Gã yêu cầu được đưa tôi về nhà chồng hoặc về nhà cha tôi thì mới lo liệu cho tôi được. Tôi thú thật là không dám nhìn mặt người thân lúc này, tôi như người lẩn thẩn cần yên tĩnh trước đã. Tôi mới nhờ gã giúp tôi tìm nơi ẩn náu vài bữa, lúc đó gã có thể đi báo vụ giết chết lão Fan và đừng có nói ra tên tôi bởi hung thủ nhìn nhầm tôi với người đàn bà khác. Gã nhắc lại chuyện vụ án không dính dáng gì tới gã còn nếu tôi muốn tìm chỗ ẩn thân thì gã sẽ giúp cho. Còn gã thì đang ở nơi tập thể, vả lại giờ khuya quán trọ không nhận đàn bà lỡ đường một mình. Gã nghĩ chỉ có chỗ trọ trên thuyền chứa gái khỏi cần thủ tục, gã nói ra là họ tin ngay. Gã sẽ lo chuyện chôn cất xác chêt ngay giữa bụi dâu, phải nhiều ngày sau mới có người hay biết, tôi có thời gian suy tính nên đi báo cho tòa hay không. Gã cởi bỏ chiếc khăn trùm của nhà sư bảo tôi lau sạch vết máu trên mặt, trên ngực. Xong xuôi gã quay lại, gã dẫn tôi men theo lối cây cối rậm rạp tới chỗ buộc ngựa, gã tháo dây nhảy lên, tôi ngồi sau rồi lão phóng ngựa trở lại thị trấn. Đến bờ kênh gã thuê đò đưa tôi ra chỗ thuyền nhà chứa bên ngoài cửa Đông.”

“Làm cách nào các ngươi đi qua khỏi cổng gác được?” – quan tòa hỏi.

“Gã đến gõ cổng phía ngoài cửa Nam,” – nàng Koo đáp. “Giả bộ say rượu, lính gác biết mặt, gã cất tiếng nói thật lớn có người đẹp xin qua cổng. Bọn lính gác bảo giở khăn trùm ra xem, nhìn đúng người bọn lính gác phá ra cười, nói vài câu bông đùa cắc cớ rồi cho qua.

Gã thuê phòng cho tôi ở trọ dưới thuyền, không nghe nói năng gì với bà chủ, tôi nhìn thấy rõ gã trao tay cho bà chủ bốn đồng bạc. Ở đó tôi đã được đối xử tử tế. Lúc tôi kể lại chuyện tôi sợ có thai bà cho thuốc tôi uống. Tôi thấy bớt lo sợ, ráng ở lại chờ Po Kai đến đón tôi về nhà cha tôi. Sáng hôm nay bà trở lại chỗ trọ dắt theo người hầu. Bà cho hay Po Kai bị bắt vì phạm tội sát nhân. Bà cho tôi hay gã chỉ trả ứng trước một ít tiền mua sắm quần áo và chỗ trọ, số tiền còn nợ tôi phải chịu tiếp khách để thanh toán cho hết. Tức giận tôi mới nói bốn quan tiền gã trả cho bà lo mọi thứ như vậy là còn thừa nếu không thì tôi bỏ đi ngay. Bà sai người hầu tìm lấy cây roi mây định đánh tôi, tôi bèn nghĩ ra một diệu kế, tôi kể chính mắt thấy Po Kai phạm tội sát nhân, gã còn phạm nhiều tội khác nữa. Bà hoảng sợ bảo với người hầu bọn mình sẽ nguy to nếu không đi khai báo là tôi đang có mặt tại đây. Rồi bà dắt tôi ra đây hầu tòa. Tôi chỉ biết nghe theo lời dặn dò của Po Kai. Tôi không biết gã đã phạm tội gì, nhưng có điều gã đã đối xử với tôi rất tử tế. Tôi biết sao nói vậy và cảm thấy tinh thần bất ổn trước sự việc vừa qua, thưa quý tòa cho phép tôi được nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Tất cả những gì xảy ra tôi đã thành thật khai báo với quý tòa, mong quý tòa chấp thuận cho”.

