Sợ hắn nghe không rõ ràng lắm, nàng lặp lại một lần nữa, chính là ba chữ kia nhưng khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Ngực nặng nề hốt hoảng. Tâm tình chờ đợi cực kỳ khẩn trương lại vô cùng khó chịu, nắm chặt quyền, đầu móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng nàng một chút cũng chưa phát giác ra, cũng không thấy đau.
Vì sao không nói lời nào? Vì sao? Chỉ cần đơn giản trả lời là có hoặc không, có tất yếu phải lắng lâu như vậy?
Mới trước đây ngày cha mẹ ly hôn, nàng cũng chờ tuyên bố sống muốn cùng với ai như vậy, nhưng hai người đẩy qua ném lại, không có người muốn nàng theo cùng.
Sau một lại hồi lâu giằng co, cuối cùng là chính nàng quyết định muốn cùng bà nội trụ. Năm ấy nàng mới mười hai tuổi, đã biết tình người ấm lạnh.
Vạn Tuế là bị lời thổ lộ trắng trợn của nàng sợ tới mức ngây người, thân mình trong nháy mắt cứng ngắc.
Thích nàng? Hắn thật sự hoang mang. Nhìn thấy nàng cười, hắn sẽ mạc danh kỳ diệu cảm thấy vui vẻ; lợi dụng lấy đủ cớ vì nàng chuẩn bị đồ ăn, làm cho nàng chắc bụng sau đó bắt gặp một bộ dáng thỏa mãn, cho dù kỳ thật hắn cũng không thích nấu cơm, cũng sẽ không nề hà phiền toái mỗi ngày lặp đi lặp lại công việc rườm rà này.
Sợ nàng lạnh, vừa lo nàng sẽ bị đói, lo lắng nàng thức đêm, sợ hãi nàng sinh bệnh.
Này sao mà không thích?
Đủ loại dấu hiệu hiển nhiên chứng minh, đương nhiên so với thích, thậm chí càng muốn hãm sâu hơn. Cho dù hắn không muốn thừa nhận, cũng từng cố gắng kháng cự, nhưng là khi rơi vào lưới tình, sao cũng không ngăn được.
Nhưng này hết thảy có thể duy trì bao lâu? Tình sẽ từ đậm sâu chuyển sang phai nhạt, trước đó ngọt ngào là do nhất thời, khi yêu nhau sẽ trách cứ.
Hắn sợ chính mình sẽ thay đổi, sẽ cảm thấy nàng phiền chán, đồng thời lại sợ chính mình trả giá thật nhiều, biến thành nô lệ của tình yêu.
“Vạn Tuế, ngươi biết cái gì gọi là tình yêu sao? Ngươi cho là tình yêu chính là miếng bánh? Đói thì cắn hai miếng, không đói bụng liền vứt sang một bên? Bánh không dùng cũng sẽ có một ngày bốc mùi.”
“Ngươi nói ta quấn quít lấy ngươi, đó là bởi vì ngươi chưa bao giờ chân chính quan tâm tới ta, hiểu biết điều ta cần. Một tuần gặp một lần, trong lúc đó cảm tình giữa hai người có thể gắn bó sao? Ngươi như thế, đó là bởi vì ngươi yêu không đủ!”
“Ta nguyền rủa ngươi về sau sẽ gặp phải một nữ nhân mà ngươi yêu chết đi sống lại, sau đó bị nàng hoàn toàn lãnh đạm, xem nhẹ, cho ngươi nếm thử tư vị tịch mịch!”
“Ngươi đối tình yêu lạnh lùng như vậy, chung quy sẽ có một ngày nếm quả đắng !”
Nếu yêu nhau đến cuối cùng, còn có thể biến thành nguyền rủa, như vậy kia lúc trước lời thề son sắt, ưng thuận hứa hẹn lại làm gì?
Trải qua vài lần như vậy, hắn nghĩ đến chính mình sẽ không yêu thích bất luận người nào, cho nên không tỏ ý.
Nhưng khi đối với nữ sinh này trong chớp mắt trả giá càng nhiều, hắn lại càng có ý thức nguy hiểm. Chậm chạp không nhắc tới, chỉ sợ chính mình lại hãm sâu vào trong bùn lầy. Vốn định cả đời như thế, nhưng tình huống càng ngày lại càng không xong.
Hắn do dự , không nghĩ trả lời vấn đề này, đồng thời lại cực chán ghét nữ nhân chủ động.
Vì sao phải bức hắn ngả bài?
Vì sao không thể hoãn chậm lại, trước củng cố niềm tin cho hắn, đem tất thẩy lo lắng vứt bỏ rồi hãy đề cập tới?
Trước mắt người kia thủy chung không có đáp lại, niềm tin của Đạm Dung chậm rãi biến mất.
Sợ hắn cự tuyệt, cũng sợ hắn không rõ tâm ý chính mình, nàng không biết dùng dũng khí cùng xúc động ở đâu ra, xông lên phía trước không để ý rụt rè ôm chầm lấy hắn.
” Bác sĩ Vạn, em thích anh.” Gằn từng tiếng, nói năng có khí phách. Hành động cũng dứt khoát, thật vất vả động tâm, nàng không nghĩ lại tiếp tục ngụy trang.
Nếu nói vừa rồi câu hỏi kia làm cho hắn khiếp sợ, kia lúc này nàng thổ lộ, lại đem hắn hoàn toàn hồn lìa khỏi xác. Người phía sau người, thân thể mềm mại như vậy, cô ở bên hông vòng ôm mạnh mẽ mà có lực, mười ngón như khóa gắt gao giữ chặt, khớp xương vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.
Không thể nói là phản cảm, nhưng hắn quả thật không thích như vậy.
“Cô trước buông tay!” Hắn áp chế giọng nói, ý đồ muốn giọng khi nói chuyện nghe không quá mạnh mẽ cứng rắn. Trước hết, hẳn là nên để hắn tỉnh táo lại rồi nói chuyện, yêu nhau dễ dàng gần nhau khó, hắn không cần nhất thời xúc động.
Nhưng mà lời này của hắn lại khiến cho Đạm Dung ít khi bướng bỉnh, nàng lắc lắc đầu, đem mặt chôn thật sâu ở tấm lưng của hắn, hai tay nắm càng chặt. Hắn rõ ràng thích nàng, không phải sao? Bằng không vì sao che chở nàng như vậy?
Hành động này vô tình là lửa cháy đổ thêm dầu, Vạn Tuế tức giận, hắn sắc mặt trầm xuống, cho dù là thích cũng phải do hắn chủ động nói ra, thật sự chán ghét bị bắt buộc như thế.
Dùng sức đem mười ngón tay của nàng gỡ ra, thanh âm của hắn như mũi tên nhọn bắn thẳng vào tim nàng: “Đừng bức tôi nói lời thương tổn cô!”
Cảm nhận được hắn không chút nào lưu tình, tâm Đạm Dung cảm thấy từng trận rét buốt lạnh lẽo, rõ ràng trên đỉnh đầu là ánh dương ấm áp, mà nàng thế nhưng lại nổi lên một thân mồ hôi lạnh.
Hai tay tự động buông ra, lui lại phía sau mấy bước, từ từ ngẩng đầu, hắn xoay người lại ánh mắt nhìn nàng tựa như đối với người xa lạ thật quá lạnh lùng. Nàng thế mới biết, nguyên lai bị nhìn chăm chú vô tình như thế, trái tim là sẽ đau đến như vậy.
“Tôi nghĩ đến… Tôi nghĩ đến… Nguyên lai… Tôi tự mình đa tình rồi.” Một câu thủy chung không thể nói hoàn chỉnh, nàng nghĩ hắn thích nàng, là nàng rất mẫn cảm, sai lầm đem thái độ của người ta đối với nàng dễ dàng suy luận thành luyến ái như thế, nguyên lai chính là hiểu lầm. Hố lớn, nàng muốn cười lại lộ ra biểu tình so với khóc còn muốn khó coi.
“Cô…”
Kinh ngạc thấy ngữ khí của mình quá nặng, Vạn Tuế muốn nói câu an ủi, bất đắc dĩ nàng càng lùi càng sau, miệng vô ý thức thì thào nói xong: “Thực xin lỗi… Tôi… hiểu lầm .”
Thân hình nho nhỏ vẫn lui dần về phía sau, Vạn Tuế thầm hô không ổn, cách rất xa kêu lên: “Đạm Dung!”
Thân ảnh hồng sắc kia sớm đã chạy đi, vụt thoát ra khỏi phạm vi tầm mắt của hắn. Hắn cuống quít đuổi theo, cuối góc đường sớm không có tung tích của nàng.
Đối với không khí vung quyền, gõ trán Vạn Tuế căn bản còn chưa từ trong hỗn loạn vừa rồi tỉnh táo lại.
Chỉ biết là tâm tư tưởng phập phồng, hắn hình như bỏ lỡ cái gì, tương lai nhất định sẽ hối hận.
