Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 29:


Chương trước Chương tiếp

Nhược Hi ngồi nhìn mấy cái bình hồi lâu, ruột gan rối bời, cuối cùng chậm chạp xếp chúng trở lại hộp, đem vào nhà cất đi. Xong nàng quay ra sân, thu dọn bàn ghế và đồ pha trà. Ngọc Đàn chạy tới đỡ một tay, mặt không còn vẻ thảng thốt như lúc trước nữa. Nhược Hi thấy cô đã bình thường như cũ, cũng không giải thích gì nhiều. Hai người lẳng lặng thu dọn.

Buổi tối, trong bữa cơm, Nhược Hi bảo Ngọc Đàn:

- Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Thập Tam a ca có sang tặng chút quà.

Ngọc Đàn nghe vậy, im lìm một lúc lâu rồi gượng cười:

- Tôi với chị thật có duyên, không ngờ lại sinh cùng ngày – Cô đứng dậy cúi mình lạy Nhược Hi – Chúc mừng sinh nhật chị.

Nhược Hi cảm thán:

- Thật trùng hợp quá!

Ăn cơm xong, nàng nói muốn ra ngoài tản bộ, Ngọc Đàn bảo cũng tưng tức bụng, nên cả hai cùng đi.

Đương dịp cuối tháng, trăng treo trên trời đã khuyết, nhưng vẫn sáng vằng vặc. Nhược Hi và Ngọc Đàn nhẹ nhàng bước đi, dọc đường chẳng ai nói một lời. Qua một lúc lâu, Nhược Hi mới hỏi:

- Nghĩ gì thế?

Ngọc Đàn vẫn im lặng, cuối cùng đáp, giọng nhẹ như bỗng:

- Nhớ mẹ và các em ở nhà.

Năm trước, vốn để ý thấy Ngọc Đàn ít tuổi nhưng điềm đạm hơn hẳn người khác, làm việc nhanh nhẹn, biết suy nghĩ trước sau, bình thường cũng rất kín tiếng, không bao giờ hùa theo những cung nữ khác mà đàm tiếu bới móc chuyện người ta, nên Nhược Hi cố ý thu xếp để giữ cô lại bên cạnh. Nay nghe vậy bèn nói:

- Thì ra chị là con lớn trong nhà, thảo nào hành xử rất chín chắn.

- Chị quá khen. Chẳng qua con cái nhà nghèo thì khôn sớm, vắng a ma nên phải bươn chải hơn, hiểu chuyện đời hơn người khác vài phần thôi.

...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...