Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát

Chương 48


Chương trước Chương tiếp

Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, chiếc áo cộc tay màu đen to lớn bao lấy cơ thể nhỏ xinh của cô gái, hai chân cô gái quỳ trên nệm nhoài người về phía trước. Cổ áo trượt xuống khỏi bả vai, anh không nhìn thấy biểu tình của người đang vùi đầu giữa hai chân anh, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai non mềm mịn màng kia mà thôi.

Trên bắp đùi có thứ gì đó man mát ma sát vào.

 

Anh giơ tay lên chặn ngang mắt mình, yết hầu theo sau những động tác tiến công chậm rãi của cô mà phát ra âm thanh than thở trầm thấp.

 

Tay Khương Đường chống ở trên eo anh, chiếc vòng tay màu vàng lắc lư trên cổ tay cô, y như đôi môi đầu lưỡi của cô, không ngừng l.iếm láp đi đi về về trên vật thể hình trụ đã sưng to của anh, lưỡi nhỏ liếp láp lỗ nhỏ trên q.uy đ/ầu, miệng nhỏ mút dòng chất lỏng óng ánh tràn ra từ trong đó.

Bên tai trừ tiếng dùng sức nuốt nước miếng của anh ra còn có âm thanh thở dốc không ngừng được của chính mình, y như một con sư tử đang ẩn núp trong bóng tối, khiến cho cô có một chút ảo giác đang thuần phục anh.

 

Cô muốn âm thanh này tiếp tục kéo dài, hiếm khi không nghe lời ngậm lấy g.ậy th/ịt kia một cái, sau đó cô lại l.iếm láp cây g.ậy th/ịt lớn kia, l.iếm xong lại mút, hành hạ anh đến dục tiên dục tử.

 

Lâm Uyên để mặc cô đùa nghịch, lúc sự nhẫn nại đạt đến cực hạn, anh ngồi bật dậy, nhìn vưu vật giữa hai chân mình, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy cô.

 

Không có mấy lời thô tục hay d*m dục như những lần ở trên giường khác, cảnh tượng tràn đầy hơi thở dục vọng cứ như vậy như một phút dừng lại trong một thước phim, trong bức tranh là hai thân thể vừa ngây thơ lại sinh động.

 

Anh đè gáy cô lại, đâm thẳng c.ôn th/ịt đang hừng hực lửa dục vào trong cổ họng cô, mãnh liệt rút ra cắm vào, khiến cho miệng của cô mở ra tới mức lớn nhất, nước bọt chảy ra theo khóe miệng, như thể bôi trơn dương v*t của anh.

 

Không nói một lời cứ thế tiến vào, cô hoàn toàn không có cách nào chống cự, cổ áo bị anh kéo một cái, bả vai trắng nõn chói mắt cũng theo động tác đó của anh phô bày ra toàn bộ, từ bả vai của cô nhìn xuống chút nữa chính là hai bầu ngực no đủ như quả mọng, đè ép ở trên drap giường, núm v/ú hồng hồng như sắp sửa bị ép ra thành nước.

Cuối cùng, anh bắn ra đầy miệng của cô, c.ôn th/ịt to lớn rốt cuộc ngừng lại, Lâm Uyên duỗi tay kéo cô từ giữa hai chân lên ôm vào trong ngực, Khương Đường ho khan vài tiếng, dần dần bình phục tâm tình.

 

 

 

Anh vươn ngón tay ra, lau đi chất lỏng ẩm ướt vương trên khóe môi cô, anh không nhận rõ được thứ ở trên đó là thứ gì, chỉ đơn giản quết vào trong miệng cô: “Ăn hết đi.”

 

Khương Đường không lên tiếng, ngoan ngoãn ngậm ngón tay của anh, hai mắt hơi bình tĩnh lại, cô y như

 

trẻ con ngậm được núm v/ú cao su, mút liên tục.

 

Cô nhanh chóng l.iếm sạch sẽ, Lâm Uyên lại không rút ra, vẫn như cũ đặt trong miệng của cô, nói với cô: “Học kỳ sau anh không ở đây.”

 

Đôi mắt đầy sương mù mông lung của Khương Đường không còn lay động nữa.

 

Cô đã được biết từ trước đó rất sớm, đã từng được nghe tên của anh từ rất lâu trước kia, thầy chủ nhiệm thường xuyên lật giở quyển lịch ngày trong phòng làm việc, xem xem còn bao lâu nữa là Lâm Uyên lên tới lớp 12, trình độ chịu đựng anh làm xằng làm bậy theo thời gian trôi đi cũng được phóng đại lên vô hạn.

Tất cả mọi người đều biết rõ anh sẽ đi du học, trước đó rất lâu đã có không ít tin đồn nói cha mẹ của anh quyên cho nhà trường một khoản số tiền lớn đủ để xây một tòa nhà thí nghiệm và một tòa dạy học mới để anh ở trong trường chờ làm xong thủ tục di dân.

Cô cũng không thể nói là chưa chuẩn bị tâm lý. Cho nên… Cũng không có gì quá kinh ngạc.

Khương Đường chần chờ gật gật đầu.

 

Từ trước đến Lâm Uyên luôn thích những cử chỉ lẳng lơ khi ở trên giường của

 

cô, nhưng chuyện đó cũng chỉ hạn chế những lúc cô chổng mông lên cho anh làm mà thôi, giờ phút này cô lại không nóng không lạnh y như một cây bông, nuốt tất cả những cảm xúc còn lại vào lòng.

 

Anh có chút không hiểu cô.

 

Anh tiếp tục nói: "Vậy em thì sao, em tính học tiếp ở trong nước hay là còn có kế hoạch nào khác."

 

 

 

Khương Đường bị anh hỏi đến nghẹn họng.

 

Cuộc sống của cô trước giờ vẫn luôn không có có kế hoạch gì, cô chỉ luôn cố gắng hoàn thành tốt những việc đã được định trước, đi học cố gắng đọc, kì thi cố gắng ôn thi, học múa luyện múa thật giỏi.

 

Nhưng nếu như thật sự hỏi cô lúc thi muốn thi được bao nhiêu điểm, lúc luyện múa muốn luyện tới trình độ nào.

 

Cô lại không có chút dã tâm lớn lao nào.

 

Huống hồ, sau lưng cô còn có một Khương Mộng Hi, có rất nhiều lúc, người đó sẽ giúp cô xử lý rất nhiều chuyện.

 

Khương Đường hàm hồ nói: “Em… Tạm thời… Em không biết nữa.”

 

Lâm Uyên nhíu mày, không có dự định gì chính là không có gì hi vọng vào tương lai.

 

Anh quyết định dỗ dành dụ dỗ cô: “Em có muốn ở bên anh không?”

 

Khương Đường dụi dụi mắt, mơ hồ nói: "Nhưng mà, em mới học lớp mười… thôi mà.”

 

Vậy thì có sao.

 

Lâm Uyên vò vò đỉnh đầu của cô, thấy cô bị cơn buồn ngủ đánh úp tới đôi mắt díp lại, anh duỗi tay tắt đèn ngủ đi, kéo cô vào trong chăn: “Ngủ đi, sáng ngày mai lại nghĩ sau."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...