Bôn Nguyệt
Chương 46: Giam cầm
Liễu Sao quỳ ở giữa điện, Băng huyền cầm đặt ở trước mặt.
Sa Mộc Kiêu an toàn rời khỏi đã gián tiếp tỏ rõ thái độ của các chưởng môn, cũng khó trách vì nàng oán hận Tiên môn mới sa vào ma đạo, lại còn chuyện Thương Ngọc Dung lúc trước, ở đây không một ai tin tưởng nàng.
Nguyên Tây Thành chậm chạp không lên tiếng, Chúc Xung bước lên quát: “Là ngươi hại Lạc Ca?”
“Là Sa Mộc Kiêu vu khống!” Liễu Sao đương nhiên phủ nhận, nàng nén nước mắt tỉ mỉ kể lại mọi chuyện.
Xác nhận được Lạc Ca đã gặp chuyện, cả điện xôn xao.
Không chờ Liễu Sao nói tiếp, Chúc Xung đã cười lạnh: “Yêu vương Ký Thủy giúp ngươi, linh thể Thực Tâm ma bám vào cơ thể, ngay cả song cực trướng ngươi cũng khéo gặp được, chuyện hoang đường thế này mà ngươi cũng bịa đặt được ư!”
“Là ả cấu kết với ma cung, lấy oán báo ơn, hại chết Lạc sư huynh!” Chúng đệ tử trừng to mắt, đồng loạt rút kiếm. Bọn họ rất sùng bái Lạc Ca, nhất thời khó có thể chấp nhận được sự thật. Nếu không phải lúc này còn có các vị chưởng môn, họ đã sớm giết chết nàng.
Liễu Sao giải thích: “Lạc sư huynh đối xử rất tốt với ta, tại sao ta phải hại huynh ấy?”
“Còn phải hỏi lý do sao?” Chúc Xung tức giận: “Ngươi bị ma tôn Trưng Nguyệt mê hoặc, khi Trưng Nguyệt chết, ngươi từng chính miệng thề sẽ báo thù Tiên môn, có phải không?”
Vạn Vô tiên tôn suy sụp ngồi xuống ghế: “Thảo nào kết giới trên Tử Trúc phong lại biến mất, thì ra…”
Tô Tín phẫn nộ quát: “Liễu Sao nhi ngươi… sao ngươi có thể!”
“Không phải muội! Lạc sư huynh lợi hại như vậy, sao muội có thể gạt được huynh ấy?” Liễu Sao kêu lên: “Là Thực Tâm ma! Lục Ly không phải là Thực Tâm ma! Thực Tâm ma thật sự chưa chết! Trong Tiên môn có người tu luyện ma tiên.”
Cái được gọi là ma tiên, chính là tiên tu luyện theo phương pháp của ma, đồng tu tiên ma. Những người này chưa được Ma thần tinh lọc thể chất, không phải tuân theo lệnh cấm của Ma thần, có thể thoải mái hấp thụ thanh khí, bề ngoài thì có vẻ rất hoàn hảo, không tì vết. Nhưng điều kiện tiên quyết khi tu luyện ma đạo là phải loại bỏ linh khí trời sinh, dùng ma đan trong cơ thể làm vật chứa, tiên thể tu ma là đi ngược lại hoàn toàn. Tuy rằng tu vi sẽ tiến xa ngàn dặm nhưng đồng thời ngũ tạng trong cơ thể cũng không thể chịu nổi áp lực bị trọc khí ăn mòn và tốc tiến quá mức. Moi tim người chính là vì tim của bản thân không thể chịu đựng nổi nữa.
Sau khi Lục Ly chết, Thiên Cơ chân nhân Cừu Kim bặc trắc thấy kiếp nạn của Tiên môn vẫn còn tồn tại. Bởi vậy Lạc Ca đoán Thực Tâm ma chưa chết, chúng chưởng môn cũng biết ít nhiều, nghe thế cũng hơi tin, họ bắt đầu nghi ngờ.
Chúc Xung chăm chú quan sát Liễu Sao vài lần, đột nhiên lên tiếng: “Tu vi của con bé này thật đáng nghi.”
Tạ Lệnh Tề đứng bên cạnh lập tức xen vào: “Năng lực nạp khí của Liễu sư muội quả thật rất phi phàm, nhập ma chỉ trong một năm ngắn ngủi đã suýt chút nữa làm vãn bối bị thương.”
Lúc trước y suýt bị Liễu Sao đánh bị thương, toàn bộ Nam Hoa đều biết, Nguyên Tây Thanh không lên tiếng, Vạn Vô tiên tôn khẽ gật đầu.
