Tám giờ tối Trương Thanh Vân mới lê thân thể mệt mỏi về đến nhà, sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì người làm thư ký như hắn phải phối hợp với tất cả các ban ngành đoàn thể để sắp xếp thỏa đáng hành trình thị sát của Lệ Cương sau này, hắn bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
- Mẹ, con đói bụng quá, nấu chút gì đó cho con ăn với.
Trương Thanh Vân trở về nhà thì uể oải ngồi lên ghế sa lông gào lên.
- Còn biết lết về nhà sao? Con đấy, cũng không biết suốt ngày bận rộn gì bên ngoài làm gì, sao đến giờ vẫn chưa ăn cơm?
Doãn Tố Nga tức giận nói.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, chuyện hắn vào làm trong văn phòng huyện ủy cũng chưa kịp nói với người nhà. Lúc này hắn cũng không có tâm tư nói chuyện với cha mẹ, lần này hắn đánh cuộc trên con đường chính trị, mình cần phải dồn tất cả tinh lực vào ván bài, không thể nào phân tâm được.
- Mẹ, khoảng thời gian này con rất bận, ban huấn luyện ở trường đảng cũng chưa kết thúc. Lúc này huyện ủy lại sắp xếp chúng con phối hợp với các ban ngành trong huyện ổn định công tác trong tết dương lịch và duy trì an ninh trật tự, cho nên trước tết đều có rất nhiều việc phải làm.
Trương Thanh Vân nằm ườn trên ghế sa lông dùng giọng lười biếng nói.
- Gì cơ? Rất bận rộn sao? Vậy chuyện hôn nhân của cậu thì sao? Dì cậu đã cùng nói chuyện với con gái nhà người ta, cậu cũng đừng tưởng người ta là bồ câu.
Doãn Tố Nga nói. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Trương Đức Giang, hắn không dám tiếp tục mở lời oán trách, sau khi trầm ngâm nửa ngày mới lên tiếng:
- Con cũng phải biểu hiện mình trước mặt lãnh đạo một chút chứ? Con cũng muốn được nhanh chóng chuyển vào trong huyện ủy, không muốn đứng ở góc núi, nếu chỉ lo chuyện vợ con thì sao tiến bước được.
Doãn Tố Nga nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì lập tức trở nên hứng thú, bà kéo cánh tay Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân này, con nói thật sao? Mẹ cũng không trông mong con được vào làm ở huyện ủy, chỉ mong sao con có thể ổn định ở xã vùng núi Lật Tử Bình hay xã Yên Sơn đều tốt. Con nói mẹ xem nào, lần này con có triển vọng không?
Trương Thanh Vân thầm cười, hắn thầm nghĩ nếu cha mẹ biết lúc này mình đã tiến vào trong cánh cửa huyện ủy thì không biết cả hai sẽ như thế nào. Vừa nghĩ đến đây thì hắn vội nói:
- Mẹ cứ yên tâm, con của mẹ là người thế nào chứ? Dù sao cũng là sinh viên giỏi, mẹ phải có lòng tin với con trai chứ?
- Sinh viên giỏi, sinh viên giỏi, ngày nay sinh viên giỏi thì có tác dụng gì? Hạ Quốc Cường là người cùng thi công chức với con, thành tích học tập của bọn họ cũng kém con nhưng lúc này cũng đều là phó khoa. Năm xưa cha đã nói với con rồi, đã nói là cha và mẹ không có bối cảnh, không muốn con tiến bước trên con đường chính trị nhưng lại không chịu nghe lời, bây giờ đã biết lợi hại chưa?
Trương Đức Giang hừ một tiếng.
Trương Thanh Vân cảm thấy ớn lạnh trong lòng, tư tưởng của cha mình đúng là có chút tiêu cực, khó khách cả đời ông cũng không thể tiếp thu lời kêu gọi của tổ chức, tư tưởng này sao có thể phát triển được? Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ tính tình của cha, những gì hắn suy nghĩ tuyệt đối không nên nói ra, chỉ có thể thầm suy nghĩ như vậy mà thôi.
- Ông à, ông cũng đừng cằn nhằn nữa, lúc này Thanh Vân đã như vậy thì cằn nhằn còn tác dụng gì? Chu Tiến học trò cũ của ông không phải là con của trưởng phòng Chu phòng môi trường sao? Ông xem có thể nghĩ biện pháp nào đó mà khai thông quan hệ với trưởng phòng Chu hay không, chúng ta kéo Thanh Vân về phòng môi trường là được.
Doãn Tố Nga giận dữ nói.
- Đừng, đừng, chuyện của con cũng không cần cha mẹ phải lo lắng. Mẹ, nấu cho con chút gì lấy bụng với, con sắp chết đói đến nơi rồi.
Khi thấy Doãn Tố Nga càng nói càng hăng hái thì Trương Thanh Vân vội vàng lên giọng cắt ngang.
- Ăn, ăn, cả ngày cũng chỉ biết ăn thôi. Vừa nói đến chuyện chính sự thì cậu lại cắt ngang, cậu nói xem, sắp ba mươi đến nơi rồi mà sự nghiệp còn chưa có dấu hiệu khởi sắc. Cậu đấy, cậu muốn gì mới cảm thấy đẹp lòng đây?
