Bộ Sưu Tập Tội Ác
Chương 1
Sáng hôm sau Seagraves lái xe đến văn phòng ở phía bắc tiểu bang Virginia. Ngồi tại bàn làm việc trong một không gian nhỏ hẹp và bừa bộn trông giống hệt những chỗ ngồi làm việc khác dọc theo hành lang, hắn lẩm nhẩm sắp xếp các phần then chốt trong nhiệm vụ của mình lại với nhau. Cuối cùng Seagraves quyết định tự mình thực hiện công việc đó chứ khó mà tin tưởng vào một nhóm người thứ ba nào nữa. Hắn đã từng giết người rồi, rất nhiều lần nữa là đằng khác; điều khác biệt duy nhất ở đây chính là hắn không làm cái công việc đề cập ở trên cho chính quyền. Cái công việc này dành riêng cho hắn thôi.
Hắn bỏ ra hai ngày kế tiếp để chuẩn bị thật cẩn thận và quyết đoán làm sao đạt hiệu quả cao nhất cho ngày thực hiện công việc sắp đến. Ba quy tắc của điệp vụ gắn liền với nhất cử nhất động của hắn: thứ nhất, làm sao cho thật đơn giản; thứ hai, chuẩn bị đề phòng bất trắc xảy ra; và thứ ba, không bao giờ được hoảng loạn dù kế hoạch diễn ra không như mong đợi - thỉnh thoảng điều này cũng xảy ra. Tuy nhiên, nếu có một quy tắc thứ tư nữa, hắn sẽ lợi dụng điều hiển nhiên rằng phần lớn con người ta trở nên ngu ngốc khi đối mặt với những vấn đề hệ trọng nhất là sự sinh tồn của chính bản thân họ. Hắn chưa bao giờ thực sự thiếu sót về chuẩn mực đó cả.
Roger Seagraves bốn mươi hai tuổi, độc thân và không có con cái. Một cô vợ và bầy con tất nhiên sẽ khiến lối sống vô tư vô đạo của hắn trở nên rối rắm. Khi còn làm việc cho chính quyền liên bang, hắn lấy chứng minh thư giả đi du lịch khắp thế giới. May thay, việc thay đổi danh tính lại dễ dàng đến lạ kỳ trong thời đại máy vi tính. Vài cú kích chuột trên chiếc máy tính hiệu Dell, một máy chủ đâu đó tại Ấn Độ và bạn ‘nhảy’ ra khỏi chiếc máy in laser ngon lành với sắc phục, còi và uy tín có sẵn.
Segraves thật sự có thể mua tất cả những gì mình cần trên một trang web mà chỉ yêu cầu mật mã phải được giữ cẩn thận. Cái việc mua bán này cũng giống như một tiệm bách hóa thuộc tập đoàn Macy dành riêng cho bọn tội phạm, thi thoảng khách quen gán cho nó cái tên ‘Evilbay’*. Ở đó một người có thể mua mọi thứ từ chứng minh thư loại thượng phẩm và số tài khoản tín dụng “chùa” đến dịch vụ hành hung chuyên nghiệp hay vũ khí đã được tiệt trùng nếu bạn muốn tự ám sát mình. Hắn thường mua mấy thứ cần thiết từ một tên môi giới mà hầu hết khách hàng của tên này hài lòng với điều khoản “bảo hành bằng cách hoàn tiền”. Ngay cả bọn giết người cũng cần chạy theo chất lượng. [* Tác giả chơi chữ “Evilbay’(evil: tội ác) với chữ Ebay, trang web mua bán trực tuyến lớn nhất trên mạng Internet nơi bạn có thể tìm thấy và mua những thứ mình cần.]
Roger Seagraves cao lực lưỡng và đẹp trai với mái tóc vàng xoăn thành lọn dày. Khuôn mặt có cái vẻ vô tư theo kiểu riêng của hắn và lại còn nụ cười xếch chết người nữa chứ. Hầu như phụ nữ ở gần hắn phải quay lại nhìn hắn thêm lần nữa, thậm chí vài người đàn ông cũng phải nhìn hắn ghen tỵ. Hắn thường sử dụng lợi thế này. Khi bạn phải giết người hoặc lừa dối ai đó, bạn dùng bất cứ thứ công cụ nào mình có càng hiệu quả càng tốt. Chính phủ của hắn đã dạy hắn như thế. Dù theo luật pháp, hắn vẫn còn làm công cho nước Mỹ nhưng hắn còn làm công cho chính mình nữa. Kế hoạch về hưu “văn phòng” của hắn không đảm bảo một cuộc sống hưu có chất lượng, không tương xứng với ngần ấy năm hắn mạo hiểm mạng sống để cống hiến cho sắc đỏ, trắng và xanh dương trên quốc kỳ Mỹ. Nhưng mà đối với hắn, thời ấy gần như chỉ cómàu đỏ của máu.