“Vậy phải rồi!” Chúc Xung lập tức nói: “Kiếp tượng sinh ra do ma anh, kiếp tượng chưa được hóa giải, chứng tỏ ma anh vẫn còn, cho nên Lạc Ca mới đoán Thực Tâm ma chưa chết. Nhưng nếu kẻ hấp thụ ma lực của ma anh không phải là Trưng Nguyệt mà là con bé này thì tất cả mọi chuyện đều đã được giải đáp, nếu không thì phải giải thích thế nào với việc tu vi nó tiến nhanh đến vậy? Nếu lần này để nó lẫn vào Tiên môn, chẳng phải sẽ đúng với kiếp tượng sao.”
Sự việc rất lớn, sắc mặt mọi người bắt đầu nặng nề.
Nếu nói về tốc độ tu luyện, quả thật Liễu Sao khó mà giải thích, không thể tiết lộ về sức mạnh thần bí trong cơ thể, hơn nữa luồng sức mạnh kia nàng không khống chế được, nàng cũng không thể chứng minh ngay tại chỗ cho họ.
Tạ Lệnh Tề buồn bã than: “Lạc sư đệ cứu mạng ngươi, che chở, bảo bọc ngươi, đến cái chết của Thương thiếu cung chủ cũng gánh vác giúp ngươi, thật không ngờ ngươi lại…”
Lạc Ca chết đi, chắc chắn y là kẻ vui mừng nhất! Liễu Sao tức đến phát run, y cố tình nhắc tới cái chết của Thương Ngọc Dung ở Thanh Hoa cung rõ ràng là ám chỉ Lạc Ca đã quên mối thù của bằng hữu, bất đắc dĩ giờ nàng có mắng y cũng vô dụng. Liễu Sao cắn răng nói: “Chờ Thương cung chủ trở về, người sẽ tin ta!”
“Chuyện tới nước này còn muốn chống chế!” Chúc Xung phẫn nộ: “Lạc Ca là một đứa bé tốt nhưng lại bị thứ nghiệp chướng này hãm hại, Nguyên chưởng giáo còn chờ gì nữa, một kiếm giải quyết nó đi.”
Vạn Vô tiên tôn quay mặt đi, miệng thì thào lặp lại: “Thằng bé! Thằng bé!”
Mắt mọi người đều hơi ươn ướt.
Cũng khó trách, một người xuất sắc như vậy, là hậu bối ưu tú nhất trong Tiên môn, mấy năm nay Thương Kính gần như giao tất cả mọi chuyện cho hắn. Là hắn thúc đẩy liên minh tiên – võ, thiết lập vòng phòng vệ ở nhân gian, nên tiên tôn và các đệ tử mới có thể yên tâm bế quan tu luyện. Có thể xem như mọi người đã chứng kiến hắn trưởng thành, cuối cùng lại có kết quả như thế, đến cả các tiên tôn đã hiểu rõ sinh tử cũng không thể nén lòng đau xót.
Duy chỉ có Lạc Ninh, nàng vẫn lặng lẽ ngồi trên ghế chăm chăm nhìn Băng huyền cầm. Tô Tín đau lòng nắm chặt tay nàng, đôi mắt ngập tràn đau thương phẫn nộ nhìn Liễu Sao.
Cuối cùng, Chân Nhất chưởng giáo Bách Lân thở dài: “Xử lý đi.”
Các đại đệ tử đồng loạt bước lên kéo Liễu Sao.
“Ta muốn gặp Thương cung chủ!” Liễu Sao giãy dụa: “Lạc sư huynh từng nói, chỉ cần Thương cung chủ nhìn thấy đàn thì sẽ tin ta, các người lạm sát vô tội.”
Chúc Xung hừ đáp: “Ngươi muốn kéo dài thời gian để hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của ma anh chứ gì.”
“Dù sao ta cũng không chạy được, ngươi sợ gì chứ. Chẳng lẽ ngươi chính là Thực Tâm ma?” Liễu Sao bị ép luống cuống, trước kia nàng thường hay vu cáo ngược trở lại, bây giờ đã phát huy tác dụng: “Nếu không, sao ngươi lại vội vàng muốn ta chết?”
“Xằng bậy!” Chúc Xung bị chọc tức suýt chút nữa ra tay ngay tại chỗ.
“Lão ta muốn giết người diệt khẩu!” Liễu Sao cứ thế hét lớn.
Chúng đệ tử thấy nàng vu khống chưởng môn Phù sinh phái đều tức giận mắng “Vô sỉ”, các chưởng môn cũng lắc đầu, con ranh này quả đúng học đủ thói xấu của Võ đạo.