Lúc này Doãn Tố Nga đã thật sự nổi giận, nhưng sau khi phát tiết thì cũng không nhịn được phải vào phòng bếp rang cho Thanh Vân một tô cơm.
Sau khi cơm nước xong thì Trương Thanh Vân cũng không dám ngồi trong phòng khách mà trực tiếp trở về phòng ngủ của mình. Khi hắn vừa ngồi xuống bàn thì điện thoại đã vang lên.
- Hay cho Trương Thanh Vân, tiểu tử cậu cũng quá kín tiếng rồi, chuyện lớn như vậy mà không thông báo cho anh em biết một tiếng, cậu có ý gì vậy hả?
Trương Thanh Vân vừa tiếp điện thoại thì lập tức nghe thấy giọng nói của Trần Mại.
- À, Trần ca! Không phải tôi thấy anh rất bề bộn sao? Anh là đội trưởng cảnh sát giao thông, lúc này lại sắp tết, một ngày phải đi vạn dặm, vì vậy cũng không muốn làm phiền anh làm gì. Hơn nữa chuyện này cũng quá mức đột nhiên, trước khi chuyện xảy ra tôi cũng không biết, cho nên...
Trương Thanh Vân dùng giọng yếu ớt nói.
- Hừ, cậu đừng nói lời lừa gạt, nói thật đi, lúc này đã là thư ký của chủ tịch huyện rồi sao? Chậc chậc, tôi đã nói rồi, cậu không lên tiếng thì thôi chứ nếu lên tiếng thì chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Trần Mại cười lớn nói.
- Anh cũng đừng cười tôi, chẳng qua tôi chỉ gặp phải vận may mà thôi, cũng không biết là phúc hay họa. Anh phải chúc phúc cho tôi thật nhiều vào mới được.
- Được rồi, tiểu tử cậu không nên đắc ý quên hình*, huyện ủy rất thâm sâu, phải cẩn thận mới được. Nhưng chuyện của cậu lần này quá lớn, bây giờ ba chữ Trương Thanh Vân không có người nào trong quan trường huyện Ung Bình mà chẳng biết. Có rất nhiều người coi cậu là điển hình của cán bộ thanh niên, là tấm gương đáng được tuyên dương đấy nhé.
Trần Mại cười lớn nói.
(*: Vì đắc ý mà quên đi tình cảnh của mình.)
Trương Thanh Vân thầm cười khổ, lúc này quan trường có chút đặc biệt, con bà nó đám Vũ Chí Cường được đề bạt thì cực kỳ yên tĩnh, đến lượt mình được đề bạt thì chấn động quá lớn. Xem ra hai chữ quan hệ trên thương trường phải nhập thẳng vào tâm can, mình không có bối cảnh sẽ có thêm rất nhiều người hâm mộ và ghen ghét, mình cũng không muốn trở thành "điển hình gương mẫu."
- Được rồi, được rồi, cám ơn cậu đã nhắc nhở, lúc này tôi và cậu đề rất bận, đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ họp mặt, lúc đó sẽ nói chuyện kỹ càng hơn, thế nào?
Trương Thanh Vân nói, lúc này đầu óc của hắn rất rối loạn, hắn cần xem xét lại các đầu mối, cũng không có tâm tư nói chuyện tầm phào với Trần Mại.
Mà lúc này Trần Mại cũng rất bận, vì vậy hai người nói thêm vài câu rồi kết thúc. Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì cảm giác được thân thể mệt mỏi đến cực điểm, nhưng khi hắn ngả người xuống giường thì cảm thẩy rất khó chìm vào giấc ngủ, trong đầu đều là những chuyện liên quan đến hội nghị thường ủy ngày hôm nay.
Mãi đến ngày nay Trương Thanh Vân mới chính thức cảm giác được mình bước chân vào trong quan trường, trước kia hắn chỉ là cán bộ cơ sở của xã Lật Tử Bình, chẳng qua chỉ đến nhà dân đưa văn kiện, làm vài việc lặt vặt ở văn phòng. Lúc đó công tác của hắn không chút liên quan đến một chữ "quan."
Trong hội nghị thường ủy hôm nay, người để lại ấn tượng sâu nhất cho Trương Thanh Vân chính là Vũ Đức Chi. Người này có thể hô phong hoán vũ trong huyện Ung Bình thì tất nhiên phải có điểm đặc biệt, rất có tác phong nhà quan, hơn nữa lại gây ra cho người khác áp lực khi đối mặt.
Ngoài Vũ Đức Chi thì Vương Bình phó bí thư huyện ủy kiêm phó chủ tịch huyện cũng để lại cho Trương Thanh Vân ấn tượng rất sâu. Sau khi tan tầm thì Trương Thanh Vân đã đi tìm kiếm tư liệu về người này, hắn phát hiện bối cảnh của Vương Bình rất thâm sâu, cậu của hắn chính là bí thư thị ủy Vũ Lăng Thị. Trương Thanh Vân phán đoán huyện Ung Bình chỉ là một điểm dừng chân của Vương Bình, việc đề bạt là vấn đề tất nhiên.