Đạm Dung kỳ thật cũng không chạy đixa, nàng chính là lắc mình vào một góc khác, chỉ cần hắn đuổi theo thêm một đoạn ngắn phía trước thôi, khẳng định sẽ phát hiện ra sự tồn tại của nàng, đáng tiếc hắn không có. Vô tri vô giác đi ra khu vực nội thành cũ, đối với chuyện vừa xảy ra, giống như vừa trải qua một giấc mộng dài.
Thổ lộ, bị cự tuyệt, ha, đầu năm mới thật là tàn bạo như vậy. Người quả nhiên là sẽ hướng tới cnơi sáng mà đi tới, lòng nàng một hồi yên tĩnh như nước cũng sẽ vì tình yêu điên cuồng một hồi. Chính là, ánh sáng cùng ấm áp này nguyên lai cũng không dành cho nàng, là nàng đòi hỏi quá đáng, mới đọc sai tín hiệu truyền gửi của hắn. Trước đó nàng còn đắc chí, thật sự thực ngốc thực khờ dại.
Đạm Dung sờ sờ ngực, nghĩ muốn xem nhẹ cái cảm giác đau đớn ẩn ẩn trong tim, lại như mạnh mẽ xuất hiện kia . Ngươi sớm đã có thói quen cô độc, không nên mong ước chi xa vời. Nàng cười khổ, đèn xanh, tiếp tục đi phía trước không để ý người đi cùng với đường cái trong lúc đó chênh lệch một khoảng cao thấp, dưới chân đột nhiên đạp vào khoảng không, thiếu chút nữa té ngã. Trong lúc bối rối có người vịn tay giúp nàng đứng vững, Đạm Dung ngẩng đầu, một nam nhân xa lạ đối nàng lộ ra mỉm cười chân thành, sau đó buông tay ra.
Trên đời này thực không ít người tốt, Đạm Dung nói lời cám ơn, sau đó nhanh chóng xuyên qua kẻ vạch đường dành cho người đi bộ, chạy đến đường cái đối diện.
Tết âm lịch, cửa hàng trên đường đều đóng cửa, ban ngày ngã tư đường cũng có vẻ thưa thớt. Đạm Dung thói quen tính sờ túi tiền dưới tà váy định cầm tiền lên trên tay, ngoài ý muốn phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Nàng cả kinh, đem toàn thân đều sờ qua một lần, bi thương phát hiện ngay cả mấy phong hồng bao hôm nay vừa nhận được cũng không cánh mà bay. Bị trộm!
Đây là phản ứng đầu tiên. Là nam nhân vừa rồi mới đỡ nàng! Đạm Dung nhanh chóng quay đầu nhìn bên đường cái đối diện, làm sao còn thân ảnh kẻ trộm kia.
Nàng ảo não dậm chân một cái, ông trời thích trêu đùa người ta như vậy. Mỗi khi vào lúc ngươi cảm nhận được mùa xuân ấm áp sau, lại thình lình ném ngươi vào địa ngục hắc ám.
Không muốn lại trở lại Vạn gia cầm lại túi xách kia, trên người không điện thoại cũng không có tiền, duy nhất chỉ có thể dựa vào đôi chân chính mình mà thôi. Đi bộ đương nhiên có thể về nhà, nhưng sau khi trải qua sự kiện thổ lộ thất bại kia, nàng cảm thấy nơi đó cũng không phải là nhà của nàng. Hắn không xấu hổ, nàng cũng thấy mất mặt.
Đạm Dung, đời này chuyện mất mặt như thế chỉ làm một lần là đủ rồi, thật sự!
Nàng âm thầm hạ quyết định, Vạn Tuế cách đó không xa lúc này không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy run rẩy. Tìm lần khắp các ngõ ngóc cũng tìm không ra nàng, trở lại nhà cũ, túi xách của nàng im lặng nằm ở một góc sô pha, mới nhớ ra trên người nàng căn bản không có tiền. Nóng vội gọi điện thoại cho nàng, nghe được là giọng nữ lạnh lẽo, cứng rắn.
“A, như thế nào chỉ có ngươi một người trở về? Tiểu Dung đâu?” Bắt gặp cháu trai mặt thối đứng ở cửa phòng khách, Xa Thục Mai không khỏi tò mò nhìn xung quanh.
