Yến Phi đi vào hoang thôn, nhà cửa phần lớn đã tiêu điều đổ nát, người không thể ở được, chỉ là chