Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 626: Cung Biến


Chương trước Chương tiếp

Đường Tam Nhi trùng mắt, hừ một tiếng: "Thăng tiến nhờ vào phụ nữ thì có thể qua được mấy ngày? Cho dù chúng ta vẫn còn muội muội thì cũng không thể dùng cách ngu ngốc như thế. Trước mắt, nếu chúng ta muốn đầu quân cho em rể thì thế nào cũng phải có một cái lễ gặp mặt tương xứng, mà cái lễ gặp mặt ấy chúng ta không phải là không có".

Đường Anh, Đường Dũng vội vàng tiến tới gần hỏi: "Lão tam, huynh biết đệ có nhiều sáng kiến, mau nói xem".

Đường Tam Nhi tự tin nói: "Binh mã của Tây Hạ chủ yếu là kỵ binh. Nếu ra khỏi Hoàng Quan chỉ huy quân tiến về phía đông thì chỉ một ngày là tới nơi. Cho nên Quan Trung gần trăm năm nay bách nghiệp điêu linh không phát triển được, khả năng vận chuyển kém xa thời Tùy Đường, nếu như có người có thể cung cấp một số lượng thuyền bè lớn thì sao?".

Đường Anh Đường Dũng mắt lập tức ngời sáng, Đường Tam Nhi lại nói: "Cho dù là ai nắm được thiên hạ thì Giang Nam giàu có vẫn là nơi quan trọng nhất, nói như thế không thể không có thủy quân, mà quân của Tây Hạ chỉ thiếu có thủy quân mà thôi, nếu hắn thật sự trở thành bá chủ thiên hạ, muốn nắm được Giang Nam buộc phải xây dựng thủy quân, vậy thì làm sao có thể thiếu được những người chuyên chế tạo chiến thuyền, thông thuộc thủy vực Giang Nam như chúng ta?".

Đường Anh và Đường Dũng cùng thở ra, sắc mặt kích động, Đường Tam nói tiếp: "Triệu Quang Nghĩa bắc phạt, ba mươi vạn bộ binh hành quân, đoàn chở lương thực theo ngay đằng sau, chuyện lương thảo đương nhiên không phải lo. Nhưng em rể chúng ta lại nắm trong tay một lượng lớn kỵ binh, một khi chiếm được thiên hạ chắc chắn sẽ phải đối đầu với Bắc triều, đến lúc đó thiết kỵ tiến về phía Bắc, một ngày đi được ngàn ngàn dặm, đoàn quân sĩ vận chuyển lương thảo có mệt chết cũng chẳng theo kịp. Mỗi binh sĩ mang theo được chút ít lương thực như thế thì đánh trận thế nào? Hoặc là kỵ binh phải xuống ngựa, hành quân cùng bộ binh, hoặc là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, hoàn toàn phải dựa vào lương thực cướp được của địch quân.

Ba nghìn, năm nghìn, tám vạn, mười vạn người miễn cưỡng còn có thể làm thế được, đằng này mấy chục vạn binh mã, làm gì có tòa thành nào của Liêu Quốc có nhiều lương thực như thế mà cung cấp cho họ? Hơn nữa tinh binh của Đại Tống lúc đó há nào lại không dùng tới, lúc đó em rể chắc chắn là một tay điều khiển bộ binh, một tay điều khiển kỵ binh, như thế số lượng binh mã đúng là không thể đếm xuể. Tuyệt đối không thể chỉ dựa vào lương thực đoạt được của quân địch mà nuôi quân được, nếu như lúc đó có một số lượng lớn thuyền bè chở lương thực vũ khi khí giới công thành thì thế nào?".

Đường Anh Đường Dũng nhìn nhau, sự rầu rĩ nãy giờ đã biến đâu mất hết.

Đường Tam mỉm cười: "Đại ca, cho dù thiên hạ có loạn thế nào chúng ta cũng không cần bối rối, cứ tiếp tục đóng thuyền, chiến thuyền đã đủ rồi, bắt đầu từ bây giờ dốc toàn lực đóng thuyền vận chuyển, tiền công cho thợ nhất định phải phát đủ để họ chuyên tâm mà làm việc".

Hắn trầm ngâm một lát, lại nói: "Thuyền vận chuyển đừng đóng quá lớn, đường thủy từ Quan Trung đến Biện Lương có nhiều chỗ nông, nước cạn bãi nhiều, nếu như muốn Bắc phạt, sông phương Bắc cũng hẹp mà nông cho nên cần đóng thuyền nhỏ, những thuyền này có thể dễ dàng đi trong dải nước nông, nhất định lúc đó sẽ rất hữu dụng".

"Hay hay hay, ta hiểu rồi". Đường Anh gật đầu lia lịa.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...