Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 12: Hai nhà Khoái - Thái


Chương trước Chương tiếp

Lưu Biểu vuốt râu âm thầm khen ngợi:
“Vẫn là cháu mình phân tích hay, ánh mắt sắc bén, mạch lạc rõ ràng, nhìn đại thế hết sức thấu triệt, quả nhiên có chút kiến thức.”

Hắn lại quay đầu hỏi nam tử trung niên im lặng đi theo:
"Dị Độ có ý kiến gì?"

Người luôn giữ im lặng này chính là nhân vật số ba của Kinh châu, Khoái Việt, cũng là nhân vật trọng yếu của gia tộc họ Khoái.

Đại tướng quân Hà Tiến cũng từng nghe danh người này, từng mời hắn làm Đông Tào Duyện, hắn từng khuyên Hà Tiến giết hoạn quan, đáng tiếc Hà Tiến không nghe, cuối cùng dính họa sát thân.

Sau khi Khoái Việt đi theo Lưu Biểu, liên tiếp lập công tích, được phong làm Thái thú Chương Lăng, Phàn Đình hầu, hiện làm Phụ tá tham quân của Lưu Biểu, tham dự quân cơ quyết sách, là nhân vật quyền lực thứ ba Kinh châu.

Thấy Lưu Biểu hỏi ý kiến của mình, Khoái Việt liếc nhìn Lưu Cảnh một cái, cười nhạt nói:
"Lưu hoàng thúc là anh hùng trong thiên hạ, chủ công thu nạp chỉ càng tôn thêm danh tiếng của người, nếu hắn tới nương tựa mà cự tuyệt ngoài ngàn dặm thì sợ rằng sẽ tổn hại danh tiếng của chủ công, cái mất nhiều hơn cái được, thuộc hạ đồng ý thu nạp."

"Ông.."
Thái Mạo hung hăng trừng mắt nhìn Khoái Việt, mình một lòng duy trì lợi ích thế gia Kinh châu, còn hắn lại đâm mình một đao sau lưng.

Lưu Biểu gật đầu một cái, dứt khoát nói:
"Huyền Đức là huynh đệ của ta, gặp nạn tới nương tựa vào ta, sao ta có thể không thu nhận."

Hắn nhìn Tôn Càn nói:
"Nếu Huyền Đức đã ở Bỉ Thủy, vậy ta sẽ đích thân tới Bỉ Thủy nghênh đón hắn vào Kinh Tương."

Tôn Càn mừng rỡ:
"Châu mục đúng là trưởng giả cơ trí!"

Sáng sớm hôm sau, Lưu Biểu dẫn quan quân mấy ngàn người tới bờ bắc Bỉ Thủy nghênh đón Hoàng thúc Lưu Bị, thanh thế thật lớn, người người Kinh Tương đều biết.

... . . .

Ở thành đông có một dinh thự rộng chừng trăm mẫu, đình đài lầu các, giả sơn hồ cá, các loại kiến trúc hoặc đại khí trang trọng, hoặc tinh xảo lung linh. Đây chính là nơi ở của Thái Mạo ở thành Tương Dương.

Thái Mạo đi rất vội vã tới một tiểu viện nhỏ, hắn đẩy cửa đi vào, trong tiểu viện có một cây lê cao tới mấy trượng, trên cây còn mấy quả lê vàng óng.

Sau cây lê có ba gian phòng, ở giữa là chính đường, hai bên là hai gian phòng.

Cửa chính đường đang mở, trong góc có một cái lư hương bằng đồng ba chân to bằng một người ôm, trên có treo Bát Quái Đồ, mùi hương trầm liên tục tỏa ra.

Một ông lão mặc đạo bào màu vàng, đầu đội trúc quan, tuổi chừng ngoài sáu mươi đang xếp bằng ngồi úp mặt vào tường, Thái Mạo đã đi vào chính đường mà ông lão này dường như chưa hề phát hiện.

Ông già này là Thái Huấn, thúc phụ của Thái Mạo, là gia chủ họ Thái đời trước, hết lòng tu đạo, vốn ở ngôi nhà cũ của Thái gia ở ngoài thành, nhưng bởi vì ngôi nhà đó hiện đang sửa chữa nên Thái Huấn mới tới nơi này tu hành.

"Ta thấy bước chân của cháu đầy lo âu, sao vậy?"
Thái Huấn không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi.

