Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 10: Khiếp sợ


Chương trước Chương tiếp

Nhìn thấy Chỉ Dao, mọi người đều biết điều mà tránh qua một bên nhường đường, không có biện pháp, ai bảo người ta là thiên kim ủy viên hội đồng trường đâu!

Chỉ Dao ngẩng cao đầu bước vào lối đi các sinh viên đã dọn sẵn cho mình, tay vẫn lôi kéo Mân Huyên. Lúc này, Mân Huyên thật hận không thể che kín mặt mình lại, nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt ghen tỵ cùng hờn giận từ bốn phía bắn tới. Ánh mắt như vậy, nàng đã quá quen thuộc.

Mỗi lần ở cùng Chỉ Dao, mọi người chủ yếu nhìn nàng bằng cái loại ánh mắt này, lẽ ra nàng lên sớm tập thành thói quen, nhưng mỗi lần như vậy đành phải tự an ủi, đối mặt những tình huống như thế này, nàng không thể thản nhiên được.

Cũng khó trách, Chỉ Dao vừa có tiền vừa có thế, cha không chỉ là ủy viên hội đồng trường, còn là chủ tịch công ty Giản thị nổi tiếng khắp thiên hạ đâu!

Có rất nhiều người muốn làm bạn thân của Chỉ Dao, nhưng nàng chưa từng có ấn tượng tốt với bất cứ ai. Trong mắt Chỉ Dao, ngoại trừ Mân Huyên, nàng coi như tất cả những kẻ muốn tiếp cận nàng đều có mục địch nào đó.

Ngày khai giảng Cao nhị (*) đầu tiên, tất cả học sinh vây quanh lấy Chỉ Dao quan tâm chăm sóc, chỉ có Mân Huyên vẫn ngồi một góc, trầm mặc không nói gì. Rồi tất cả mọi người té ngửa khi Chỉ Dao nói, muốn Mân Huyên làm bạn tốt của nàng.

Mân Huyên chỉ nghĩ, có lẽ nàng nói đùa, ai ngờ sau này, Chỉ Dao vẫn cứ quấn lấy nàng. Dần dần, nàng phát hiện Chỉ Dao ngoại trừ có chút bệnh công chúa, thật ra tính cách rất đơn thuần lại thẳng thắn, không có điêu ngoa tùy hứng như tưởng tượng, vì thế lâu ngày sinh tình, hai người thành bạn thân.

Thật vất vả mới theo được Chỉ Dao tới vị trí tốt nhất của hội trường, Mân Huyện ngồi vào chỗ của mình, nhìn nhìn bốn phía, không khỏi sinh nghi.

“Chỉ Dao, hôm nay các cậu mời giáo sư nào đến đây thế? Thật quá phô trương, ngay cả sinh viên khoa khác cũng nhào tới xem.”

“Ha ha… Người đó không phải giáo sư. Nhưng, còn lợi hại hơn cả giáo sư.” Chỉ Dao úp úp mở mở nói, vuốt mái tóc quăn, lời nói lộ ra một tia tự hào, lập tức chỉ về mấy biểu ngữ phía trước. “Nhìn đi, tên đấy!”

Mân Huyên nhìn theo tay nàng, quay đầu lại, nhất thời quá mức sợ hãi, toàn thân đông cứng lại, tim đập thình thịch tưởng nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Nàng trừng to mắt, cố gắng nhìn rõ hàng chữ làm nàng khiếp sợ không thôi, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy chín chữ: “Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh Doãn Lạc Hàn.”

(*) không biết là cấp học hay khối học, hình như là cấp hai hoặc là lớp 11 hay sao ấy, ta thật không rõ lắm T_T



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...