Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 162: Đế minh


Chương trước Chương tiếp

Trong cùng một đêm đó

Phủ cốc, cô sơn, đủ các loại hoa.

Một ít thức ăn, một bát canh đậm.

Chén và đĩa là do kĩ thuật làm đồ sứ mà Ngô Việt Yến Tử làm ra, rượu là loại rượu nho Lương Châu rất ngọt.

Thức ăn là một ít thịt dê non nướng, còn lấy cá chép dưới sông Hoàng Hà làm nguyên liệu nấu món ăn, thịt tươi thơm mát, cuối cùng là dùng thịt dê, củ sen, sơn dược, hoàng kỳ, hoàng tửu cho vào bếp lửa hầm đến chín nhừ mà thành một bát canh bát trân.

Trong đình có hai người đàn ông trung niên đang ngồi, đều mặc áo vải mềm mại, tóc thắt dây gọn gàng, ung dung tự tại.

Bốn góc đình đều có treo đèn lồng, mơ hồ ẩn hiện bóng dáng hai người. Một người dáng vẻ khôi ngô tuấn tú ung dung ngồi trên ghế đá mà cũng như con hổ đang canh giữ long bàn. Nhìn tướng mạo của hắn, mặt thì như trái táo, hai con mắt như phượng hoàng, bộ ngực vạm vỡ; một người thì da trắng bóc, giống như một văn sĩ, nhưng liếc nhìn thì thần quang lại rất nghiêm nghị, cũng có cả uy nghi làm người khác phải sợ.

Hai người này vừa nhìn đã biết là nhân vật trong tay có nắm trọng quyền, nói một không hai. Giữa từng cử chỉ cũng phát ra uy nghi. Từ xưa dân gian đã nói: "Sơn Đông xuất tướng, Sơn Tây xuất tướng." Hai vị đại hán Sơn Tây quả thực chính là võ tướng oan phong lẫm liệt. Người trung niên có khuôn mặt trái táo kia chính là Chiết Ngự Huân, chủ của Phủ Châu, người đối diện có khuôn mặt văn sĩ trắng chính là Dương Sùng Huân, chủ của Lân Châu.

Những mỹ thực trên bàn cực kì ngon miệng, nhưng hai người dường như không động đũa đến mấy, Dương Sùng Huân nhăn mày, gọi tên tự của Chiết Ngự Huân: "Thế Long à, quan gia thân phạt Bắc Hán tay không trở về, nhưng ngài ấy vẫn chưa trở về Biện Lương mà đã bắt đầu đại thưởng quần thần. Lần này Dương gia ta không có công lao gì lại cũng được ca ngợi, ca ca ta thụ phong làm thượng quốc trụ, tiết độ sứ Hà Đông, quan gia lần này đến khí thế không thể coi thường."

Chiết Ngự Huân mỉm cười, vuốt râu nói: "Ha ha, Trọng Văn huynh, quan gia còn đối với Chiết gia ta rộng rãi hơn, đã phong ta làm Trịnh Quốc Công, thế nào, còn cao hơn hai phẩm cấp so với huynh, huynh nói xem hai chúng ta khi nào sẽ đi đây?"

Hắn nhỏ hơn Dương Sùng Huân một tuổi, cho nên gọi Dương Sùng Huân là huynh. Dương Sùng Huân nghe thấy lời này liền nói: "Thế Long, đệ nói lời này có ý gì, lẽ nào Dương Sùng Huân ta mà đệ cũng không tin, lại còn ra oai với ta, chúng ta một khi đã vào triều làm quan thì sẽ như rồng bị trói dưới nước, hổ lạc vào bình dương vậy, phú quý thì không phải lo nhưng cơ nghiệp tổ tông lại hoàn toàn rơi vào tay người ta, đừng mơ tưởng mà lấy về. Lần này ta đến đây không phải là muốn tìm đệ bàn bạc tìm cách sao?"

Chiết Ngự Huân hai tay xua xua, bất lực nói: "Quan gia điều đại binh quay trở về nhưng lại không về kinh thành, hơn mười vạn tinh binh mắt trừng nhìn vào Tây Bắc, gia quan tấn tước triệu chúng ta tiến kinh hưởng phúc, thành ý lớn như vậy...ha ha ha! Nếu như chúng ta làm ngược lại ý tốt của quan gia, nói không chừng chức quan này cũng chẳng còn, ngay cả đầu cũng mất, huynh nghĩ đại quân của quan gia ăn chay à?"

Dương Sùng Huân nhăn mày nói: "Đại quân của quan gia canh chừng tây bắc mà không về kinh, rõ ràng là đang doạ chúng ta, ta không tin ngài ấy dám dùng binh với chúng ta."
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...