Mọi người lắng nghe viên lục sự đọc lại lời khai, quan tòa ngẫm nghĩ cô nàng khai báo thật thà, khớp với mọi chứng cớ. Ngài nhớ lại cái dấu răng cưa bên mép giường gỗ lúc ngài đến trang trại xem xét hiện trường. Điều đó giúp ngài đoán ra ngay vì sao Ah Kwang không nghĩ ra nàng không phải là Soo-niang, bởi lúc chìa lưỡi liềm về phía nàng hắn còn đứng bên chỗ lão Fan, nhìn mặt mũi nàng thì lấm đầy máu của lão Fan. Chuyện gã Po Kai nhiệt tình giúp đỡ nàng trong lúc này cũng dễ hiểu, hắn càng tin chắc hơn về mối nghi ngờ Tiến sĩ Tsao. Ông này đang tiếp tay cùng với Po Kai thực hiện âm mưu đen tối và gã không quên báo cho ông hay chuyện đứa con gái ông nhìn thấy gã gặp gỡ một đồng bọn là nhà sư. Sau đó gã tìm cách gởi gắm nàng ở tạm một nơi trong mấy bữa. Điều đó giải thích rõ thái độ dửng dưng của Tiến sĩ Tsao khi hay tin con gái mất tích vì ông tin chắc là con gái ông đang ở một nơi an toàn.

Nàng Koo đặt tay in dấu vào bản lấy lời khai xong rồi quan tòa mới tuyên bố.

“Ngươi vừa trải qua một tai nạn thật khủng khiếp, ta nghĩ là không có ai rơi vào tình huống như vậy lại thành thật khai báo như ngươi. Ta không nhắc lại đây chuyện có đáng tội hay không. nhiệm vụ của ta là nắm giữ cán cân công lý, xem xét việc bồi thường tổn hại. Vì vậy nhân danh tòa ta phán ngươi không có tội, tiếp theo ta giao trả ngươi về lại nhà chồng, ông Koo Meng-pin”.

Lão Koo bước tới trước nàng liếc nhìn thoáng qua, không nhìn nàng, lão mở miệng cười gượng gạo thưa trình, “bẩm quan, lấy gì làm bằng chứng xác minh vợ tôi bị cưỡng hiếp, và dựa vào đâu để xác nhận vợ tôi không tự nguyện hiến thân cho tên côn đồ đó?”

Nàng Koo trợn mắt kinh ngạc, quan tòa từ tốn đáp, “Bằng chứng đây.” Rút chiếc khăn trong tay áo ra, ngài nói tiếp “Chiếc khăn tay này ngươi biết rõ là của vợ ngươi chứ, không phải nhặt được bên đường như ta đã kể mà nó nằm ngay trên đống củi ở trang trại nhà lão Fan”.

Nàng Koo cúi đầu, lão nói tiếp: “Bẩm quan đúng là của cô ấy, bây giờ thì tôi tin là vợ tôi nói thật. Theo truyền thống lễ giáo dòng họ nhà tôi, thì nàng phải quyên sinh sau khi bị cưỡng hiếp. Nàng không tuân theo chẳng khác nào làm nhục gia đình tôi, trước tòa tôi xin tuyên bố ly dị vợ.”

“Đó là quyền lợi chính đáng của ngươi,” – quan tòa Dee nói. “Tòa sẽ tiến hành đăng ký thủ tục xin ly dị. Cho Tiến sĩ Tsao Ho-shien ra trình diện trước tòa”.

Tiến sĩ Tsao quỳ xuống trước bàn quan tòa, chòm râu rậm che gần hết miệng.

