Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

Mất cả một tuần để chuẩn bị. Một phần công việc là đưa cho Freddy một danh sách giấy tờ và chứng minh thư Annabelle cần. Khi gã làm đến cuối danh sách, gã hỏi lại cho chắc.

“Bốn tấm hộ chiếu Mỹ hả?”

Tony đang ngồi ở máy vi tính ngước lên nhìn, “Hộ chiếu? Để làm gì?”

Leo nhìn đểu, “Mày nghĩ mày có thể bước qua chỗ thằng điên Jerry Bagger mà còn có thể ở lại Mỹ à? Cho tao xin. Tao sẽ đi Mông Cổ tu vài năm đấy. Tao thà mặc áo cà sa và cưỡi bò Tây Tạng lòng vòng còn hơn để thằng Bagger cắt thân tao thành từng khúc trong khi nó la hét đòi tiền của nó lại”. Gã trở lại việc chuẩn bị đồ hóa trang.

Annabelle nói, “Chúng ta cần hộ chiếu để trốn khỏi nước Mỹ một thời gian chờ mọi việc lắng xuống”.

“Trốn ra nước ngoài?”, Tony ngạc nhiên, gần như đứng bật dậy.

“Jerry chẳng thể nào không mắc sai lầm, nhưng nó không đến nỗi ngu ngốc. Anh có thể đi ra ngoài nhìn thế giới, Tony. Học tiếng Ý đi”, cô ta khuyên nhủ.

“Còn cha mẹ tôi thì sao?”, Tony nói.

“Gửi bưu thiếp cho họ”, Leo làu bàu trong khi cố gắng úp mớ tóc giả lên đầu cho vừa vặn. “Kể cho họ nghe thời điểm nghiệp dư quái đản của cậu”.

“Hộ chiếu Mỹ khó làm giả lắm, Annabelle à”, Freddy nói. “Trên đường phố bọn chuyên nghiệp bán mỗi cái mười nghìn đôla đó “.

Annabelle nhìn gã hằn học, “Vậy ư, anh được trả hơn sáu triệu đôla để làm cho được mấy tấm hộ chiếu này, Freddy à”.

Gã nuốt nước miếng một cách khó nhọc, “Tôi hiểu ý cô rồi. Cô sẽ có hộ chiếu như ý muốn”. Freddy hoàn tất nốt danh sách.

“Nhưng tôi chưa bao giờ ra nước ngoài hết”, Tony giãi bày.

“Tốt nhất là nên đi khi anh còn trẻ”, Annabelle ngồi xuống đối diện gã.

“Cô có đi du lịch nước ngoài bao giờ chưa?”, gã hỏi.

Leo nhảy vào, “Mày đùa hả? Mày nghĩ nước Mỹ là chỗ duy nhất để đi lừa gạt hả? Buồn cười quá”.

“Tôi đi nhiều nước rồi”, Annabelle thú nhận.

Tony lo lắng, “Vậy có lẽ tôi nên đi cùng cô. Cô có thể chỉ tôi đi chỗ này chỗ nọ. Cô và cả Leo nữa”, hắn nói nhanh. “Và tôi cá Freddy cũng muốn đi cùng”.

Annabelle chuẩn bị sẵn một cái lắc đầu, “Chúng ta phải chia ra. Bốn người bốn nơi khác nhau thì khó bị bắt hơn là cả nhóm tụ lại một chỗ”.

“Đúng rồi, ừ, tất nhiên”, Tony nói.

“Anh sẽ có khá nhiều tiền để tiêu xài”, Annabelle nói.

Tony tươi tỉnh hẳn, “Một tòa biệt thự ở châu Âu, cùng với đàn người hầu của riêng mình”.

“Đừng có nghĩ đến việc tiêu xài hoang phí. Làm thế chẳng khác gì ‘lạy ông tôi ở bụi này’. Tiêu tiền in ít thôi và đừng có ngẩng đầu lên. Tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài, từ đó anh tự đi chỗ nào anh thích”. Cô ta nói tiếp, “Giờ tôi nói cho anh biết chính xác anh cần phải làm gì”. Annabelle giải thích tường tận nhiệm vụ mà Tony sẽ đảm trách, “Anh làm được không?”

“Không vấn đề gì”, gã trả lời ngay. Annabelle nhìn gã dò hỏi, “Này, tôi bỏ học ở Học viện Kỹ thuật Massachusetts* sau hai năm học vì quá chán đấy”. [* MIT (Massachusetts Institute of Techonology): Học viện Kỹ thuật Massachusetts là học viện nghiên cứu và giáo dục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Mỹ. MIT rất nổi tiếng trong khoa học công nghệ, cũng như là một số lĩnh vực khác.]

