Mấy ngày sau vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía Dận Chân. Lúc Thập Tam đến thăm ta, ta hỏi hắn:" Hoàng thượng rốt cuộc muốn thế nào đây?" Thập Tam than thở:" Ta cũng không biết. Dù sao đây là bắt huynh ấy chắp tay đem người phụ nữ của mình đưa cho người ta, hoàng huynh sao có thể chịu được chứ?" Nói xong lại thở dài một lúc mới rời đi.
Hà thái y mỗi ngày đều tới bắt mạch theo thường lệ. Hôm nay hắn khám xong, cười nói:" Tốt hơn rồi, dùng thêm vài thang thuốc nữa, là có thể ngừng uống được rồi." Nói rồi muốn đứng dậy cáo lui. Ta ra hiệu cho Xảo Tuệ đang đứng bên đi ra ngoài, nhìn Hà thái y nói:" Rốt cuộc tình hình của ta bây gìơ đã đến mức nào rồi?" Hà thái y nói:" Sắp khỏi rồi. Sau này hằng ngày chỉ cần điều dưỡng bồi bổ thôi."
Ta nói:" Ta không hỏi bệnh lần này, ta muốn biết rốt cuộc ta còn bao nhiêu thời gian?" Hà thái y trầm ngâm không đáp,ta nói tiếp:" Làm ơn nói cho ta biết sự thật đi! Bệnh nhân có quyền biết bệnh tình của chính mình, thầy thuốc cũng có trách nhiệm nói sự thật cho bệnh nhân."
Hà Thái y khẽ thở dài nói:" Đã quen biết nhau hơn năm rồi, ta cũng hiểu cô cô không phải như những người trong hồng trần, chỉ e từ lâu đã thờ ơ với chuyện sống chết. Cô cô còn nhớ rõ lần đầu tiên bắt mạch ta đã nói gì không? Nếu làm theo lời dặn, có thể duy trì mười năm không ngại." Ta gật đầu, Hà thái y nói tiếp:" Hôm nay đã qua hơn một năm, vốn là còn lại hơn tám năm nữa. Nhưng hôm nay ta chỉ có thể nói nếu như tất cả đều tốt, cũng chỉ có thể còn ba bốn năm nữa mà thôi."Sau khi nói xong liền cúi đầu xuống.
Ta cười nói:" Hà thái y không cần phải thế. Ta thực sự không phải là bệnh nhân ngoan. Việc này hoàng thượng cũng biết chứ?" Hà thái y nói:" Hoàng thượng chưa từng hỏi chuyện này, ta cũng … ta cũng không dám nói."
Ta cười nói:" Một năm này thực sự phải cảm ơn Hà thái y cẩn thận điều trị, nếu không có thái y, ta chỉ sợ…" Hà thái y đứng dậy hành lễ nói:" Là bổn phận của người làm nghề y, chỉ hận chính mình y thuật thấp kém, không đủ để chữa trị cho cô cô." Ta lắc đầu, Hà Thái y hành lễ rồi cáo lui.