“Này Tiến sĩ Tsao,” – quan tòa vừa hỏi “ông có đồng ý nhận đứa con gái vừa ly dị xong về nhà ông không?”

Tiến sĩ Tsao dõng dạc nói: “Một khi nền tảng đạo đức bị xâm phạm thì tôi phải cam tâm gác bỏ tình cảm riêng tư. Hơn nữa mọi người ai cũng biết tôi, là người cha tôi phải làm gương dù biết sẽ đau đớn trong lòng. Bẩm quan, tôi không thể nhận lại đứa con đã làm hại đến gia phong lễ giáo”.

“Ta sẽ cho ghi vào hồ sơ,” – quan tòa Dee lạnh lùng đáp. “Trong khi chờ sắp xếp ổn định chỗ ở, kể từ nay nàng Tsao sẽ được bố trí ở tạm trong phạm vi pháp đình.”

Nói xong quan tòa ra hiệu lão thừa phát lại Hoong dìu nàng ra ngoài, quay về phía mụ chủ chứa gái ngài nói. “Ngươi cố ý ép buộc người con gái đó hành nghề mại dâm là mang trọng tội. Nhưng dù sao ngươi cũng đã để cho cô gái đó yên thân cho đến hôm nay dẫn ra trình diện trước tòa, nên lần này ta tha cho. Nếu ta còn nghe có kẻ thưa kiện nữa, mụ sẽ chịu hình phạt trước tòa và không có tiếp tục hành nghề nữa kể cả những người đang còn hành nghề ngoài bến sông. Mụ hãy đi về và báo cho mọi người biết ngay!”

Mụ chủ chứa nhanh chân chạy ra, mặt cắt không còn giọt máu, quan tòa gõ bàn tuyên bố bế mạc phiên tòa.

Lúc rời khỏi ghế chủ tọa, ngài ngạc nhiên, không nhìn thấy lão Tang đâu, ngài mới hỏi Ma Joong, gã đáp.

“Bẩn quan lúc nhìn thấy Tiến sĩ Tsao bước ra trình diện trước tòa, lão Tang chợt cáo bệnh rồi biến mất luôn.”

“Ta thấy chán lão này quá.” – vẻ mặt quan tòa Dee vẻ khó chịu, ngài nói. “Nếu lần sau lão còn như vậy nữa, ta cho lão về hưu sớm”.

Đến trước văn phòng, vừa mở cửa ra ngài nhìn thấy lão Hoong và nàng Tsao ngồi đó. Ngài ra lệnh Chiao Tai và Ma Joong đứng chờ bên ngoài hành lang.

Ngồi vào bàn, ngài nhanh miệng hỏi nàng “Này Tsao ta có thể giúp được gì cho nàng? Nguyện vọng của nàng như thế nào?”

Môi nàng run run, nàng cố trấn tĩnh rồi chậm rãi thưa, “Bẩm quan, theo đạo lý của xã hội ta thì tôi phải đáng tội chết, nhưng thưa thật với quý tòa tôi không dám nghĩ đến cái chuyện quyên sinh.” – Nàng chợt nhếch mép cười nhạt, nàng kể lể. “Mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ở trang trại hôm nọ, tôi thấy mình cần phải sống. Không phải là tôi sợ chết, mà tôi căm ghết chính bản thân mình, tại sao tôi lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Bẩm quan, mong quan rộng lượng chỉ dạy cho tôi.”

“Theo giáo lý khổng giáo” – quan tòa Dee dạy “người con gái phải biết giữ mình trong trắng không bị hoen ố. Ta thường suy ngẫm có phải câu răn đời nhẹ về phần hồn nhưng nặng về xác thịt. Đồng thời, Đức Khổng Phu Tử lại dạy: phẩm chất con người là trên hết. Này nàng Tsao ta tin rằng mọi giáo lý đều được suy ra từ lời dạy của Khổng Tử.”