“Tôi biết, đó cũng là một lý do để tôi chọn anh”.

Tony nhìn xuống máy tính xách tay của mình và bắt đầu đánh máy, “Thật sự thì trước đây tôi đã làm chuyện này rồi và đã lừa được nơi canh gác cẩn mật nhất thế giới đó”.

“Đâu vậy? Lầu Năm Góc* ư?” Leo hỏi. [* Lầu Năm Góc: là biểu tượng của Quân đội Hoa Kỳ (còn gọi là ngũ Giác Đài).]

“Không, siêu thị Wal-Mart”.

Leo nhướng mắt, “Mày giỡn hả? Wal-Mart à?”

“Ê, Wal-Mart không có dễ đâu nhé”.

“Anh làm cỡ bao lâu?”, Annabelle hỏi.

“Cho tôi vài ngày đi”.

“Không quá hai ngày. Tôi cần phải kiểm tra trước”.

“Được thôi”, gã tự tin trả lời.

Leo nheo mắt, lặng lẽ cầu nguyện, làm dấu thập trước ngực và quay lại với bộ tóc giả của mình.

Trong khi Freddy và Tony đang làm phần việc được giao, Annabelle và Leo hóa trang đi xuống sòng bạc Pompeii*. Sòng bạc lớn nhất trên đường Boardwalk và là một trong những cơ ngơi mới nhất vừa mới được dựng lên từ đống hoang tàn của khu bài bạc lụp xụp cũ, sòng bạc Pompeii, giống như cái tên của nó, đang điều hành một ‘núi lửa’ đang hoạt động và ‘phun trào’ mỗi ngày hai lần, vào 12 giờ trưa và 6 giờ chiều. Thứ trào ra không phải là dung nham, mà là giấy chứng nhận để mọi người có thể nhận nước ăn và thức uống. Vì thực tế các sòng bạc cho người ta cơm rượu để giữ chân người ta tiếp tục đánh bạc chứ thằng Bagger có mất mát chút nào đâu. Tuy nhiên, con bạc thích nghĩ rằng họ được ăn uống miễn phí vì thế cứ hai đợt ‘phun trào’ hàng ngày hấp dẫn con bạc đến lạ kỳ, đám đông đến sớm xếp hàng và quăng nhiều tiền hơn vào sới bạc so với mớ thức ăn từ ngọn núi lửa giả tạo này. [* Pompeii: Tên một thành phố ở La Mã, Italia bị chôn vùi hoàn toàn dưới lớp dung nham khi ngọn núi lửa Vesuvius phun trào dữ dội vào năm 79 TCN.]

“Thằng Bagger lừa gạt bọn đần độn đứng xếp hàng chờ đống đồ ăn để rồi chúng nó đổ tiền vào sòng bài trong khi nó ngày càng béo ị và say xỉn”, Leo lầm bầm.

“Thằng ấy tập trung bọn đần ấy vì đó là yếu tố sống còn của kinh doanh sòng bài”.

“Tôi nhớ sòng bài đầu tiên mọc lên ở đây là vào năm 1978”.

Annabelle gật đầu, “Sòng bài International Resorts* lớn hơn bất cứ sòng bài nào ở Vegas vào thời điểm đó, ngoại trừ sòng bài MGM. Paddy từng có vài nhóm đàn em ở đây trong thời gian đầu”. [* Khu nghỉ dưỡng Quốc tế.]

“A, lão già của cô dạo ấy lẽ ra không nên quay trở lại đây với cô và tôi!”. Leo châm một điếu thuốc, trỏ xuống dãy casino, “Tôi bắt đầu từ đây. Bọn nhân viên hồi đó phần lớn là dân địa phương, y tá cũng có, tài xế lái xe rác, hay xe ngựa cũng có, tự nhiên biết chia bài, biết đứng sòng. Bọn nó chẳng có tay nghề, và ngu đến độ cô lừa được cả đống tiền. Thậm chí cũng chẳng cần lừa nữa là. Cứ lấy tiền vì lỗi của bọn nó thôi, nhưng tình hình chỉ ăn nên làm ra khoảng bốn năm. Tôi cho mấy đứa con đi học đại học bằng món tiền hời đó”.

Annabelle nhìn gã, “Anh chưa bao giờ nói với tôi về gia đình mình”.

“Ừ, thì cô cũng đâu có lắm mồm khi nói chuyện gia đình cô đâu”.

“Anh biết cha mẹ tôi. Tôi nói thêm gì nữa?”

“Trước đây tôi có mấy đứa con. Chúng lớn lên rồi bỏ đi, giống bà vợ già của tôi vậy”.