Chúc Xung nghiêm mặt nói: “Ta cũng nằm trong diện tình nghi, vậy Nguyên chưởng giáo đích thân xử trí đi.”
Nam Hoa phái tổn thất một nhân vật vĩ đại như thế, sắc mặt Nguyên Tây Thành đã xanh mét, mím chặt môi không nói một lời.
“Chém kẻ tai họa này trước, báo thù cho Lạc sư huynh!” Không màng đến tiếng Liễu Sao la hét, chúng đệ tử kéo nàng lôi đi.
Ma đan bị phong ấn, đầu va vào cánh cửa, máu chảy như trút, nhưng Liễu Sao vẫn cố bám chặt khung cửa, tuyệt vọng nhìn Băng huyền cầm. Rốt cuộc nàng lại phụ sự ủy thác cuối cùng của hắn, cây đàn có bí mật gì, sau này Thương Kính có thể nhận ra không? Hắn thông minh thế cơ mà, tại sao bản thân nàng lại không nghĩ ra ý nào hay! Tại sao nàng lại ngốc như vậy chứ!
Không một ai quan tâm nàng bị thương, nếu không phải kiêng dè môn quy, họ đã trực tiếp dùng kiếm giết nàng. Một tên đệ tử thấy nàng không chịu buông tay, dứt khoát rút kiếm định chém vào tay nàng.
Bỗng nhiên…
“Dừng tay!” Giọng nói rất nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Thanh kiếm dừng lại giữa không trung, mọi người không hẹn mà đồng loạt xoay mặt nhìn người cất tiếng.
Cô gái ngồi co lại trên ghế, tựa như một đóa hoa tái nhợt xơ xác, thế nhưng ánh mắt chưa một lần rời khỏi Băng huyền cầm, sau một lúc lâu nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Ca Ca làm việc chưa bao giờ sơ suất, tại sao lại giữ lại cây đàn này?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng đã vạch trần điểm mấu chốt.
Không hề giữ lại một thứ gì khác, thì tại sao cố tình giữ cây đàn này lại?
Liễu Sao bị kéo vào điện một lần nữa, nước mắt nàng rốt cuộc tràn mi.
Hóa ra là thế.
Vào thời khắc cuối cùng, hắn còn lạnh lùng bình tĩnh thu xếp mọi thứ, hắn gần như hủy sạch tất cả đồ vật trên người, đến cả di thể cũng vậy, nhưng lại để nàng mang chiếc đàn đó về.
Lạc Ca đã sớm tấn chức thiên tiên, đã tu được nửa kim tiên thân, chắc chắn không có khả năng chỉ vì một chiêu mà cơ thể bị hủy hoại, chắc chắn là vào thời điểm cuối cùng hắn đã vứt bỏ bản thân. Hắn có thể hủy diệt tất cả vật tùy thân để tránh bị kẻ khác lợi dụng, nhưng lại giữ lại Băng huyền cầm thì cực kỳ bất hợp lý. Việc này chỉ có thể chứng minh, đàn là hắn giữ lại cho nàng, là hắn bày kế để nàng quay về Tiên môn báo tin.
Nàng vẫn nghĩ trên đàn có cất giấu bí mật, nhưng lại không biết bí mật là tại đây.
Dây đàn tụ băng, lấp lóe trong vắt, ánh vào đôi mắt đẫm lệ, tựa như dung mạo của vị tiên giả tuấn tú lãnh đạm.
Hóa ra, hắn vẫn đang bảo vệ nàng ư?
Liễu Sao cố hết sức giằng ra khỏi mọi người, nhào qua ôm đàn khóc tức tưởi, trút hết tất cả đau thương đã nhẫn nhịn suốt đường đi.
Thương Kính tin nàng không hại Thương Ngọc Dung thì sẽ dùng lý trí suy xét, sau đó hiểu được dụng ý của hắn. Ai ngờ Thương Kính lại ra ngoài khiến nàng tự tìm đường chết. Tuy nhiên Lạc Ninh trùng hợp đi đến Thanh Hoa cung, khiến nàng tìm được đường sống trong cõi chết, cô gái trí tuệ đã hiểu tâm ý của ca ca.
Không gian điện yên tĩnh lại, chỉ còn lại mỗi tiếng khóc xé nát tim gan.
Rốt cuộc Chúc Xung cũng gật đầu: “Lạc Ca quả thật cẩn thận.”
Chúng chưởng môn cũng tỉnh táo lại, nhận ra lúc trước đã sơ suất, đoán rằng trên cây đàn còn có ám chỉ khác, Nguyên Tây Thành lập tức bảo: “Đưa lên đây.”
