Chỉ Lan dùng ngón tay chọc chọc đầu mình, sao nàng lại ngốc như vậy chứ, người khác xuyên không nàng cũng là xuyên không, không chế tạo được xi măng thủy tinh đã đành, sao cả “có cánh” cũng không biết đường mà làm. Nàng thở dài, nhìn số điểm kinh nghiệm hơn một trăm vạn, có lẽ nên mua thêm một quyển bí tịch.
“Khụ, khụ, ngươi nói cái gì?!” Huyền Diệp đang vừa uống trà vừa nghe tiểu thái giám báo cáo, thiếu chút nữa thì sặc nước trà.
“Hồi Tam Aka, Đông cách cách là … là có chu kỳ.” Tiểu thái giám xấu hổ đỏ mặt, tại sao tiểu thái giám lại phải biết chuyện đấy chứ, thật là tổn thương sâu sắc.
“Đã biết, lui ra đi, chuyện này không được lộ ra ngoài.” Trong nháy mắt, Huyền Diệp khôi phục lại vẻ mặt đứng đắn, nói lên rằng trong đầu hắn vừa xuất hiện mấy hình ảnh không trong sáng.
Rốt cuộc tiểu biểu muội đã lớn, Huyền Diệp nghĩ đến đấy liền mỉm cười, hắn quyết định tặng quà chúc mừng tiểu biểu muội. Nhưng biết tặng thứ gì, Huyền Diệp buồn bực suy nghĩ.
Đang trong tâm trạng buồn bực không chỉ có Chỉ Lan ở Cảnh Nhân Cung và Huyền Diệp ở Aka Sở, mà còn có Thuận Trị ở thiên điện Thừa Càn Cung.
“Hách Xá Lí thị, không lẽ ngươi không có gì muốn nói?” Sắc mặt Thuận Trị có chút sa sầm, thẩm vấn đã hơn một canh giờ vẫn không được gì, thử hỏi có ai tươi tỉnh cho được.
“Thần thiếp thật sự không biết hoàng thượng đang nói đến chuyện gì.” Hách Xá Lí cố chịu đựng đau nhức thể xác, nhìn Thuận Trị bằng ánh mắt tủi thân, đúng là rất động lòng người, nếu đối diện là một người đàn ông khác thì nhất định đã kéo vào lòng dỗ dành một phen.
“Ngươi còn muốn nguỵ biện sao?!” Thuận Trị nghĩ nếu thẩm vấn không ra thì sẽ dùng hình.
Ban đầu Hách Xá Lí còn có chút ngạc nhiên khó hiểu, cô ta đến Từ Ninh Cung hạ độc từ lúc vấn an, sao chỉ mới chốc lát đó mà Hoàng thượng đã biết. Sau mới phát hiện hạ độc là chuyện nhỏ, điều Hoàng thượng muốn biết là bí mật về không gian tùy thân của cô ta, nhưng cô ta chết cũng không khai, cùng lắm là trốn trong không gian cả đời.
“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!” Nếu chỉ nhìn thấy vẻ oan ức và giọng nói nghẹn ngào đấy, ắt hẳn Thuận Trị cũng không có lòng nào mà hoài nghi thêm nữa, nhưng một năm trời, tin tức ông ấy thu được suốt một năm trời cho thấy rất rõ ràng là con người trước mắt không phải yêu quái thì cũng đang giấu một bí mật rất ghê gớm.
Các đời Hoàng đế tìm kiếm bí quyết trường sinh bất lão đã mấy nghìn năm, Hoàng đế là người “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân”, vậy nên Hoàng đế cũng là người mong muốn được trường sinh nhất. Khi Thuận Trị phát hiện ra Hách Xá Lí là dị nhân, ông ấy từng ảo tưởng có lẽ thần tiên là có thật.
Nhưng một năm giám thị đưa lại kết quả Hách Xá Lí này tuyệt đối là người hành sự độc lập một mình, vì vậy ông ấy chỉ còn cách dùng hình, đương nhiên ông ấy cũng nghĩ đến chuyện Hách Xá Lí có thể đột ngột biến mất, vì thế sau khi để cô ta uống thứ thuốc làm toàn thân vô lực và đau nhức, còn cho người trói lại, dùng còng tay còng cùng mấy thị vệ trung thành tận tâm có võ công.
“Vậy ngươi tiếp tục ở lại đây đi, sau này không cần vấn an nữa, trẫm sẽ phái người đi nói với Thái hậu.” Thuận Trị đứng lên, phất tay áo đi ra, bên trong chỉ còn lại Hách Xá Lí thị toàn thân vô lực cùng mấy thị vệ.
Hách Xá Lí hối hận muốn chết, cô ta vốn cho rằng bí mật của bản thân không thể bị phát hiện, vì quy luật là thế.
Tại sao các nữ chính khác thường xuyên ra ngoài lấy đồ này nọ không có ai hoài nghi, cô ta chỉ lén vào không gian lúc nửa đêm canh ba lại bị phát hiện, chẳng lẽ truyện này là thể loại ngược luyến tình thâm?
Vẻ mặt Hách Xá Lí càng lúc càng méo mó, cô ta muốn vào không gian uống nước linh tuyền, nhưng nếu cô ta đi vào không chừng cả mấy thị vệ kia cũng vào theo, giờ cô ta chẳng còn sức lực nào phản kháng, đến lúc đó không chỉ bại lộ không gian và linh tuyền, có khi còn không giữ được tính mạng. Khả năng tốt thì có thể trở thành người cung cấp linh tuyền cho Thuận Trị, xấu nhất đương nhiên là chết.
Các thị vệ thấy người đẹp sắc nước hương trời đau đến nhăn nhó mặt mày, rất ăn ý cùng nhìn đi chỗ khác, không có gì đáng sợ hơn mỹ nữ ra tay.
Thuận Trị đang giận dữ, cần người an ủi, tất nhiên là đến Cảnh Nhân Cung, đi được nửa đường có người báo Thái hậu ngã bệnh. Suốt một ngày, cả hoàng cung không có chỗ nào yên ổn.
“Tô Mạt Nhĩ, thái y đã tới chưa?” Giọng nói của Thái hậu thể hiện sự suy yếu, sống trong chốn cung đình mấy chục năm cho bà cụ biết lần ngã bệnh này tất là có điểm bất thường, chỉ chưa biết ai làm, lẽ ra với địa vị hiện tại của bà cụ sẽ không có ai dám ra tay, nhưng ở trong hoàng cung này phải cẩn trọng mọi chuyện, sơ suất sẽ vấp ngã đau.
“Chủ tử chờ một chút, chắc sắp tới rồi.” Tô Mạt Nhĩ cầm khăn ngồi xuống mép giường lau mồ hôi cho Thái hậu, bà ấy cũng đang rất lo lắng, không chỉ vì tình chủ tớ gắn bó mấy chục năm, mà còn vì Thái hậu là chỗ dựa duy nhất của bà ấy.
“Khụ, khụ.” Thái hậu đột nhiên ho dữ dội, dọa Tô Mạt Nhĩ giật nảy người, nhanh chóng dùng thìa bón nước ấm cho Thái hậu.
“Ai gia thực sự đã già, đến mức có kẻ không còn e dè gì nữa mà xuống tay.” Ngữ khí Thái hậu tuy thê lương, nhưng nhãn thần lại lóe sáng, như một con sói nấp trong bóp tối.
“Chủ tử?” Tô Mạt Nhĩ không tự giác nhìn bốn phía, có kẻ nào dám xuống tay với Thái hậu sao, hẳn là chán sống rồi.
Thái hậu sống mấy chục năm trong hoàng cung, có sóng gió gì chưa từng trải, vì thế bà cụ rất tự tin là có thể nhanh chóng lôi kẻ đầu sỏ ra ánh sáng. Hơn nữa người này phải nói là dạng ngu ngốc, người thông minh sẽ không dùng thứ thuốc có tác dụng ác liệt thế này, mà phải là loại thuốc có tác dụng từ từ, khiến người ta chết dần chết mòn, loại thuốc có tác dụng nhanh chóng thế này không phải lựa chọn hàng đầu.
“Chủ tử, thái y đến rồi.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh thỉnh thái y vào!” Tô Mạt Nhĩ buông màn, Thái hậu vươn tay, phủ một tấm vải mỏng lên cổ tay. Thái y là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, cúi đầu đi đến, quỳ gối trước giường Thái hậu, nghiêm túc bắt mạch.
“Trương Thái y, không biết Thái hậu nương nương có bệnh gì?” Tô Mạt Nhĩ thấy Thái y nhăn nhó mặt mày, lo lắng hỏi.
“Thỉnh Thái hậu nương nương để thần bắt mạch nốt tay kia.” Trương Thái y cảm thấy rất lúng túng, ông ấy hành nghề y đã lâu mới lên được chức này. Nhưng bệnh của Thái hậu rất cổ quái, mạch tượng rất khỏe mạnh, nhưng người thì như đến lúc hấp hối, Trương Thái y vã mồ hôi lạnh đầy lưng.
Ngay lúc Trương Thái y bắt đầu căng thẳng, Thuận Trị đã tới.
“Tại sao Thái hậu lại đột nhiên ngã bệnh?!” Thuận Trị nhìn Thái hậu đang nằm trên giường, cách một tấm màn khiến ông ấy không nhìn thấy rõ, nhưng rốt cuộc vẫn là mẫu tử liên tâm, mẫu thân sinh bệnh đương nhiên ông ấy lo lắng, vì thế giận chó đánh mèo.
“Hoàng thượng nguôi giận, thần học nghệ không tinh, thật sự không biết Thái hậu nương nương mắc bệnh gì.” Trương Thái y quỳ mọp xuống, run rẩy rất đáng thương.
Thuận Trị hoàn toàn không có tâm trạng kính già yêu trẻ vào lúc này, Thái hậu ngã bệnh như giọt nước làm tràn ly, Thuận Trị giờ chẳng khác gì núi lửa phun trào.
“Gọi hết ngự y đến đây cho trẫm!” Thời Thanh sơ, Thái y viện gồm mười một khoa, năm ngoái đã được Thuận Trị gộp lại làm chín khoa, theo thứ tự là bệnh người lớn, nhi khoa, thương hàn, phụ khoa, mụn nhọt, châm cứu, nhãn khoa, nha khoa, chấn thương chỉnh hình – giờ gọi hết Thái y đến theo ý Thuận Trị, ông ấy đúng là đang rất lo lắng về bệnh của Thái hậu.
Cả Thái y viện khốn khổ suốt một ngày, toàn bộ Thái y bị điều đến xem bệnh cho Thái hậu, còn phải xếp hàng lần lượt, bi thảm nhất là không ai tìm ra nguyên nhân can cớ, tất cả chịu bó tay.
Bình thường các Thái y cũng coi như có kinh nghiệm, có vài phi tần muốn tranh thủ tình cảm, không bệnh cũng nói là bệnh, bọn họ có thể nhắm mắt kê một đơn thuốc vô thưởng vô phạt, nhưng tình hình Thái hậu thật sự nghiêm trọng, không phải lúc làm ẩu, làm không tốt sẽ phải rơi đầu, lần đầu tiên từ khi lập nước Đại Thanh, Thái y viện đứng bên bờ vực sinh tử.
Kẻ đầu sỏ cũng đang chật vật chẳng kém, Hách Xá Lí tê liệt ngã xuống giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt xanh trắng, không còn chút vẻ tiên nữ nào.
Nhưng cô ta rất kiên định, cô ta tin chỉ cần khăng khăng không biết, Thuận Trị không thể trực tiếp thủ tiêu cô ta, hạ độc cô ta cũng không sợ, cô ta có linh tuyền căn bản không chết được, chờ lúc nào canh chừng sơ hở cô ta sẽ trốn vào không gian, chuyện có ra ngoài hay không suy nghĩ sau.
Hách Xá Lí nghĩ đến đấy cúi đầu nở nụ cười, Thuận Trị Đế lúc này khẳng định không còn tâm trạng nào để ý đến cô ta, thứ thuốc cô ta dùng hạ độc Thái hậu đủ để cả Thái y viện phải sứt đầu mẻ trán, bó tay chịu trói. Cô ta không muốn bà già kia được thoải mái, một năm nay Hách Xá Lí thật sự ghi hận Thái hậu, trong lòng cô ta, Thái hậu không khác gì mụ phù thủy già, không đội trời chung.
Mấy thị vệ nghe tiếng cười của Hách Xá Lí liền có dự cảm không tốt, tiếng cười đó là đã phát điên hay là đang nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì, xem ra phải báo cáo cho Hoàng thượng ngay.
“Thôi, các ngươi lui ra hết đi, ai gia có chuyện muốn nói riêng với Hoàng đế.”
“Hoàng ngạch nương, chẳng lẽ?” Thuận Trị cũng đã nhận ra, khẳng định là có kẻ xuống tay hạ độc Thái hậu.