Lưu Thế Hiên mỉm cười, lại nói: "Có điều, nếu như Dương khâm sai chỉ vì người trong lòng mà nóng giận giết người thì đáng khen, nhưng đó cũng chẳng qua chỉ là một hán tử chính trực vùng hương dã, trong thiên hạ này những kẻ vì tình mà giết người, rồi bỏ mạng nơi ngàn dặm nhiều vô kể, Lưu Thế Hiên chưa chắc đã bái phục hắn. Nhưng những hành động tiếp sau đó của Dương khâm sai mới làm cho Lưu Thế Hiên thành tâm bái phục, lần này phụng mệnh Trình tướng quân mà cùng hắn bôn tẩu là vinh hạnh của Lưu Thế Hiên, Dương khâm sai nếu có lệnh gì thì huynh đệ chúng ta sẽ vì hắn mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ."
Chiết Tử Du thay đổi nét mặt, nói: "Lời này có nghĩa là sao?"
Lưu Thế Hiên kể chuyện Dương Hạo đoạt tiết như thế nào, hành quân về hướng tây như thế nào, rồi làm thế nào mà vượt qua cái chế ở hà đạo, làm thế nào mà phi ngựa cứu người trước trận ở Ngọ Cốc, rồi làm thế nào mà từ dưới đáy sông trèo lên... Chiết Tử Du nghe thấy thì cảm xúc trào dâng, nhiệt huyết sôi sục, khi Lưu Thế Hiên kể xong cả người nàng ngây ra.
Quả quyết đoạt tiết không chỉ là đại trí mà còn là đại dũng; vì Đông Nhi giết người đó là tư tình; vì người khác mà xông trận là đại đạo; ở Trục Lãng Xuyên vì bảo vệ mấy vạn dân mà không tiếc thân mình đó là hành động đại nhân đại nghĩa. Chiết Tử Du lòng sôi sục, chỉ hận lúc đó mình không ở đấy để có thể tận mắt chứng kiến hắn từ dưới đáy sông rồi nhảy lên như hồng liên, chứng kiến cái giây phút hắn hồi sinh, vì hắn mà thành tâm hét lên một tiếng "giỏi"!