Nàng Tsao mừng rỡ lặng lẽ nhìn quan tòa, ngẫm nghĩ một lúc nàng mới thưa: “Bẩm quan tôi muốn xin vô chùa đi tu cho xong”.

“Xưa nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tu hành,” – quan tòa nhắc nhở – “thì chẳng khác nào ngươi định chối bỏ việc đời, nhất là một người con gái đa cảm như ngươi thì không thể chấp nhận được. Ngươi nghĩ sao nếu ta đề nghị với một người quen ở kinh đô đem ngươi về đó dạy học cho mấy cô con gái? Dần dà họ sẽ tìm nơi quen biết tạo cơ hội cho ngươi làm lại cuộc đời.”

Nàng Tsao cảm động thưa “Bẩm quan tôi đội ơn ngài trăm ngàn lần. Cuộc hôn nhân chóng vánh với lão Koo coi như bất thành, còn chuyện đêm hôm đó ở trang trại, cộng với những điều gai mắt trên thuyền chứa, nhớ lại tôi cảm thấy ghê tởm chán ngán không dám nghĩ đến… chuyện lấy vợ lấy chồng. Bẩm quan tôi nghĩ chỉ là còn mỗi cách sống nương nhờ cửa Phật.

“Này, nàng Tsao, ngươi còn son trẻ chớ nói câu không làm.” – quan tòa Dee nghiêm trọng nhắc nhở, “Thôi ta không nên bàn chuyện đó nữa, chờ thêm mấy tuần ta đưa gia đình về đây, lúc đó người đem chuyện ra bàn với phu nhân rồi hãy chọn hướng đi. Trước mắt ta bố trí cho người ăn ở chung nhà quan điều tra tư pháp là Tiến sĩ Shen. Ta nghe nói vợ ông ấy là một phụ nữ đảm đang tử tế, bà có đứa con gái cũng trạc tuổi ngươi. Này lão Hoong, ông hãy đưa nàng qua bên đó.

Nàng Tsao cúi đầu chào, xong lão thừa phát lại Hoong đưa nàng đi. Hai đệ tử Ma Joong và Chiao Tai vừa trở về, quan tòa nhìn Chiao Tai hỏi, “Ngươi có nghe tiến sĩ Tsao ta thán gì không. Ta thấy thương cho con trai ông ấy. Các ngươi được nghỉ phép một bữa, gắng mà tìm cho được hai tay biết đi săn trong số lính hầu, rồi đi vào rừng bắn hạ ngay loài cọp dữ. Còn Ma Joong ở lại đây, khi nào xong việc dặn dò chỉ huy lính hầu hợp tác với bảo vệ ngoài thị trấn truy tìm gã Po Kai. Bây giờ, ngươi lui về chỗ nghỉ lo chăm sóc vết thương ở cánh tay. Chờ đến khuya ta sẽ gọi đi lễ bên chùa Bạch Vân.”

Chiao Tai nghe nói mừng rỡ, gã Ma Joong lại càu nhàu ra vẻ, “Không có tớ, cậu chẳng làm trò trống gì được. Cậu phải nhờ đến tay này mới mong hạ được loài cọp đó.”

Hai đệ tử nhìn nhau cười rồi chia tay nhau đi làm nhiệm vụ. Ngồi lại một mình trong văn phòng, quan tòa nhìn chồng hồ sơ về thuế má ruộng đất. Ngài thấy cần thay đổi cách suy nghĩ trước khi tập trung xem xét những manh mối vừa mới được khám phá.

Chưa kịp đọc hết hồ sơ chợt nghe có tiếng gõ cửa, viên chỉ huy lính hầu vẻ mặt hốt hoảng bước vào.

“Bẩm quan,” – gã nôn nóng, “lão Tang uống thuốc độc sắp chết, lão xin được gặp ngài”.