“Bà ấy có biết anh làm gì để kiếm sống không?”

“Khó giấu lắm. Bà ấy yêu tiền chứ không quan tâm cách tôi kiếm được tiền. Chúng tôi không nói cho bọn trẻ hay, tôi không để chúng nó bước vào vết xe đổ của mình”.

“Khôn ngoan đấy”.

“Ừ, thế mà chúng nó vẫn bỏ rơi tôi”.

“Đừng nghĩ đến quá khứ nữa Leo, quá nhiều nuối tiếc rồi đó”.

Gã nhún vai, nhe răng cười, “Ta đã từng chơi trò ru-lét ở đây, đúng không? Bất cứ đứa bịp nào cũng có thể chơi xì-dách nhưng chỉ có những đứa chuyên nghiệp mới có thể kiếm ăn lâu dài ở sòng ru-lét, cũng gần giống một vụ bịp ở bàn casino vậy đó”. Gã nhìn Annabelle ngưỡng mộ, “Cô là người giỏi nhất mà tôi từng biết đấy, Annabell. Cô có thể đem lại cái nóng hay cái lạnh. Cứ nhìn bọn chủ tan chảy thì biết. Và cô thấy được hơi nước bốc lên trước tất cả chúng tôi”, hắn nói thêm, ý muốn đề cập đến những tên nhân viên sòng bài đáng ngờ vực.

“Còn anh là người ‘thợ máy’ giỏi nhất tôi từng hợp tác, Leo à. Ngay cả khi một đứa bịp khác ngáng chân anh, anh vẫn có thể tóm được nó trước khi gã chia bài quay lại”.

“Ồ, tôi giỏi nhỉ, nhưng sự thật là cô cũng giỏi y chang tôi. Tôi thỉnh thoảng nghĩ rằng lão già của cô giữ tôi lại chỉ bởi vì cô bảo ông ấy thế”.

“Tôi rất tín nhiệm anh. Còn Paddy Conroy chỉ làm những gì Paddy Conroy muốn làm. Và rốt cuộc thì ông ấy lừa cả hai chúng ta”.

“Phải, và để chúng ta lại cho thằng Bagger xử. Chuyện gì xảy ra nếu cô không nhanh như cắt khiến hắn bắn trượt vài phân?”. Gã đưa mắt nhìn ra biển, “Có lẽ ta đã ở đâu đó ngoài kia”.

Cô ta giật điếu thuốc ra khỏi miệng gã, “Giờ thì ta đã đi xong con đường mòn kỉ niệm, quay trở lại công việc thôi”.

Họ tiến về lối vào sòng bài rồi đột nhiên ngừng lại. “Đi xe thồ vào đi”, Leo cảnh báo.

Mỗi sòng bài đều có chuyến xe buýt để chở con bạc vào sòng, những khách này đứng xếp hàng từ 11 giờ trưa để chờ. Xe buýt thả khách, thường là những người lớn tuổi, những người cả ngày ở sòng bạc để cược số tiền an sinh xã hội của mình và ngấu nghiến mấy món đồ ăn vặt. Để rồi họ lại nhảy lên xe buýt trở về nhà với vài đồng vặt vãnh còn lại để sống lay lắt cả tháng. Nhưng chắc chắn tháng sau họ lại đến khi số tiền nhà nước trả cho được chuyển vào tài khoản.

Leo và Annabelle nhìn những công dân lớn tuổi đến sòng bài Pompeii vừa kịp đợt phát đồ ăn đầu tiên trong ngày và lang thang phía sau họ. Cả hai đi lòng vòng trong sòng bài vài tiếng đồng hồ, thậm chí chơi vài canh bạc may rủi luôn. Leo thắng được kha khá ở trò gieo xúc xắc, trong khi Annabelle chơi trò xì-dách*, thắng nhiều hơn thua. [* Nguyên văn là blackjack. Mục tiêu của trò chơi xì dách là cố gắng đạt được tổng số điểm từ các lá bài trên tay bạn càng gần 21 càng tốt, nhưng không được vượt quá 21.]

Sau đó họ gặp lại nhau tại một quầy bar. Leo ngắm người nữ phục vụ thân hình hấp dẫn mang vớ da loay hoay mang thức uống cho đám con bạc đang chờ thời ở sòng xúc xắc, Annabelle hạ thấp giọng, “Sao hả?”

Gã trệu trạo nhai quả hồ đào rồi nhấp một ngụm Jack và Coke. “Sòng bài xì-dách số năm. Có vẻ như chúng ta làm được một ít trò khỉ ở đây”, gã đề cập đến dụng cụ đang giữ các xấp bài.