Tạ Lệnh Tề bước xuống bậc thềm, vỗ vỗ vai an ủi Liễu Sao: “Liễu sư muội, lần này đã để muội uất ức.”
Sau đó y giằng lấy cây đàn nàng đang ôm trong lòng, hai tay ôm đàn trình lên.
Chúc Xung giành trước xem qua một lượt rồi lắc đầu, sau đó đưa cho Nguyên Tây Thành. Nguyên Tây Thành đón lấy cây đàn muốn quan sát thật kỹ, đột nhiên trước mắt tất cả mọi người cây đàn dần dần biến thành tro bụi tan biến mất.
Cả đại điện rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ.
Trong phút chốc, đôi mắt Nguyên Tây Thành như ánh chớp bắn thẳng vào Liễu Sao.
Liễu Sao cũng ngơ ngác ngay tại chỗ.
“Chắc chắn là kế sách của Lạc Ca.” Chúc Xung chậm rãi nói: “Lạc Ca đoán được nó muốn trà trộn vào trong Tiên môn mới muốn dẫn nó chui đầu vào rọ.”
“Không thể nào!” Liễu Sao dường như sụp đổ. Nàng một mạch chạy thục mạng về Thanh Hoa cung, vẫn còn chưa kịp nghỉ lấy hơi, những chuyện bất lợi liên tục ập tới, chắc chắn có người âm mưu hãm hại! Trong những người này có Thực Tâm ma hay không? Thực Tâm ma rốt ruộc là ai? Là ai?
Trên đường đi Băng huyền cầm đều vẫn ổn, tại sao lại biến thành như thế?
Liễu sao đột ngột biến sắc, chỉ vào Tạ Lệnh Tề bảo: “Là y! Là y giở trò!”
Tạ Lệnh Tề mỉm cười, không hề giải thích, lùi về phía sau Vạn Vô tiên tôn.
“Tạ sư huynh mà thèm hãm hại ngươi?” Chúng đệ tử cười nhạo.
Mỗi lần Tạ Lệnh Tề giở trò xấu đều rất tinh vi, Liễu Sao không có bằng chứng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Có khả năng y là Thực Tâm ma!”
“Nực cười!” Không chỉ các đệ tử mà chư vị chưởng giáo cũng lắc đầu.
Liễu Sao càng cuống, sửa lại chỉ vào Chúc Xung: “Không phải là Tạ Lệnh Tề thì là y, trong hai người họ có một kẻ hãm hại ta!”
Một người bước ra, khoanh tay cười bảo: “Liễu Sao nhi, lúc trước ở Hầu phủ ngươi quen thói nói dối, bây giờ bản lĩnh vu cáo đã trở thành sở trường rồi.”
“Đỗ MinhTrùng!” Đã nhiều ngày không gặp, Liễu Sao trông thấy bản mặt kia vẫn cực kỳ chán ghét: “Ngươi đừng có nói bậy!”
“Ở hầu phủ ngươi đã làm những gì, hỏi Bạch Phượng tỷ là biết ngay thôi.” Đỗ Minh Trùng nhướng đôi mày rậm, y gọi Bạch Phượng còn nhỏ tuổi hơn y là tỷ, đương nhiên là vì muốn lấy lòng Tạ Lệnh Tề.
Thấy y giậu đổ bìm leo, Liễu Sao suýt tí nữa tức điên, cái khó ló cái khôn nàng chợt nhớ ra một người: “Sư huynh Vũ Tinh Hồ! Vũ sư huynh có thể làm chứng! Chúng ta hợp sức đấu với Thực Tâm ma, huynh ấy có thể chứng minh ta không nói dối!”
Tạ Lệnh Tề lắc đầu: “Mọi người đều biết, hành tung của Vũ sư huynh khó dò, nhiều năm rồi sư huynh vẫn chưa quay về Tiên môn.”
Liễu Sao đáp: “Vậy tìm huynh ấy về.”
“Chỉ kéo dài thời gian mà thôi.” Chúc Xung hừ một tiếng nhìn Nguyên Tây Thành: “Lời ma nữ không đáng tin.”
Đáng giận! Liễu Sao trừng trừng nhìn Tạ Lệnh Tề, đôi mắt hạnh gần như ứa máu.
Dựa vào trí tuệ của Lạc Ca, vạch trần bộ mặt thật của Tạ Lệnh Tề không khó, nhưng vì không muốn lão nhân gia đã hy sinh cả đời cho Nam Hoa thương tâm, nên hắn lựa chọn giữ lại Tạ Lệnh Tề, ai bảo tiên nhân vô tình? Ai nói hắn vô tình chứ!
