Thê Vân Quan ở Lạc Hà Sơn toạ lạc ở trên ngọn núi Thương Sơn cây cỏ rậm rạp được ôm bởi các dãy núi. Nơi đây núi rừng xanh biếc, cảnh sắc âm u tĩnh mịch. Đặt mình trong đó là núi âm u, nước âm u, rừng âm u, đình âm u, cầu âm u, đường âm u, đó là một cảm giác kẻ phàm phu tục tử đều phải lập tức thoát tục.
Men theo các bậc đá đi lên có thể thấy bên cạnh đường núi có suối nước chảy róc rách. Những tiếng lào xào do gió trên núi thổi xuyên qua các khu rừng rậm tạo ra, tiếng gió, tiếng nước trộn lẫn vào nhau, như một dàn âm thanh của tự nhiên.
Bước vào đạo quán sẽ không hề thấy cảnh tượng phồn tạp của hương khói bao quanh như ở tự miếu trong thành phố thế tục, khắp nơi đều tĩnh lạnh, kiến trúc của những ngôi nhà ở đây kết hợp cùng với những cây cổ thụ như tùng xanh, cây bách màu phỉ thuý, những bụi cây mây xanh rờn, thật có cảm giác như động phủ của thần tiên, đây mới là đạo quá thật sự.
Ngôi đạo quá này là do Lý gia quyên tiền xây dựng lên, cho nên cũng không cần tín đồ cung cấp hương hoả, đạo quán chỉ có mấy đạo nhân trông hương hoả. Vô cùng yên tĩnh. Vì Lý Ngọc Xương đã tự biến nơi này thành chỗ tránh nóng của mình, cho nên phong cách kiến trúc không giống như thường, phía sau cùng của đạo quán được xây dựa vào sườn núi, kiến trúc của nó phức tạm hơn nhiều những gian phòng của đạo quán bình thường, có thể cung cấp cho người nhà họ hàng thân thích đến tránh nóng ở.
Lúc này, Cẩu Nhi đang nằm yên trên giường, cửa sổ để mở, bên ngoài là vách núi cao và dốc, có một cây tùng gốc ở trên vách núi, nghiêng thân xuống phía dưới, gần như lơ lửng giữa không trung, lá tùng như cái ô cùng với những đám mây trắng ở phía xa bầu trời xanh đang từ từ trôi hợp lại thành một bức tranh tùng vân rất đẹp. Lại nhìn về phía ngọn núi trước mắt, chỉ thấy những cây tùng đang đung đưa màu xanh cuồn cuộn. Gió thổi qua từng trận, làm cho người ta thoải mái sảng khoái, hoàn toàn không có chút không khí nóng nực của mùa hè nào.
Cẩu Nhi nằm nghiêng người sang một bên, một tay để lên bụng, một tay để hờ lên cằm, hai mắt hơi nhắm, ngủ mà như không ngủ, một lúc lâu nó đột nhiên xoay người ngồi dậy. Giận dỗi vỗ giường nói: "Sư phụ gia gia. Pháp thuật ông dạy cháu hoàn toàn không được, khi muốn hít hơi vào thì ông lại bảo cháu thở ra, khi cần thở ra thì ông lại bảo cháu hít vào, lại còn hóp bụng với cả phình bụng, để ý cái này thì lại quên cái kia, nhớ đến cái kia thì lại không nhớ được cái này, sao có thể ngủ được chứ."
Ở bên trên cành cây tùng khô như con rồng có sừng giữa không trung bên ngoài cửa sổ đột nhiên vọng lại tiếng của Phù Dao Tử: "Ha ha, vội không được, phải từ từ, sư phụ ngươi phải ngộ đạo một giáp, mới có thể lĩnh hội được cách thổ ra nạp vào của nguyên đại đan đấy, đâu phải dễ dàng mà ngươi có thể học được chưa? Lão mũi bò Thuần Dương Tử lấy hai công pháp tu công của hắn để đổi mà sư phụ ngươi cũng không đồng ý đây, ngươi còn kêu ca cái gì, đúng là sống trong phúc mà không biết." Cẩu Nhi tức giạn nói: "Nhưng đây chỉ là cách hít thở, có thể học được bản lĩnh gì chứ?"
Phù Dao Tử cười nói: "Lần này chỉ cần ngươi luyện thuần thục thì cả đời dùng cũng không hết.
Muốn học được bản lĩnh lớn thì ngươi cũng phải học được cái gốc tốt trước đã. Chiêu thức này luyện thành mới có thể học chiêu thức thứ hai, chín chiêu thức công pháp phải học hết, sau khi dịch cân tẩy tuỷ mới có thể học được võ công thượng thừa. Bây giờ vẫn chưa tới lúc ngươi chịu khổ đâu, nếu như không muốn mệt nhọc thì đừng học nữa là được. Dù sao đại thúc Dương Hạo của ngươi cũng làm quan, cũng không cần tiểu nha đầu ngươi phải làm việc gì giúp hắn cả."
Cẩu Nhi nghe thấy "đại thúc Dương Hạo", đành phải chịu thua, lắp bắp nói: "Người ta vẫn chưa học thành mà?"