“Có người chia bài không?”

“Có chứ, còn cô thì sao?”

Annabelle hớp một ngụm rượu vang trước khi trả lời, “Bàn ru-lét kế bên khung quay, có nhóm bốn người đang làm tốt nhiệm vụ”.

“Tôi tưởng họ dạy cho bọn chia bài biết xem xét kỹ lưỡng tiền đánh bạc chứ. Thế mấy cái máy theo dõi gắn trên cao và máy quay phim cực nhỏ ngày nay thì sao?”

“Anh biết cái bàn ru-lét điên rồ cỡ nào mà, đó là lý do. Và nếu anh giỏi, anh có thể làm bất cứ chuyện gì dù chúng có cài đặt mấy cái đồ công nghệ cao”.

Gã chạm ly với Annabelle, “Không phải chúng ta đã biết chuyện đó sao?”

“Còn vấn đề an ninh ở đây?”

“Không có gì bất thường. Tôi cho rằng sòng bài này đang nằm dưới hàng nghìn tấn bê tông được bao vây bởi hàng triệu gã được trang bị súng”.

“May là chúng ta không đi đường đó”, cô ả đáp lời khô khốc.

“Ừ, cô không muốn làm hư móng tay mình chứ gì”. Gã đặt ly rượu cốc-tai xuống, “Thằng Jerry bây giờ khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Sáu mươi sáu”, cô ta trả lời ngay lập tức.

“Tôi cá rằng thằng ấy không xuống sức theo tuổi tác”, Leo cục cằn.

“Đúng vậy”.

Annabelle có vẻ rất chắc chắn, hắn nhìn nghi ngờ.

“Anh kiểm tra rồi mà, nhớ không Leo? Kẻ lừa đảo số 101”.

“Khốn kiếp, thằng khốn đó đang tới kìa”, Leo nói qua kẽ răng, quay đi ngay lập tức.

Annabelle liếc xéo thấy sáu tên đàn ông trẻ, to con lực lưỡng bước ngang qua. Chúng đi bao quanh một người đàn ông khác tuy lùn nhưng trông rất khỏe mạnh, người tầm thước với vai rộng và mái tóc dày bạc trắng. Tên này mặc bộ comples xanh dương đắt tiền và cà-vạt vàng. Khuôn mặt Jerry Bagger rám nắng. Một vết sẹo chạy dài xuống má, nhìn giống như sống mũi bị đánh gãy ít nhất vài lần. Dưới chân mày trắng là đôi mắt khôn ngoan sõi đời. Tên này đưa mắt khắp sòng bài của mình, có vẻ như nhập mọi thông tin thú vị đang diễn ra ở các máy đánh bạc, những sấp bài và những thứ có thể bị nghiền nát như cám.

Ngay khi bọn vệ sĩ và hắn ta đi khỏi Leo quay lại và cố gắng điều hòa hơi thở. Annabelle lên tiếng, “Anh thở quá nhanh khi tên đấy đi ngang qua sòng bài không nằm trong kế hoạch của chúng ta, Leo à”.

Leo phân trần, “Không phải lo, tôi vượt qua được rồi”. Gã hít một hơi thật sâu.

“Chúng ta chưa bao giờ gặp đối mặt với thằng Jerry. Chỉ có bọn đàn em của nó truy sát chúng ta chứ không phải nó. Thằng ấy không thể nào nhận ra anh đâu”.

“Biết rồi, biết rồi”. Gã nốc hết ly nước của mình, “Giờ làm gì đây?”

“Tới lúc đi thì ta đi. Cho tới lúc đó,ta viết kịch bản, tập tuồng và tính kế lúc lâm nguyvì thằng Jerry rất khó đoán dù chúng ta có làm hoàn hảo cũng chưa đủ thoát”.

“Cô biết đấy, tôi quên cô là một người cổ động giỏi”.

“Đâu có gì sai khi nói chuyện hiển nhiên có thể xảy ra. Nếu nó bất ngờ gây khó khăn, chúng ta phải sẵn sàng ứng phó,hoặc là bỏ mạng”.

“Đúng, chúng ta biết quá rõ về chuyện hoặc là bỏ mạng, phải không?”

Leo và Annabelle im lặng nhìn chăm chăm vào Jerry Bagger ở phía góc sảnh. Hắn ta cùng đội quân của mình làm náo loạn sòng bài, sau đó hắn nhảy lên chiếc xe mô-tô hộ tống và rồ ga chạy, có lẽ đã bẻ gãy xương bánh chè đứa nào đó vì tội lừa gạt vua sòng bài ba mươi đôla, ít hơn ba mươi triệu đôla nhiều.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...