Tạ Lệnh Tề nhìn Nguyên Tây Thành, thấy ông không tỏ ý bèn mở miệng: “Chắc là do ả ta đã hấp thụ được linh khí của ma anh, ma tính quá nặng khó mà quay đầu, bây giờ chỉ còn cách…”
Y không nói tiếp nhưng chúng đệ tử đã hiểu ý y, lại kéo Liễu Sao xuống.
Đã từng quen biết, rốt cuộc Tô Tín cũng không đành lòng: “Lạc sư huynh không thể dễ dàng bị ám toán, có lẽ… thật có nội tình khác?”
“Nói thế sai rồi, ả cấu kết với ma cung Trưng Nguyệt và thi ma Thạch Lan, hơn nữa vùng Đại Hoang rất nguy hiểm mà Lạc sư đệ chỉ có một mình.” Tạ Lệnh Tề nhìn Lạc Ninh nghiêm khắc nói: “Ả ta đã hấp thụ ma khí của ma anh, ngày sau sẽ trở thành tai họa của lục giới, sư đệ sao lại không phân biệt được nặng nhẹ như thế!”
Tô Tín bị chỉ trích đỏ cả mặt, cúi đầu: “Cái này…”
“Tô sư huynh nói đúng.” Lạc Ninh đột ngột đứng khỏi ghế, nhẹ giọng: “Chờ Thương bá bá quay về đi.”
Tạ Lệnh Tề sửng sốt, khuyên nhủ: “Trong thời gian ngắn ngủi tu vi ả tăng quá nhanh, chờ đến lúc luyện hóa hoàn toàn ma khí của ma anh…”
“Ca ca không còn, các vị sư huynh vẫn chưa trở về, việc của Trọng Hoa cung sẽ do ta làm chủ.” Lạc Ninh cắt ngang lời y, chậm rãi quét mắt nhìn mọi người: “Ta quyết định, chờ Thương bá bá về mới xử trí nàng.”
Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, vô cùng bình tĩnh, lại hiện ra sự kiên định và quả quyết không chấp nhận phản đối.
Trong chớp mắt, Liễu Sao chợt sinh ra ảo giác, người đứng trên bậc thềm kia không phải là cô gái yếu đuối mà là hình bóng tự tin trong ký ức kia.
Hắn vẫn còn ở bên nàng, lại cứu nàng một lần nữa.
Liễu Sao cúi đầu, nước mắt tuôn rơi.
Không một ai ngờ rằng, người có lý do “hận” Liễu Sao nhất lại đưa ra quyết định này, các đệ tử đều kinh ngạc nhìn Lạc Ninh, nét mặt các Chưởng môn đều lộ vẻ vui mừng, lòng thầm tiếc nuối. Kiếp số của tiên đạo đến, vốn không nên chấp nhất sinh tử, Lạc Ninh có trí tuệ hiếm có như thế, tiếc là trời sinh thần hồn không trọn vẹn, chắc chắn nàng không thể trở thành một Lạc Ca thứ hai.
Ở nơi này quả thật không có ai đủ tư cách quyết định sự sống chết của Liễu Sao hơn Lạc Ninh, nàng đã nói tới mức này, Vạn Vô tiên tôn đành thở dài, chỉ rưng rưng nước mắt gật đầu với Nguyên Tây Thành: “Thế đi, cứ làm theo lời tiểu Ninh đi.”
Tránh khỏi một cửa chết, Liễu Sao bị nhốt vào đầm cấm ma dưới đáy Thanh Hoa cung.
******
Tại Hư Thiên ma cung, vầng trăng nhạt nhòa xa xăm, một bóng áo đỏ lặng yên xuyên qua tầng sương khói dơ bẩn trong không trung, những nơi bóng áo đỏ lướt qua chúng ma binh đều cúi đầu.
Dù mất đi chủ nhân nhưng huyễn hải (biển ảo) không những không biến mất mà ngày càng náo nhiệt. Ánh trăng mơ màng chiếu rọi ngọn sóng xanh, vài cô gái đạp trên sóng nước khiêu vũ theo điệu nhạc, một chiếc tháp mềm hình mây trắng trôi bồng bềnh trên mặt biển, một người nằm nghiêng trên tháp, áo choàng đen thoải mái hé mở, hoa văn màu bạc trên cổ tay áo lấp lóe ánh sáng lạnh, hắn ngắm vầng trăng ở đối diện chăm chú thổi sáo.
Bắt gặp cảnh tượng này, Vị Húc sửng sốt.
Tiếng sáo ngừng lại, Nguyệt không đứng dậy: “Chà, là Vị Húc hộ pháp hạ cố đến thăm.”