Buổi trưa thứ ba sau chuyến viếng thăm điện Capitol, Seagrave khéo léo chỉnh trang lại trang phục và mặc thêm vài lớp quần áo bên ngoài. Khi trời sập tối, hắn lái một chiếc xe tải vào vùng ven giàu có tọa lạc phía đông tây quận Columbia, nơi tất cả những đại sứ quán và điền trang tư nhân đều có lính tuần tra quanh tường rào.
Hắn đậu xe vào một sân vườn nhỏ phía sau tòa nhà bên kia đường, đối diện một câu lạc bộ hạng sang nằm bên trong một tượng của một danh nhân thế kỉ 17-18 được xây dựng bằng gạch. Nơi ăn chơi của những người giàu có và bị ám ảnh chính trị - loại người mà Washington dung chứa nhiều hơn bất cứ thành phố nào khác trên trái đất. Dân địa phương thích tụ tập chuyền tay nhau thức ăn và rượu vang loại trung bình và bình phẩm chuyện bầu cử, chính sách và sự phân bổ quyền lực cho thỏa nỗi lòng của mình.
Seagrave mặc bộ đồ thể dục màu xanh dương in chữ “Dịch Vụ” phía sau lưng. Chiếc chìa khóa đã làm trước kia dễ dàng tra gọn vào ổ khóa của tòa nhà trống đang chờ nâng cấp gần như hoàn toàn. Với thùng dụng cụ trong tay, hắn nhảy hai bước một cho đến tầng cao nhất rồi bước vào căn phòng đối diện với căn nhà bên kia. Hắn lia đèn pin khắp căn phòng trống, chú ý từng cánh cửa sổ. Hắn đã cố tình để cửa sổ mở và bôi dầu cẩn thận trong lần đột nhập vào tòa nhà này lần trước.
Hắn mở hộp dụng cụ và nhanh chóng lắp ráp khẩu súng trường dùng để bắn tỉa. Kế đến hắn gắn bộ phận giảm thanh vào họng súng, nạp đạn - hắn sẽ không làm gì cả nếu thiếu thứ tự tin này - trườn mình về phía cửa sổ, thân người hắn thẳng đứng cách cửa sổ chừng năm centimet vừa đủ để nòng súng vừa vặn lách vào phần cửa sổ hé mở. Từ căn gác đó hắn nhìn đồng hồ, xem xét con đường phía dưới kỹ càng mà không cần phải lo lắng gì nhiều về việc bị phát hiện, vì tòa nhà hắn đang đứng hoàn toàn tối đen. Hơn nữa khẩu súng trường của hắn không có ống kính quang học và được trang bị kĩ thuật Camoflex*. [* Kỹ thuật đổi màu để phù hợp với phần nền.]
Ôi, loài người đã học được điều này từ loài bướm đêm khiêm tốn đấy.
Khi chiếc limo và chiếc xe cảnh vệ dẫn đầu tấp vào phần đường phía trước câu lạc bộ, hắn chỉnh thước ngắm vào đầu một trong những người đàn ông bước ra khỏi xe, nhưng lại không bắn. Chưa phải lúc. Thành viên câu lạc bộ ấy bước vào trong, được hộ tống bởi bọn cận vệ trang bị dây nghe và những cái cổ dày nhô ra khỏi cổ áo cứng đơ. Hắn quan sát quãng đường và không rời ánh mắt khỏi chiếc xe hơi.
