Công chúa Vĩnh Khánh nói câu đó làm mặt của Triệu Khuông Duận ngay lập tức chuyển từ mặt Quan Công trở thành mặt Bao Công. Công chúa Vĩnh Khánh vẫn chưa thôi, mà nói tiếp: "Mọi người đón năm mới đàng hoàng là thế, mà cha lại đá cho cả nhà một phát làm cho mọi người mất vui. Đúng là việc tốt nhỉ. Sao cha không mang cả rồng ra để làm cho mình thêm chút uy phong?"
Triệu Khuông Dận tức đến độ gân trên trán đã bắt đầu rồng rắn nổi lên. Có lẽ sắp từ Bao Công trở thành Tế Công điên mất rồi. Hoàng hậu Tống Thị thấy thế sợ rằng quan gia tức giận đánh trọng thương công chúa liền vội vàng mắng: "Vĩnh Khánh, sao con lại ăn nói thế với cha? Còn không mau xin lỗi cha đi à?"
Công chúa Vĩnh Khánh hừ một tiếng rồi quay đầu đi không chịu nhận lỗi. Thấy Triệu Khuông Dận đã bắt đầu đùng đùng cơn giận, hoàng hậu Tống Thị vội vàng xin lỗi hoàng đế một câu rồi đứng lên kéo Vĩnh Khánh đi. Hai vị hoàng tử Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương một người giờ đã 21, một người 12 tuôi. Hai người đó không thể đanh đá như công chúa Vĩnh Khánh. Vừa thấy hoàng hậu nương nương kéo công chúa rời đi cũng vội vàng lui ra ngoài.
Triệu Khuông Dận như một con dã thú đang lên cơn điên phẫn nộ đi đi lại lại trong cung điện. Cuối cùng đi đến đằng sau thư án, ngồi xuống, một tay đặt lên ngực, nghĩ ngợi rất kỹ, rồi tức tối giơ tay khua tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất làm cho những Tiểu Hoàng Môn quỳ ở dưới đất kinh sợ vội vàng đi nhặt đồ.
"Đi ra! Cút hết ra!"
Triệu Khuông Dận thấy không còn đồ gì có thể ném được nữa bèn thuận tay cầm chiếc đệm ngồi dưới mông lên ném về phía đám Tiểu Hoàng Môn, làm cho bọn họ vội vàng lui ra ngoài đại điện. Triệu Hoàng Dận tức đến độ hai con mắt long sòng sọc, toàn thân run lên. Hắn đã bị một câu chất vấn của con gái làm cho tức giận không thôi, nhưng không biết phải tìm ai để trút giận.
Mỗi người đều có nghịch lân của mình. Nghịch lân của thiên tử càng không thể động chạm vào. Nhưng thật sự đã có người động vào nó, mà ông ta lại không biết trút giận lên ai. Dù ông ta là người đứng đầu một nước có bốn biển thì lúc này trong lòng cũng khó tránh khỏi dâng lên một cảm giác bi thương.
Đúng vậy, mọi người trong thiên hạ đều nói ông đã vẽ ra sách lược binh biến Trần Kiều, Hoàng Bào Gia Thân, đuổi cô nhi đó xuống đài. Triệu Khuông Dận anh hùng oai phong một đời,mà giờ đây điều này lại trở thành vết nhơ trên đường của ông ta. Nhưng ông ta biết rằng điều đó không phải do ông ta làm, Triệu Phổ, Cao Hoài Đức, Thạch Thủ Tín cũng biết đó không phải do ông ta, nhưng người nhà của ông ta đều biết điều đó là do ông gây nên. Nhưng vậy thì đã làm sao, có thể nói cho ai biết? Giờ đây ông ta đã ngồi lên Long Kỷ, đó là điều không thể chối cãi.
Triệu Khuông Dận ngồi trên chiếc ghế, lắc đầu bất lực.
Thực ra hạ thủ không được cho phép trở thành quan đã trở thành điều có tiền lệ. Điều này đã được nói từ thời của Đường Huyền Tông trong lần tạo phạn An Lục Sơn rồi. Nói đến thời đại đó, triều đình Đại Đường đã không còn đủ sức để khống chế tất cả mọi người khắp bốn phương, nên đã bị đánh đổi lại bằng giang sơn Đại Đường.