“Các hạ quả rất rãnh rỗi.” Vị Húc không hề e ngại, bước đến trước tháp: “Ta chỉ thấy khó hiểu, ngươi nói nàng là hy vọng của Ma tộc, vì sao còn chưa mang con bé về ma cung.”
“Tiên môn có thứ con bé cần.”
“Thực Tâm ma đang ở trong Tiên môn, nó đến đó chẳng khác nào chịu chết.”
“Con bé vẫn chưa chết.”
“Không khác chết là mấy.” Vị Húc nhíu mày: “Ma cung tuyệt đối không thể vì cứu nó mà tấn công vào Tiên môn, con bé…”
“Yên tâm, sẽ có người cứu con bé ra.”
“Hử?”
“Ngươi đến tìm ta, cũng không phải là ý của ma tôn.” Nguyệt thở dài: “Thủ đoạn của hộ pháp Vị Húc nổi tiếng lục giới, thật ra vẫn chưa đủ tàn nhẫn, tu vi có mạnh đến mấy cũng không đủ bù đắp sự thiếu hụt của ma thể. Nguyên nhân hai người sa vào ma đạo vì oán hận là giống nhau, nên ngươi bị con bé kích thích sao?”
Nốt ruồi đỏ ở mí mắt càng sống động hơn, Vị Húc nhìn y một lúc lâu, thích thú nở nụ cười: “Ngươi quả thật biết không ít.”
“Quá khen.”
“Hy vọng năng lực của ngươi hơn hẳn lá gan của ngươi.”
Vị Húc dứt lời lập tức bỏ đi.
Lúc này Nguyệt mới đứng dậy khỏi tháp, toàn thân lại vùi trong áo choàng, cùng lúc đó tất cả vũ nữ trên mặt biển đều biến mất.
“Đừng có giả vờ giả vịt nữa.” Lam Sất xuất hiện bên cạnh hắn, trang phục vẫn giống hệt hắn: “Người căn bản không lường trước được tất cả mọi chuyện, biến cố lần này làm người sợ không ít nhỉ.”
“Dám giở trò tính toán con bé, cái tên yêu Ký Thủy kia đã chọc giận ta.”
“Nhận xét của người làm thuộc hạ ngạc nhiên.”
“Suýt chút nữa y đã hại chết con bé.”
“Sớm muộn gì người cũng hại chết con bé.” Lam Sất lại tiếp: “Cái gã yêu Ký Thủy kia chưa chắc đã có ý đó, y làm vậy là vì biết muội muội Lạc Ca đang ở Thanh Hoa Cung, y cũng biết muội muội Lạc Ca rất thông minh.”
Nguyệt sờ sờ cằm: “Ái chà, chẳng lẽ y chấm trúng muội muội Lạc Ca?”
“Y biết muội muội Lạc Ca sẽ bảo vệ con bé, cho dù không thể bảo vệ được, chỉ cần trong lúc nguy hiểm để lộ bí mật trên người con bé, Tiên môn sẽ không lập tức xử tử con bé. Thậm chí y còn định thăm dò xem sau lưng con bé còn có ai khác không, chính là chủ nhân người đó.” Lam Sất cười “hắc hắc” rồi nói tiếp: “Lùi một bước suy nghĩ, cho dù con bé chết thật, thì cũng chẳng tổn hại gì đến Yêu Khuyết.
“Quá vô sỉ.” Nguyệt vỗ vỗ vai Lam Sất: “Lạc Ca vẫn là tốt nhất, tiếc là hắn quá cố chấp, vì một hy vọng xa vời mà từ bỏ cơ hội chuyển thế, hắn…”
“Hắn chỉ vì trách nhiệm mà cố giữ lòng tin, cũng giống người thôi.”
Trầm mặc.
“Đúng vậy.”
******
Trong hầm cấm ma nước biển cuồn cuộn, các đệ tử không hề khách sáo đẩy thẳng Liễu Sao xuống hầm. Ma đan của Liễu Sao bị phong ấn, nàng rơi vào nước biển cố sức quẫy đạp, uống mất mấy ngụm ngước mới bò lên được một tảng nham thạch.
Hầm cấm ma vốn là dùng để nhốt ma tôn và ma tướng quan trọng, Liễu Sao bị nhốt ở đây là do mọi người cực hận Liễu sao vì cái chết của Lạc Ca. Bốn phía căn hầm đều là những tảng nham thạch cao chót vót, trèo lên không khó, nhưng toàn bộ căn hầm đến ngay cả dưới mặt nước cũng đều được giăng đầy kết giới, là do các cao thủ đứng đầu Thanh Hoa cung hợp sức thiết lập, gần như không cách nào trốn thoát.