Quan tòa Dee đứng bật dậy, vội vã bước theo người kia ra ngoài cổng. Khi băng qua đường tới nhà trọ, ngài hỏi. “Có kiếm được thuốc giải độc không?”

“Lão không cho hay uống loại thuốc độc nào,” – viên chỉ huy vừa thở ra vừa nói “Bây giờ thuốc đã ngấm vào trong người”.

Bước lên hành lang trên lầu, một bà lão quỳ xuống trước mặt ngài quan tòa khóc lóc xin tha tội cho chồng. Ngài nhanh miệng nói mấy lời an ủi, bà mời quan tòa vào trong, mặt bà buồn xo.

Lão Tang nằm im trên giường mắt nhắm nghiền, bà vợ ngồi bên nói thều thào bên tai lão. Lão Tang mở mắt ra, nhìn thấy quan tòa lão thở ra một hơi dài.

“Để cho ta yên”, - lão lầm bầm nói với vợ. Bà đứng dậy, quan tòa ngồi xuống ghế. Lão Tang nằm đưa mắt dò dẫm nhìn quan tòa hồi lâu, vẻ uể oải lão mới nói ra.

“Thuốc độc thấm vào tê liệt cả người, chân tôi bắt đầu cứng đơ, nhưng trí óc tôi vẫn còn sáng suốt. Tôi cần phải nói ra cho ngài nghe một vụ án mà chính tôi là thủ phạm, xong rồi tôi muốn hỏi ngài một điều này”.

“Ngươi đã nói hết cho ta nghe về vụ án ngài cựu quan tòa chưa?”, quan tòa Dee nhanh miệng hỏi.

Lão Tang khe khẽ lắc đầu.

“Tôi biết sao nói vậy thôi,” – lão đáp. “Tôi không có thời gian đâu để nhớ ra chuyện người khác. Nhưng cái vụ án đó, với chuyện hồn ma hiện về đủ khiến tôi chới với. Trong lòng tôi đang hoảng loạn thì làm sao tôi kềm chế được. Thế là Fan bị giết chết, điều đó đã giảm bớt nỗi lo của tôi.”

“Ta biết rõ chuyện giữa người và lão Fan” – quan tòa Dee cắt ngang. Nếu quả thật hai người tìm thấy nhau đó là chuyện riêng tư, không nên đếm xỉa đến”.

“Không phải chỉ có vậy,” – lão Tang vừa nói vừa lắc đầu, “Tôi kể ra đây để cho ngài thấy là tôi đang chới với, lương tâm dày vò. Hễ lúc nào tôi cảm thấy yếu đuối thì bên trong nội tạng tôi thấy khỏe hơn, nhất là trong những đêm có trăng”. Lão thở khó khăn rồi lão lại kể. “Tôi thì biết rõ hắn từ bao nhiêu năm nay và cả những cái trò bỉ ổi đó nữa. Tôi còn tìm thấy cuốn sổ nhật ký ông tôi để lại, chính ông tôi cũng tự đấu tranh với mình. Cha tôi không bị ràng buộc vì ông vậy mà ông lại tự treo cổ; bởi ông đang lâm vào bước đường cùng. Cũng như tôi uống thuốc độc đang nằm đây, và rồi tôi cũng sẽ chết.”

Vẻ mặt lão trông hốc hác dăn dúm, quan tòa Dee nhìn lão thấy thương hại, có lẽ lão đang thả hồn bay tận đâu đâu.

Chợt lão khiếp sợ nhìn quan tòa “Thuốc độc đang ngấm vào tận xương tủy”, - lão cất

tiếng.

“Bẩm quan, chỉ còn giây phút ngắn ngủi này, sao mọi chuyện cứ hiện mãi trước mắt tôi. Đêm qua tôi cứ giật mình thức dậy, cả vùng ngực nặng trịch. Tôi vùng dậy, khắp gian buồng kín mít, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí. Trước mắt tôi đường sá như thu hẹp lại dần, tôi đi lạc vào giữa những bức tường cao đang vây quanh lấy tôi, như muốn đè bẹp… tôi cảm thấy hoảng sợ, cố há hốc miệng hít thở. Cho đến lúc tôi thấy nghẹn cứng họng, hồn ma chiếm lấy tôi.”

