Người vừa nói là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, không có nét gì nổi bật, duy chỉ có đôi mắt thực có thần sắc, lộ rõ vẻ khôn khéo hơn cả. Nếu là các nhân sĩ Trường An hoặc những người quen biết ắt hẳn đều nhận ra đó là Hồ Hỉ Nhi, quản sự trong phủ Tề Vương Triệu Quang Mỹ.
Ngồi ngay hàng đầu là một đại hán cũng khoảng gần bốn mươi tuổi, thân người cao lớn, râu ria đầy mặt, đầu đội mũ quan, mặc một bộ hán phục. Tuy nhiên bộ y phục trông thật bó chặt vào thân hình to lớn của hắn, cảm giác như chỉ cần hơn chút cử động là đường chỉ sẽ rách toạc ra. Với vóc đáng này của hắn, nếu mặc một bộ Hồ phục vạt trái, đội mũ lông cừu, trông sẽ uy phong oai vệ hơn, còn bộ đồ Hán phục này, thực làm khiến cho người khác buồn cười.
Người này tên là Da Luật Lưu Lễ Thọ, chính là Tống vương, Da Luật Hỉ Ấn thế tử.
Tống vương Da Luật Hỉ Ấn từng bị liên quan đến âm mưu phản bội do Đức vương Da Luật Tam bày ra, sau đó bị cấm đặt chân tới U Châu. Vị thế tử Tống vương này bây giờ lại chính là người chỉ huy thực sự của cả bộ tộc này.
Lưu Lễ Thọ khẽ vuốt râu, lắc đầu nói: "Lai giả bất thiện, kẻ đến thực có ác ý, đại trận do binh mã quân Tống bày ra đã đủ làm ta đau đầu, nay lại hợp lực với quân Tây Hạ, có thêm cả một đội kỵ binh vững mạnh. Quân Tống giờ đây giỏi công giỏi thủ, tiến thoái tùy ý thực khó đối phó. Còn Da Luật Hưu Ca, trận trước đại thắng đa phần là do dựa vào cách đánh trận lâu dài, dụ hoàng đế Đại Tống vào trận mai phục mà chiếm được lợi thế. Nếu luận về thực lực, quân binh nước Liêu ta... E là khó địch nổi người Tống".
Hồ Hỉ Nhi cười đáp: "Kỳ thực, nếu luận sự kiêu đũng, binh mã của bắc triều ta ai nấy từ bé cũng đã được tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, lại tác chiến ngay trên lãnh thổ của ta, thực là có phần lợi thế hơn như vậy không cần phải quá sợ người phương nam. Chúng ta liên tiếp gặp phải thất bại, thực không phải do binh mã Bắc quốc quá ít mà là do thái hậu quá dựa dẫm vào Da Luật Hưu Ca, vốn có ý muốn kết duyên với hắn. Điều này thực mất thể diện hoàng thất, sẽ dẫn đến lòng dân nổi loạn, binh sĩ bất an".
Lưu Lễ Thọ vỗ đùi một cái, hưng phấn nói: "Đúng vậy, ngươi nói thật đúng lý, chính là như thế!".
Hồ Hỉ Nhi lại nói: "Lần này, Da Luật Hưu Ca làm tổn thất mất ba vạn nhuệ quân, nhưng hắn chỉ bị thái hậu chỉ trích đơn thuần, không có một sự trừng phạt chính thức nào, điều này chứng tỏ rõ rằng, thái hậu thiên vị hắn. Lần trước cũng vậy, U Châu bị bao vây, có hai tướng quân mang binh đến cứu viện muộn mất ba ngày, kết quả thì sao? Bị thái hậu hạ chỉ, chịu đòn roi trước mặt bàn dân thiên hạ, giáng chức xuống hai cấp. Vậy thử so sánh hai việc này xem, thái hậu thực là vì tư tình mà thường phạt bất minh, như vậy ai có thể kính phục đây?".