Đêm khuya, sóng biển xô vào nham thạch, bọt nước bắn tung tóe văng lên trên người, trên mặt nàng. Liễu sao ôm đầu gối ngồi co ro trong khe đá, hai tay chồng chất vết thương do cạnh đá bén ngót cắt phải, tay đứt ruột xót, vết thương lâm râm đau.
Mấy ngày qua, không một ai đến thăm nàng, nàng cũng chưa từng yên ổn nghỉ ngơi, chỉ cần nhắm mắt lại nàng sẽ trông thấy bóng dáng đẫm máu tươi kia. Nàng thật không ngờ tới, cái chết của hắn lại bị người khác lập mưu lợi dụng. Tại sao nàng lại ngốc như vậy! Sao nàng không thể thông minh thêm một chút! Lúc này cũng trơ mắt nhìn mọi chuyện hỏng bét mà chẳng biết phải làm thế nào!
Cô gái có thói quen ỷ lại, chưa lúc nào hận mình vô dụng như lúc này. Nàng muốn khóc lớn, muốn đem tất cả chua xót, bi ai khóc hết ra. Nhưng nàng không thể, nơi này không an toàn, nếu Thực Tâm ma là người trong Thanh Hoa cung, y có thể lẻn vào đây xuống tay mà thần không biết quỷ không hay, đến lúc nàng chỉ e nàng sẽ rơi vào kết cục “sợ tội tự sát”.
Thực Tâm ma thật sự đến đây, nàng phải làm gì đây?
Liễu Sao cố sức bình ổn hơi thở, co rụt cơ thể lại, dù biết rõ như thế là bịt tai trộm chuông, nhưng nàng rất sợ, sợ không thể chờ đến lúc Thương Kính quay về.
Ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là khung trời hẹp, ở chính giữa là vầng trăng lạnh lẽo.
Trên tảng nham thạch nhô ra, có một người đứng trên cao cao.
“Đã hại Lạc Ca còn dám trở về, ngươi thật ngu xuẩn không thể tưởng.” Ngữ điệu châm chọc cực quen thuộc.
“Bạch Phượng?” Liễu Sao nhận ra giọng nàng ta, nàng đứng dậy.
Bạch Phượng cười nhạo: “Thật không thể tưởng tượng được, Liễu Sao nhi người gặp người thích lại biến thành con chó rơi xuống nước.”
Theo cách hành xử ngày thường của nàng ta, không giậu đổ bìm leo đã là rất hiếm có. Liễu Sao không thèm so đo nàng ta cười trên nỗi đau của người khác: “Ta đã cứu ngươi.”
“Đừng có nhắc tới phần nhân tình đó, ta không cầu xin ngươi, lúc đó là ngươi tự cứu ta.”
“Cứu ta.”
“Ngươi có biết đây là đâu không?” Bạch Phượng khó hiểu nhìn nàng tựa như nhìn đứa bị thiểu năng: “Ta có thể đứng đây nói chuyện với ngươi cũng là vì thể diện của Tạ sư huynh! Cho dù ta nợ ngươi một nhân tình thì đã sao, ta vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay. Ngươi muốn ta hy sinh mình để cứu ngươi, Liễu Sao nhi, uổng công ngươi đã ở Võ đạo nhiều năm, sao lại có thể ngây thơ đến vậy.”
Tốc độ đạt được sức mạnh của Võ đạo nhanh hơn Tiên môn nhiều, nàng là cao thủ trong Võ đạo, muốn phá hủy trận pháp ở đây không phải là không thể, nhưng đột kích kết giới đương nhiên sẽ kinh động đến người khác.
Liễu Sao biết nàng hiểu lầm bèn lắc đầu: “Ngươi đến tìm Trác sư tỷ, mời sư tỷ đến gặp ta.”
Bạch Phượng sửng sốt, hơi khinh thường: “Ta việc gì phải giúp ngươi.”
Liễu Sao cắn môi một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Xem như ta cầu xin ngươi.”
Bạch Phượng cười lạnh: “Mặt trời mọc ở hướng tây rồi, Liễu Sao nhi mà lại cầu xin ta, chẳng phải mọi người đều thích ngươi sao, ngươi chỉ cần hôn họ là được, cầu xin ta thì được gì chứ?”
Đối mặt với châm chích, Liễu sao tức run người, khó khăn lắm mới khống chế bản thân không cãi lại.
Không còn ai bảo vệ nàng, nàng đã gần như mất đi quyền bốc đồng một lần cuối cùng trong đời, trước mắt là cơ hội duy nhất, nàng không thể chọc giận Bạch Phượng vào lúc này được.”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Cầu xin thì cũng phải có dáng vẻ của kẻ cầu xin.” Bạch Phượng ngạo nghễ hỏi: “Đây không phải là lời của ngươi ư?”