Thái Mạo quỳ gối hành lễ:
"Thúc phụ, Lưu Bị tới Kinh châu."

"Lưu Bị tới Kinh châu, sao cháu phải khẩn trương như vậy?"

Thái Huấn từ từ xoay người, trông ông lão này khá gây nhưng đôi mắt rất sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu lòng người, hắn nhìn chằm chằm vào Thái Mạo, chậm rãi nói:
"Cháu là gia chủ, gánh vác trên vai sự phồn thịnh hưng vượng của gia tộc, hy vọng cháu lúc nào cũng ung dung suy tính, quyết định đại kế."

Thái Huấn nói rất chậm, nhưng mỗi một chữ đều nặng tựa thái sơn đập vào lòng Thái Mạo, Thái Mạo không khỏi xấu hổ, cười khổ nói:
"Cháu biết sai rồi ạ."

Thái Huấn hài lòng gật đầu một cái:
"Lưu Bị đến, cháu cảm thấy sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của Thái gia à?"

Thái Mạo trầm ngâm một chút nói:
"Lưu Bị là hạng người kiêu hùng, hắn đến tất nhiên sẽ phá vỡ thế cục quyền lực đang có, thế cục bị vỡ, lợi ích Thái gia tất bị ảnh hưởng."

"Đây là nỗi lo của cháu?"

Ánh mắt của Thái Huấn vẫn sắc bén, tựa như nhìn thấu tâm tư của Thái Mạo, Thái Mạo ngầm thở dài, ở trước mặt thúc phụ hắn không thể giấu diếm nội tâm của mình.

"Cháu lo lắng chủ yếu là sau khi Lưu Bị đến sẽ khiến Tào Tháo mượn được cớ xua binh tấn công Kinh - Tương, một khi Tào Tháo chiếm lĩnh Kinh Tương, thế lực của Thái gia chúng ta sẽ bị đẩy vào đường cùng."

Đây là lo lắng thực sự của Thái Mạo, mặc dù hắn là phái thân Tào nhưng hắn cũng không hy vọng quân Tào xuôi nam tấn công Kinh Tương, nếu không lợi ích của Thái gia cũng bị tổn thất cực lớn, đó là còn chưa nói tới quân quyền dưới tay Lưu Biểu tan thành bọt nước. Nếu Lưu Biểu còn làm chủ Kinh - Tương, Thái gia vẫn là đệ nhất gia tộc của Lưu Biểu, nhưng nếu như Tào Tháo làm chủ Kinh Tương, sợ rằng Thái gia không chiếm được vị thế gì, đây chính là đạo lý thà làm đầu chó còn hơn làm đuôi tôm.

Thái Huấn yên lặng suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói:
"Phương bắc không bình, Tào Tháo nhất thời không cách nào xuôi nam, chỉ cần Thái gia có thể giữ vững vị trí đệ nhất đại tộc ở Kinh châu, dù Tào Tháo có xuôi nam cũng sẽ trọng dụng, cho nên việc cần kíp bây giờ là phải củng cố địa vị của Thái gia ở Kinh Tương, biện pháp tốt nhất là liên hôn, đầu năm nay ta đã từng nghe cháu nói là muốn tổ chức hôn lễ giữa Thiếu Dư và con trai của Lưu Biểu, tình hình hiện giờ tiến triển như thế nào?"

Thiếu Dư chính là Thái Thiếu Dư, con gái duy nhất của Thái Mạo, năm nay vừa mười bốn, mặc dù người cầu hôn nối liền không dứt nhưng Thái Mạo lại có suy nghĩ riêng của mình, hắn muốn liên hôn với Lưu Biểu.

Thái Mạo thở dài:
"Chuyện này cháu đã nói với Nhị muội rồi, Nhị muội nói, công tử Kỳ và công tử Tông đều có lòng muốn cưới Thiếu Dư, nhưng thái độ của Cảnh Thăng lại không rõ ràng, mười ngày trước cháu đã tự mình nói với ông ta chuyện này."

"Ông ấy nói thế nào?"

"Ý của Cảnh Thăng là để cháu của hắn cưới Thiếu Dư."

"Cháu?"

Thái Huấn nhướng mày:
"Lưu Khánh hay là Lưu Hổ?"