Ngồi ở trên sô pha nhàm chán xem tiết mục đón xuân được phát lại Vạn Quý Phi nghe vậy nghiêng đầu ghé qua, không biết sống chết tiếp lời: “Sẽ không phải là cãi nhau đi.” [TNN:chậc ~ siêu thông minh]
Vạn Tuế một bụng hỏa, bị muội tử mở miệng chọc giận, sắc mặt càng thối có thể hun chết ruồi bọ, xem như cam chịu .
Vạn Quý Phi thế nào dự đoán được miệng của mình quạ đen như thế, áp lực thật lớn như núi đè, chính là thuận miệng nói ra, lại đưa tới lão ca hung tợn trợn mắt nhìn chằm chằm.
“Ta… Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi.”
“Như thế nào cãi nhau ?A Tuế nha, nữ hài tử đều phải dỗ, ngươi thân là nam nhân, hẳn là nên nhường nhịn, không cần chọc nàng tức giận nha.”
“Bà nội ngươi có thể hay không đừng nữa nói nữa?” Vạn Tuế hiện tại không mong muốn nhất nghe là lời này, sau khi Đạm Dung chạy đi, tâm tình của hắn kém tới cực điểm, lo lắng nàng không biết như thế nào đi, vừa khổ sở tìm không ra người. Cho dù tìm được, lại sợ lúc đó không biết nói gì.
“A Tuế, ngươi đừng trách bà nội nhiều lời, nữ hài tử giống tiểu Dung loại này, gia đình như thế, hơn nữa một người lang thang bên ngoài, trong lòng mỗi góc đều mẫn cảm yếu ớt hơn so với bình thường, ngươi nếu thật tình trân trọng nàng, sẽ không nên cùng nàng bực bội.”
Xa Thục Mai vẫn đang tận tình khuyên bảo khuyên bảo, khi truyền vào trong tai Vạn Tuế lại càng không thể chịu nổi. Này, hắn hiện tại đều biết rõ ràng, thế nào cần nàng nhắc nhở? Chính là thừa nhận sai lầm chính mình thực khó khăn, việc cấp bách bây giờ hắn thầm nghĩ phải trước tìm được nàng.
“Nói chuyện nha, ngươi đứa nhỏ này, không cần đem lời của bà ngươi nói vào tai này lại đi ra tai kia, nếu đã thích như thế nên cùng nàng nói rõ. Nam nhân đại trượng phu, vòng vo hoài thì giống cái dạng gì? Cẩn thận bị người đoạt đi, đến lúc đó ngươi thật sự khóc cũng vô dụng!” Nhìn thấy cháu trai ngang bướng như trâu, Xa Thục Mai hận không thể lấy búa bổ đầu của hắn, đem thức tỉnh hắn hoàn toàn.
“Bà nội…” Vạn Tuế điên cuồng vò tóc, chỉ cầu lão nhân gia nàng đừng nói thêm gì nữa. Vì không nghĩ lại bị oán niệm bên tai, hắn cầm lấy túi xách trên sô pha, vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Ta đi về trước !”
“Này! Này!” Xa Thục Mai theo đuôi ra, hướng cháu trai đã lao ra khỏi đình viện hô to: “Tìm được nàng nhớ rõ ăn nói khép nép nói lời xin lỗi, không cần lại giận dỗi biết không?”
Vạn Tuế làm sao còn để ý tới nàng, vội vàng lên xe phóng đi, vẫn là không cam lòng, lấy ra điện thoại bấm số, vẫn như cũ là cái kia máy móc thức tắt máy nêu lên. Hắn nhìn bãi cỏ xa xa phía trước nghĩ nghĩ, lại ấn bàn phím di động: Cô ở đâu? Chúng ta nói chuyện.
Nếu hết thảy đều rõ ràng, cũng minh xác tâm ý của nàng. Nàng nếu muốn của hắn hứa hẹn, vậy cứ làm vậy đi. Chỉ cần nghĩ đến nàng mới vừa rồi vì phản ứng vừa rồi của hắn mà tức giận, hoặc là thương tâm, vụng trộm trốn đi khóc, hắn liền cả người không thoải mái. Hắn đều không phải có ý định muốn nàng khổ sở, chẳng qua hắn cần thời gian để tiêu hóa quan hệ bọn họ.
Di động thật lâu không có hồi đáp, hắn nhịn không được lại “Đát đát đát” nhấn mạnh vào bàn phím. Sau khi phát ra tin nhắn này, hắn nhẹ nhàng thở ra, toàn thân mệt mõi ngồi trên ghế lái.
Rốt cục vẫn là thừa nhận, hắn thích nàng, thật sự thực thích thực thích, mong nàng đừng tức giận nữa.