Liễu Sao trầm mặc một lúc lâu rồi quỳ xuống.
Bạch Phượng thu lại nụ cười, đột ngột oán hận dậm chân mắng Liễu sao: “Trông cái bộ dáng uất ức của ngươi đi, vẫn sợ chết thế đó, ngươi quả là một con chó không có cốt cách! Đến cả Lạc Ca cũng dám hại, tim gan ngươi rốt cuộc bị con gì ăn! Hừ! Trông chờ ta cứu ngươi sao, nằm mơ đi! Giết ngươi ta còn sợ làm bẩn tay mình!”
“Không phải ta làm.” Rốt cuộc Liễu Sao không nhịn được nữa, giận dữ phản bác.
Bạch Phượng sao nghe lọt tai, càng mắng càng khó nghe: “Ta thật không biết ngươi tốt ở đâu, ngươi là một khúc gỗ mục! Là yêu tinh hại người! Sao Lục Ly có thể thích ngươi! Ngươi đã quên mất hắn rồi chứ gì? Bây giờ hay lắm, Lạc Ca cũng chết rồi, xem còn có ai cứu được ngươi! Xem ngươi còn có thể hại ai nữa!”
Biết nàng ta vẫn bất bình thay Lục Ly, Liễu Sao siết chặt hai tay, không hề giải thích: “Mặc kệ thế nào, chỉ cần ngươi gọi Trác sư tỷ đến gặp ta một lần, sau này hai ta không ai nợ ai.”
Thấy nàng có thể nhẫn nhịn đến mức này, Bạch Phượng mất sạch hứng thú xỉ vả, nàng ta lạnh lùng hừ: “Ngươi nói đó.”
“Đương nhiên.” Liễu Sao hơi ngừng lại, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: “Ngươi có biết Lục Ly không phải là Thực tâm ma, Thực Tâm ma vẫn còn sống, ta đoán y chính là Tạ Lệnh Tề, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước.”
“Vậy đã sao.” Sắc mặt Bạch Phượng tốt hơn một chút, có lẽ Tạ Lệnh Tề đối xử khá tốt với nàng ta: “Chẳng phải lúc đó Lục Ly cũng là ma sao, ta chưa từng thấy hắn hại ngươi.”
Liễu Sao muốn nói rồi lại thôi.
“Liễu Sao nhi, tính ra hai ta đều là cùng một loại người, chỉ cần có thể sống tốt hơn một chút, ai cần lo đại nghĩa, chúng sinh gì chứ. Chỉ có điều ta không có lòng tham như ngươi, cho nên hôm nay ta mới đứng ở chỗ này, mà ngươi lại rơi vào kết cục đó.” Bạch Phượng dứt lời lập tức bỏ đi.
******
Từ sau khi Bạch Phượng đồng ý giúp đỡ, Liễu Sao đã yên tâm hơn nhiều, hằng ngày nàng đều ôm cõi lòng chờ mong. Nhưng qua nửa tháng mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trác Thu Huyền.
Là Trác Thu Huyền không chịu đến? Hay là Bạch Phượng vốn chưa từng đưa tin?
Đến giờ thủy triều rút xuống, mực nước trong hầm cấm ma chậm rãi hạ dần để lộ ra đá đen dưới đáy hầm, ngọn sóng nhỏ bắt đầu liên tục vùng vẫy trong khe đá đen.
Liễu Sao gian nan nhúc nhích cơ thể, nàng cảm thấy tay chân đều cứng ngắc hết cả.
Bỗng nhiên, dưới đáy hầm truyền đến tiếng vang ầm ầm, sóng mạnh đập thẳng vào, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gió tiếng sóng biển bên ngoài hầm.
Đây là… Liễu sao mừng rỡ, phút chốc đứng bật dậy.
Một khe hở! Trong kết giới chặt chẽ lại xuất hiện kẽ hở.
Liễu Sao từng mượn sức mạnh thần bí trong cơ thể phá hủy phong ấn của Đài lão, có lẽ Lạc Ca vẫn chưa nói với các chưởng giáo cho nên đám Nguyên Tây Thành rõ ràng đã quá xem thường Liễu Sao. Mấy hôm trước nàng đã phá vỡ tiên ấn khôi phục tự do, nhưng vì sợ người khác biết nên không dám bộc lộ mà thôi.
Thừa cơ này trốn đi ư? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì một mùi máu tươi quen thuộc bay ra từ kẽ hở.
Thực Tâm ma!
Hết chương 46
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp