Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát

Chương 88


Chương trước

Da thịt dưới lòng bàn tay mềm mại lại ấm áp.

 

Đường cong mềm mại yêu kiều, độ cong có thể khơi lên huyết dịch cuồn cuộn của người đàn ông, lúc rên rỉ nhỏ vụn có thể khiến người ta cực kỳ khô nóng, chỉ muốn tiến vào càng sâu, không ngừng đào bới bảo vật ẩn giấu.

 

Đây là những gì anh luôn có.

 

Anh chưa bao giờ nghĩ tới lại có khi mình cảm thấy mất mát tới vậy, kể cả là ngắn ngủi, cũng không có cách nào nhịn được.

 

Cô nằm nhoài trên đùi anh, tư thế có chút đáng thương.

 

Lâm Uyên không tiếp tục sờ cô, nặng nề nói: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”

 

Khương Đường gật đầu.

 

“Em đã chắc chưa?” Anh cười lạnh: “Em nghĩ anh sẽ luôn chờ em sao?”

 

“Em biết, chuyện này không có khả năng.” Khương Đường nhẹ giọng nói: “Cho nên. . . em cũng không bắt buộc anh, Lâm Uyên, thật xin lỗi."

 

Cô nói năng lộn xộn, anh lại nghe hiểu ý tứ của cô.

 

Coi như phải chịu đựng chuyện có thể sau khi tách ra, anh sẽ di tình biệt luyến cô cũng không để ý.

 

Cho tới bây giờ, trong cuộc đời Lâm Uyên chưa từng bị ai có cũng được mà không có cũng được như vậy.

 

Anh không thể tin cảm thấy buồn cười, cầm điện thoại di động lên, hầu như dùng hết toàn lực mở ra, nói với cô: “Anh đã để người mua nhà gần công viên trung tâm, là một căn nhà đơn, cách trường không quá xa, còn có cả vườn hoa trồng hoa em thích, tất cả vật phẩm trong phòng đều được đặt hai món, em thích

 

màu hồng nhạt, phòng của em…” “Em xin lỗi.” Cô cắt lời, đảo tầm mắt.

Cả trái tim trong nháy mắt bị vùi dập đến nát bấy.

 

Thật giống như dày vò khó chịu mấy ngày nay căn bản không thể đổi được gì ngoài một câu xin lỗi tầm thường của cô.

 

Anh nắm chặt tay của cô, sức mạnh lớn đến gần như muốn bẻ gãy cổ tay cô, cố chấp lặp lại: “Khương Đường, em nhìn lại đi, nghĩ thêm đi, em muốn thứ gì anh không thể cho em sao?”

 

“Anh đã đối tốt với em như vậy, tại sao em có thể làm thế với anh?!”

 

Nơi cổ tay truyền đến đau đớn, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều truyện, mọi chuyện nặng nề như đè ép ở trên người cô, thế giới ồn ào khiến cô không thể nhấc đầu lên nổi, cuối cùng, cô bất đắc dĩ đứng dậy từ trên người anh: “Lâm Uyên, ban đầu lúc đầu anh sắp xếp cũng không có nói cho em biết, nếu anh nói với em từ sớm thì em sẽ bảo anh không cần làm thế, Anh không thể sau khi làm xong lại khư khư cố chấp ép buộc em đón nhận."

Cơn tức giận gần như muốn nhấn chìm đầu anh.

 

Điện thoại di động màu đen đập xuống mặt đất, đập xuống một tiếng lớn kích thích màng tai hai người.

 

Hoá ra trả giá của anh lại là khư khư cố chấp.

 

Kiêu ngạo và lạnh lùng của anh khiến anh không có cách nào đi về phía trước một bước.

 

 

 

“Em thấy vui không?” Lâm Uyên buông tay ra, toàn thân như thế bị ngâm trong vụn băng đau thấu xương: “Lúc muốn anh thì liều mạng dụ dỗ, không muốn lại hận không thể để cho anh nhanh biến mất nhanh một chút."

 

"Khương Đường, trên đời không có chuyện hời như vậy đâu.” “Sau này em đừng có hối hận.”

Anh nói xong, ép buộc bản thân mình không nhìn vào dáng vẻ nhu nhược đáng

 

thương của cô thêm nữa, ở trong lòng tự nhủ, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn đùa bỡn của cô mà thôi, lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại di động bị vỡ rơi dưới đất, không nói nói lời nào, đi ra ngoài.

 

Không nhìn thấy khuôn mặt, bóng lưng gầy gò bị ánh đèn led chiếu ra thành một đường dài.

 

Vẫn như cũ là dáng vẻ ngông cuồng tự đại ngạo mạn. Anh vốn nên như vậy.

Khương Đường ngây người, không nói được một câu hoàn chỉnh.

 

Thẳng đến lúc cửa lớn đóng sầm lại, cô mới tìm được một chút suy nghĩ, trở về hiện thực.

 

Vừa chết lặng vừa khó chịu.

 

Cô khom lưng nhặt điện thoại di động của anh lên, nước mắt rơi trên màn hình điện thoại đã nứt ra.