"Đều không phải, là con của em trai út Lưu Bệnh, tên là Lưu Cảnh, hôm nay hắn đi cùng với sứ giả của Lưu Bị là Tôn Càn, cháu đã gặp nó rồi."

"Tên là Lưu Cảnh, xem ra Lưu Biểu rất thích đứa cháu này!"

Thái Huấn cười lạnh một tiếng, lại hỏi:
"Nếu hôm nay đã gặp, cháu cảm thấy nó như thế nào?"

Thái Mạo lắc đầu một cái:
"Nó vẫn là một thiếu niên, tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, không phong lưu cũng không có văn tài, mang trên mình khí tức thảo mãng, nếu không phải nó có chút kiến thức, cháu còn tưởng rằng đó là một tên lính quèn của Lưu hoàng thúc giả trang. Nhị thúc, cháu không thích người này, tuyệt sẽ không đem Thiếu Dư gả cho hắn."

Thái Huấn gật đầu một cái:
"Liên hôn với cháu của Lưu Biểu không có ý nghĩa, chỉ liên hôn với cháu của Lưu Biểu mới có thể khống chế tương lai của Kinh - Tương, Lưu Biểu năm nay đã năm mươi, thời gian còn sống không dài, cháu hiểu ý của ta không?"

"Cháu hiểu ý của Nhị thúc."

Dừng một chút, Thái Huấn lại nói:
"Đức Khuê, cháu là trưởng một gia tộc, lại là trọng thần Kinh Tương, mọi hành động đều có ảnh hưởng, phải chú ý bảo vệ danh vọng của mình, rất nhiều chuyện cháu có thể để cho tộc nhân đi làm, mình không cần ra mặt, biết không?"

"Cháu cẩn tuân lời dạy dỗ của Nhị thúc!"

... . . .

Trong khi Thái Mạo xin chỉ thị của Thái Huấn, ở một nơi khác trong dinh thự của Khoái gia, Khoái Việt cũng đang cùng kỳ huynh Khoái Lương bàn chuyện Lưu Bị vào Kinh Tương.

Tộc tịch của gia tộc họ Khoái là ở huyện Trung Lư quận Tương Dương nhưng phạm vi thế lực lại ở Nam Quận, việc này có liên quan tới việc con em Khoái gia liên tục đảm nhiệm chức cao ở Nam Quận, cho nên mới có câu nói “Kinh châu có bắc Thái nam Khoái”.

Khoái Lương cũng giống người em Khoái Việt, văn tài xuất chúng, rất có mưu lược, cũng lập được công lớn khi Lưu Biểu bình định Kinh châu, đảm nhiệm chủ bộ, nhưng mà sức khỏe của hắn không tốt, ba năm trước liền ở nhà dưỡng bệnh, hôm qua hắn mới từ Trung Lư chạy tới Tương Dương.

Khoái Lương là gia chủ của Khoái gia, không chỉ có tài văn chương mà còn sở hữu nhiều dị tài, nhất là giỏi về tướng ngựa, cũng hiểu thiên văn. Mấy buổi tối gần đây hắn xem thiên tượng, phát hiện chủ tinh Chu Tước cung ở phương Nam đen ngòm, không sáng, hơn nữa lại có một vì sao khác nhập chủ Nam Cung, vô cùng chói mắt. Điều này ý nói chủ mới của Kinh - Tương đã hiện, cho nên hắn vội vàng chạy tới tìm huynh đệ Khoái Việt.

Vừa vặn lúc này Lưu Bị đến, Khoái Lương liền cho ngôi sao kia chính là Lưu Bị, chủ tinh không sáng cũng có ý nghĩa rằng thời gian còn sông của Lưu Biểu không dài.

Khoái Việt chắp tay sau lưng đi lại mấy bước, lại nhìn nóc nhà trầm tư không nói, Khoái Lương thấy huynh đệ mình có suy nghĩ thì có chút kỳ quái hỏi: "Đệ cho rằng đó là người khác?"

Khoái Việt lắc đầu một cái, trầm giọng nói:
"Nếu như tinh tượng không sai, ngôi sao kia sẽ là Lưu Bị, điều này rất có khả năng, nhưng chẳng biết tại sao đệ lại nhớ tới người khác, có lẽ ấn tượng cua hắn hôm nay đối với đệ rất sâu."

"Là ai?"

Khoái Việt cười khổ một tiếng:
"Chỉ là một thiếu niên thôi, cháu của Lưu Biểu Lưu Cảnh, hôm nay cũng vừa tới Tương Dương, kiến thức bất phàm, phân tích lợi ích rất thấu triệt, có thể nhận ra Lưu Biểu rất tán thưởng người cháu này, chẳng qua hắn mới mười lăm mười sáu tuổi, chắc không phải là hắn."

"A? Thiếu niên này phân tích thế nào?"
Khoái Lương cũng có mấy phần húng thú với Lưu Cảnh.

Khoái Việt liền đem cuộc khẩu chiến hôm nay nói lại một lần, Khoái Lương nhịn không được bật cười:
"Không ngờ một thiếu niên lại có kiến thức uyên thâm như vậy, chẳng lẽ trước khi đi Lưu Bị dạy hắn?"

"Không phải!"

Khoái Việt lắc đầu một cái:
"Hôm nay cháu đã quan sát kỹ sắc mặt của mọi người, Tôn Càn cũng rất kinh ngạc, khẳng định trước đó không bàn bạc gì với nhau."

Nói đến đây, Khoái Việt lại thở dài:
"Huynh trưởng, thiếu niên này kiến thức bất phàm, đứng vào phạm trù cao nhân, mấy đứa con – cháu của Lưu Cảnh Thăng đều không bằng, có thể... ."

Khoái Lương hiển nhiên không đồng ý với suy đoán của em mình, ngôi sao kia chỉ có thể là Lưu Bị, không thể là cháu của Lưu Biểu, hắn cắt đứt suy đoán của Khoái Việt nói:
"Chúng ta chỉ có thể chúc mừng Lưu Cảnh Thăng tìm được một lương tài, tương lai có thể vì Kinh Tương trấn thủ nhất phương."

Hai người yên lặng một lúc, Khoái Lương lại cười nói:
"Hôm nay vì sao đệ đồng ý thu nạp Lưu Bị vào Kinh Tương? Ta nhớ mấy hôm trước đệ viết thư cho ta còn nói Lưu Bị có thể binh bại Nhữ Nam, tới Kinh Tương đầu nhập vào Cảnh Thăng, đã hết lời khuyên nhưng Cảnh Thăng không chịu, sao hôm nay lại đổi ý?"

Khoái Việt thở dài:
"Bởi vì cho đến ngày hôm qua đệ mới hiểu được dụng tâm lương khổ của Cảnh Thăng, Lưu Bị tới lúc này đúng là hợp với ý của hắn."

"Vì sao?"
Khoái Lương không hiểu hỏi.

Khoái Việt chậm rãi nói:
"Nếu Tào Tháo xuôi nam tấn công Kinh châu, chúng ta sẽ ứng phó không kịp, như vậy chúng ta rất cần một thế lực hòa hoãn đóng quân ở Nam Dương. Cảnh Thăng cũng có ý nghĩ này, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn cho phép Trương Tú năm đó chiếm đóng Nam Dương, hắn muốn lợi dụng Trương Tú để làm bình phong che chở quân Tào cho Kinh Tương, nhưng năm trước Trương Tú bị diệt, quân Tào lập tức thèm thuồng Kinh châu, bình phong che chở của chúng ta biến mất. Huynh trưởng nghĩ xem, hiện giờ Cảnh Thăng hi vọng nhất điều gì?"

"Hắn hy vọng có một cái bình phong mới?"
Khoái Lương cũng hiểu ý của em trai mình.

Hai người liếc nhau một cái, lời còn lại không nói cũng hiểu.

Lúc này Lưu Biểu cần một thế lực trung gian có thể thay hắn chống đỡ quân Tào xuôi nam, đúng lúc Lưu Bị tới Kinh châu, đáp ứng tốt yêu cầu này của Lưu Biểu.

Nếu Tào Tháo xuôi nam sẽ công Lưu Bị trước hay Lưu Biểu trước?

Mặc dù Lưu Bị không đỡ được thế công của quân Tào, nhưng ít nhất hắn cũng phát huy tác dụng của một cái bình phong, có thể giúp Kinh châu tranh thủ thời gian điều binh khiển tướng.

Thái Mạo mặc dù rất tinh mắt, nhưng hắn vẫn kém mưu sâu kế hiểm của Lưu Biểu, Lưu Bị vừa xuất hiện, Lưu Biểu lập tức nghĩ tới tác dụng trung gian của hắn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...