Seagraves lại kiểm tra thời gian: còn hai giờ nữa để thực hiện. Hắn tiếp tục lia mắt dọc con đường phía dưới khi mấy chiếc xe địa phương và tắc-xi thả những người phụ nữ với khuôn mặt trịnh trọng không phải vì phục trang hiệu Versace đính kim cương De Beers, mà là trong bộ trang phục kinh doanh và trang sức rất trang nhã vớicần ăngten chính trị - xã hội được kéo lên cao. Bọn đàn ông mặt lạnh như tiền, lực lưỡng trong bộ comples sọc nhỏ, cà vạt nhạt với điệu bộxấu xađang hộ tống họ.
Tin tôi đi, các ngài sẽ không thể nào tốt hơn được đâu, các ngài ạ!
Một trăm hai mươi phút trôi qua mà hắn vẫn không rời mắt khỏi mặt tiền bằng gạch của câu lạc bộ. Qua cửa sổ lớn ở mặt tiền, hắn có thể thấy một đám người tay cầm đồ uống của mình thì thầm bằng giọng điệu bí ẩn.
OK, đến giờ hành sự rồi.
Hắn lướt mắt quan sát con đường một lần nữa. Chẳng có ma nào nhìn về phía hắn. Trong cả sự nghiệp của mình, hắn nhận ra người ta chưa bao giờ nhìn về phía hắn lúc hắn hành động. Seagraves kiên nhẫn chờ cho đến khi mục tiêu bước vào tầm ngắm lần cuối cùng rồi ngón tay đeo găng của hắn bóp cò. Hắn đặc biệt không thích bắn xuyên qua ô cửa kính chút nào, dù cho nó chẳng liên quan gì đến loại vũ khí hắn đang sử dụng.
Phập! Ngay tức thời có tiếng kính vỡ leng keng và người đàn ông béo lùn ngã thịch xuống sàn nhà bằng gỗ sồi bóng loáng. Ngài Robert Bradley đáng kính không cảm thấy đau đớn gì cả khi vụ việc xảy ra. Viên đạn đã giết chết bộ não của ngài trước khi bộ não ra lệnh cho miệng ngài tri hô.Thật ra cũng chẳng tồi tệ lắm nhỉ?
Seagraves bình tĩnh đặt khẩu súng trường xuống và cởi bỏ bộ đồ thể thao, để lộ ra bộ đồng phục cảnh sát quận Columbia mặc bên trong. Hắn đội cái mũ đồng bộ mà hắn đem theo và đi xuống cầu thang cửa hậu. Khi thoát khỏi tòa nhà, hắn nghe tiếng la thét từ bên kia đường. Chỉ mới có mười chín giây trôi qua kể từ lúc phát đạn bắn ra. Hắn biết điều đó vì hắn nhẩm đếm tiếng tích tắc trong đầu mình. Giờ hắn di chuyển nhanh chóng xuống đường và vẫn tiếp tục canh thời gian trong đầu. Lát sau hắn nghe tiếng máy xe hơi nổ giòn báo hiệu cảnh dàn dựng cẩn thận mở màn. Bây giờ hắn bắt đầu guồng chân chạy hết tốc lực: hắn có năm giây để đến đó. Hắn rẽ ngay lúc chiếc xe mui kín suýt đâm vào hắn khi nó đua bên cạnh hắn. Cuối cùng hắn nhảy qua một bên, lăn tròn ra giữa đường.
Mọi người phía bên kia đường la hét, chỉ vào chiếc xe. Hắn quay người lại, hai tay nắm chặt khẩu súng và bắn vào chiếc xe mui kín. Tiếng đạn xoay trong nòng súng của hắn nghe rất ngọt. Hắn bắn năm phát rồi chạy nước rút trên con đường nhựa đến giữa khu phố, nhảy vào một chiếc xe không nhãn hiệu, giống như là xe cảnh sát, đang đậu ở đấy; chiếc xe bắt đầu đuổi theo chiếc xe mui kín vừa nãy, tiếng còi hụ vang rền và ụ đèn trên nóc xe quét ánh sáng loang loáng.
Chiếc xe mui kín bị rượt đuổi rẽ trái ở giao lộ kế tiếp, rẽ phải xuống một con hẻm, rồi dừng lại giữa đường. Tên tài xế nhảy ra khỏi xe, chạy ngay đến chiếc VW Beetle đang đậu trong con hẻm vắng và nổ máy xe vọt đi.
Khi đủ xa khỏi tầm nhìn của những người ở câu lạc bộ, chiếc xe “cảnh sát” tắt đèn và còi hụ ngay khi tách ra khỏi “cuộc săn” và rẽ hướng ngược lại với chiếc mui trần. Người đàn ông ngồi kế bên Seagraves không hề nhìn hắn lấy một lần khi hắn trèo ra băng ghế sau để trút bỏ bộ cảnh phục. Trên người hắn ta lúc này là bộ đồ chạy thể dục áo liền quần; đôi giày thể thao màu đen hắn đã mang sẵn trong chân. Trên sàn xe là một chú chó giống Labrador sáu tháng tuổi bị khóa mõm. Xe lao xuống một con đường phụ, rẽ trái ở góc đường kế tiếp rồi dừng lại bên cạnh một công viên vắng người. Cửa sau mở, Seagraves bước ra còn chiếc xe thì phóng đi.
Seagraves nắm chặt dây buộc chó, hắn và con ‘thú cưng’ của mình bắt đầu cuộc chạy bộ vào đêm hôm khuya khoắt. Khi người và thú rẽ trái, bốn chiếc xe cảnh sát chạy vụt qua; không một ai trong đoàn xe liếc nhìn hắn.
Một phút sau, ở phía bên kia thành phố, một quả cầu lửa phụt lên trời. Đó là căn nhà mà người đàn ông vừa bị thủ tiêu đã thuê. Ban đầu, chắc hẳn vụ nổ sẽ được cho là do rò rỉ bình gas do có kích thích. Nhưng kết hợp với vụ ám sát Bob Bradley, chính quyền liên bang sẽ tìm ra những lời giải thích khác cho vụ việc này mặc dù điều đó không dễ dàng gì với họ.
Chạy bộ qua một khu phố, Seavegrave bỏ rơi con ‘thú cưng’, nhảy lên một chiếc xe khác đã đợi sẵn ở đó và hắn trở về nhà một giờ sau. Trong lúc ấy, chính quyền Mỹ sẽ phải tìm một Chủ tịch Hạ viện khác để thay thế cho ông Robert Bob Bradley quá cố.Chuyện đó cũng không quá khó đâu,Seagraves trầm ngâm khi lái xe đi làm vào sáng hôm sau; hắn vừa đọc tin về vụ ám sát Bradley trên tờ báo buổi sáng.Nói cho cùng, cái thị trấn chết tiệt này đầy rẫy bọn chính trị gia khốn nạn. Hừm, “bọn chính trị gia khốn nạn” là cụm từ mô tả thích hợp nhất. Hắn tấp xe vào cổng kiểm soát an ninh, chìa huy hiệu của mình ra và nhận được cái vẫy tay cho vào của nhân viên gác cổng mang vũ khí, người đã biết hắn quá rõ.
Hắn sải bước qua cổng chính tòa nhà ở Langley, bang Virginia, băng qua những cổng an ninh phụ và thẳng tiến đến văn phòng khoảng bảy tư mét vuông hỗn độn của mình. Hiện thời hắn đang là một viên chức chính phủ bậc trung với công việc chính là kết nối cơ quan của mình vớibọn bất tài đần độn ở điện Capitol,những người mà bằng cách nào đó đã được bầu vào bộ máy chính quyền. Cái công việc mới không vất vả hơn công việc cũ của hắn trước đây, và thể hiện quãng thời gian phục vụ đáng thưởng vì đất nước. Giờ đây, không giống như mấy thập kỉ trước, Cục Tình báo Trung ương Mỹ CIA để cho những nhân viên ‘đặc biệt’ - trở về từ những công việc ‘đặc biệt’ phải ‘về vườn’ - một khi họ đến cái tuổi phản xạ chậm và sự hăng hái làm việc không còn.
Khi Seagraves đọc qua vài tờ trong đống giấy tờ nhạt nhẽo, hắn nhận ra mình nhớ cái cảm giác giết chóc quá đỗi. Hắn nghĩ ai đã từng ám sát người khác một lần vì mục đích kiếm sống sẽ không bao giờ thật sự thoát khỏi cơn khát máu đó cả. Ít ra đêm qua đã cho hắn thấy lại chút hào quang xưa cũ.
Đó là một vấn đề không như thường lệ, một vấn đề khác có thể sẽ nhanh chóng xảy ra. Nhưng Roger Seagraves là người biết dàn xếp rắc rối một cách sáng tạo. Đơn giản vì đó chính là bản năng của hắn.