Một góc của doanh trại là nhà bếp, lúc này ánh trăng sáng như gương, củi chất đống ở khoảng đất trống cao như núi, Dương Hạo cầm lấy một cái cọc dựng đứng nó trên mặt đất, hai tay cầm đao, nín thở, huơ đao chém xuống, lực chỉ có bảy phần, cọc gỗ phát ra một tiếng vang "Bang", cọc tách ra làm đôi, mũi đao cách mặt đất chỉ có ba tấc.
Trên tay hắn gân đã nổi lên, giờ hai bàn tay đều đã quấn vải. Cánh tay hắn khi vừa vung lên thì đau nhức, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu. Hắn giờ đã mất đi cơ hội một bước lên trời, hy vọng dựa vào chính sức lực của mình, con đường sự nghiệp của hắn sẽ thành công.
Trong doanh trại này, vũ lực tối thiểu cần có là phải tự bảo vệ, cùng với chiến sự, đại tướng quân thân còn chưa lo được, ai đến lo cho mình? Lúc đó hắn có tài kinh bang tế thế cũng bị binh đại đầu cho một nhát đao là chết. Cần có sức mà tự bảo vệ mình, dựa vào thân phận của hắn hiện nay, không thể có thân binh bảo vệ, vậy cần nắm được lực lượng quân sự nhất định. Mỗi ngày chém năm trăm nhát đao là nhiệm vụ mà hắn tự giao cho mình.