Tỉ mỉ suy nghĩ lại, tâm tư thái tử gia ta có thể hiểu được phần nào. Không ngoài ba nguyên nhân, một là vì Khang Hi, hai là người Mông Cổ, ba là a mã của ta. Mà trong đó hiển nhiên nhân tố người Mông Cổ chiếm phần lớn. Cả triều đều biết người Mông Cổ cùng thái tử gia quan hệ bất hòa, hắn vì củng cố vị trí thái tử của chính mình, vẫn muốn được cùng người Mông Cổ thân thiện hữu hảo.
Còn đối với tâm tư của Khang Hi thì một chút manh mối ta cũng không biết. Nếu như Khang Hi ân chuẩn, thì ta nên làm sao đây, lẽ nào phải gả cho thái tử thật sao? Nếu ta kháng chỉ? Chẳng lẽ thật như tứ a ca nói phải chuẩn bị trước ba thước vải trắng sao? Ta biết kết cục của người khác, duy chỉ có kết cục của bản thân là không biết. Chẳng lẽ đây là kết cục mà ông Trời chuẩn bị cho ta sao? Nghĩ tới nghĩ lui không khỏi cảm thấy bi ai, nhịn không được gục ở tháp thượng bật khóc.
Buổi tối Ngọc Đàn cố ý lưu lại trông giữ trong phòng ta, ta mệt mỏi nói: "Yên tâm về phòng đi! Chẳng lẽ muội sợ ban đêm ta sẽ tự tử sao? Vạn tuế gia còn chưa gật đầu, sự việc vẫn còn chưa tới đường cùng. Hơn nữa, cho dù đã là đường cùng, ta cũng không cam lòng nhận mệnh như vậy! Muội cứ để ta một mình yên tĩnh đi!". Ngọc Đàn thấy ta đã nói đến vậy, buộc lòng phải quay trở về phòng.
Ta nằm trên giường miên man suy nghĩ, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Năm đó nhìn thập a ca bi phẫn khi được tứ hôn, hôm nay mới biết được đâu chỉ là bi phẫn, mà còn là tuyệt vọng tột cùng!
Mặc thêm áo khoác, chậm rãi đi tới dưới gốc cây quế hoa. Nghĩ tới sắc mặt ngày trước của thái tử gia, lại cả bộ dạng của hắn khi nhìn thấy Mẫn Mẫn, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm. Ôm gốc hoa quế, dán mặt vào thân cây, nước mắt lại tuôn ra. Ta có phải là sai lầm rồi không? Sự kiên trì của bản thân chẳng lẽ cuối cùng lại gây hại cho chính mình? Bất luận là Tứ a ca, Bát a ca hay là Thập a ca, so ra vẫn tốt hơn là gả cho thái tử gia!
Tứ a ca, Thập Tứ a ca, Bát a ca đều đã nhắc nhở ta, nhưng trong lòng vẫn thầm hy vong mình còn một chút may mắn, cảm thấy chỉ còn vài năm nữa thôi, nhưng không ngờ rằng, ta không nghĩ đến, người khác lại nghĩ đến, nay có hối hận cũng đã muộn. Trầm tư một hồi, khóc than một hồi, bất tri bất giác trời đã sáng rõ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Tỷ tỷ sao lại chỉ mặc mỏng manh như vậy?" .Ngọc Đàn mở cửa ra vừa sợ hãi kêu lên, vừa bước tới đỡ ta, chạm vào thân thể của ta liền nói: "Trời ạ! Nóng quá đi! Tỷ tỷ, rốt cuộc người đã ở bên ngoài này bao lâu rồi?" .Ta mơ hồ được nàng đỡ đến bên giường nằm xuống. Nàng một mặt thay ta đắp chăn, một mặt nói: "Tỷ tỷ, người ráng nhịn một chút, ta đi tìm Vương công công mời thái y tới!".