Lão Tang thở ra nhẹ cả người.

“Tôi trèo qua tường nhảy xuống đất, đến đồng trống tôi cảm thấy mình đang đổi thay, dòng máu tràn trề sinh lực cuồn cuộn chạy khắp châu thân. Tôi như vừa được tiếp sức, hoan hỉ, tôi hít không khí trong lành căng đầy hai buồng phổi không có gì cản lại được. Tôi được sống lại trong một thế giới mới lạ, được hít thở mùi cỏ thơm ngát, mùi ẩm của hơi đất. Tôi vừa thấy bóng con thỏ rừng băng ngang qua, tôi mở to đôi mắt để có thể nhìn xuyên thấu màn đêm. Tôi hít thở không khí trong lành, tai lắng nghe tiếng suối chảy róc rách. Và rồi tôi ngửi thấy một mùi vị lạ, một thứ mùi mà tôi phải úp mặt sát đất, tập trung thần kinh để ngửi. Đó là mùi của những giọt máu tươi còn vương chút hơi ấm.”

Khiếp sợ quá, quan tòa nhìn vẻ mặt lão Tang nhợt nhạt. Hai con ngươi xanh lè thu hẹp lại trên xương gò má nhìn chăm chăm và mặt ngài, chợt mở lớn hơn, mồm miệng lão vặn vẹo méo mó gầm gừ nhe hàm răng nhọt hoắt vàng khè, hàm ria mép bạc thếch cứng đờ như lông heo rừng. Khiếp sợ đến lạnh cả người, quan tòa đứng nhìn theo hai tai lão nhúc nhích động đậy, hai bàn tay móng vuốt nhọn hoắt thò ra ngoài tấm chăn đắp.

Thình lình mấy đầu ngón tay móng nhọn lơi lỏng, hai tay buông thõng xuống trông lão như người chết. Lão gượng nói, giọng yếu ớt.

“Cho tôi ngồi dậy, tôi muốn đứng dậy thắp một cây nến rồi bước tới đứng trước gương. Chính cái khoảnh khắc khi nhìn gương mặt mình không còn chút máu nó khiến tôi thanh thản nhẹ nhõm không thể nào tả hết được.” – lão ngẫm nghĩ một lúc, nói giọng the thé “Tôi phải kể ra cho ngài nghe hắn thừa lúc tôi đuối sức, buộc tôi phải theo hắn thực hiện hành vi đê tiện. Đêm qua nhớ lại tôi đánh nhau với Tsao Min, tôi không định nhào vô nó, không muốn gây thương tích cho nó… Vậy mà tôi buộc phải ra tay – thật tình là tôi phải ra tay mà.” Giọng nói của lão chợt chuyển qua thành tiếng thét.

Quan tòa vội sờ tay trên trán lão xoa xoa vỗ về, mồ hôi vã ra lạnh toát.

Rồi tiếng thét lắng xuống đọng trong cổ họng. Lão hoảng sợ nhìn quan tòa, ráng sức mở miệng, ấp úng được mấy tiếng. Quan tòa nghiêng người về phía lão lắng nghe cho rõ, lão Tang cố sức bình sinh, “Bẩm quan, ngài hãy nói cho tôi nghe… tôi có tội chứ?”

Đột nhiên mắt lão mờ dần, mồm há ra méo xệch. Lão nằm đó nét mặt thanh thản.

Quan tòa đứng dậy, kéo tấm chăn đắp mặt lão lại. Hy vọng rằng có một vị quan tòa trên ngôi cao sẽ giải đáp thắc mắc của lão. Cầu mong linh hồn lão được bình an.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...