 

Trạng thái của Khương Mộng Hi càng ngày càng không tốt.

 

Khương Đường mơ hồ không biết mẹ mình còn đang băn khoăn chuyện gì, đoạn thời gian này mẹ đều được sắp lịch trình trống, chuyện này cũng khiến công ty chú ý, cũng không biết mẹ đang cố chấp kiên trìchuyện gì, mỗi lần có động tĩnh gì lại trốn đi.

Khương Đường có đến vài lần, vừa mới tới cửa đã nghe thấy bên trong cãi nhau. Cô nghe không hiểu lắm, chỉ biết là muốn kết thúc hợp đồng mẹ cần phải bỏ một khoản tiền lớn bồi thường vi phạm hợp đồng.

 

Khương Đường và trợ lý thương lượng, cuối cùng vẫn quyết định chuyển mẹ tới Bắc Kinh, bệnh viện tư nhân bên kia càng thêm tư mật và cao cấp.

 

Khương Mộng Hi có bất động sản ở khắp nơi, nhưng bà không quan tâm, đêm trước khi rời đi, bà đưa cho Khương Đường một tập văn kiện, bên trong đều là giấy chứng nhận.

 

Đến tối, Khương Đường thu dọn đồ đạc cho vào trong vali.

 

Cô điều chỉnh đồng hồ báo thức, lên giường với cơn buồn ngủ.

 

Gần đây giấc ngủ của cô rất kém, thường xuyên phải đến ba giờ mới mới có thể

 

miễn cưỡng ngủ được, Khương Đường dụi dụi mắt, điện thoại di động đặt ở đầu giường hơi rung động.

 

Cô mở ra.

 

Là một tin nhắn kèm ảnh chụp.

 

Trong hình là ảnh một bàn tay phụ nữ bôi sơn móng tay đỏ đặt trên một chiếc áo gió màu xám bạc, lẳng lơ đến cực điểm.

 

[ Tiểu tiện nhân, lúc trước lớn lối như vậy, bây giờ đã bị người vứt bỏ, sinh nhật mày có giả vờ bạch liên hoa cũng chẳng ai thèm nhìn! ]

 

Một tuần vừa qua, cô không ngừng nhận được những tin nhắn như vậy của Phạm Vi.

 

Khương Đường cũng không có ý định block cô ả, qua những con chữ cô có thể biết được, Phạm Vi đã nhân cơ hội này ra nước ngoài, tới gần Lâm Uyên, từng bước một, không chút liêm sỉ không chừa thủ đoạn dán lên người anh.

 

 

 

Khương Đường ấn tắt màn hình, đặt điện thoại qua một bên.

 

Thiếu niên chói mắt xưa nay ngạo mạn kia giống như lại một lần nữa trở về. Giống y như cô nghĩ.

Người cuồng nhiệt lại tự đại như vậy, thật sự chỉ có người không có chút bí mật nào với anh như Phạm Vi mới xứng.

 

Cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến, khó chịu như lửa đốt.

 

Nửa đêm khi tỉnh lại, phía sau lưng ướt đẫm, cô ôm lấy chăn ngồi dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía ban công.

 

Rèm cửa bị gió thổi tung

 

Khương Đường theo bản năng cho rằng lại trở về buổi tối ngày hôm ấy, Lâm Uyên đứng ở sau rèm cửa sổ đợi cô trở về.

 

Gió khiến cho rèm cửa sổ bay lên, ban công trống rỗng.

 

Cô trừng trừng nhìn chằm chằm vào, không quá tin tưởng, dụi dụi mắt, lại nhìn sang.

 

Không có ai.

 

Sẽ không bao giờ có ai nữa.

 

Cơn đau đớn tập kích đầu não, khiến cô nắm thật chặt chăn, khổ sở đến không thốt lên lời, tiếng nức nở nhỏ vụn xuất hiện ở trong không gian yên tĩnh, bị gió thổi lan ra khắp căn phòng.

 

Cô rốt cuộc vẫn đánh mất anh rồi.

 

 

Một lúc lâu sau, cô đứng dậy, mở đèn lên, suy nghĩ mình có nên kiểm tra xem lại hành lý hay không, trên bàn đặt một túi hồ sơ màu nâu.

 

Khương Đường cầm lên, bên trong có rất nhiều giấy tờ, có rất nhiều bất động sản, còn có thẻ căn cước, giấy tờ thông hành với Hong Kong, bên dưới còn có….

 

Sổ tiết kiệm và rất nhiều rất nhiều thẻ. Còn cả giấy tờ chứng minh bất động sản. Đây là gì?

Khương Đường nghi hoặc cầm lên, nhìn từng cái từng cái một, điện thoại di động kêu vang, cô nhận điện: “Alo?"

 

"Đường Đường!" Âm thanh trợ lý có chút run rẩy: “Em có ở nhà không?”

 

Khương Đường đáp có, nhìn thấy một bản văn kiện cuối cùng, đồng tử thu nhỏ lại.

 

"Đường Đường, chị Mộng, chị ấy ... Nhảy lầu."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...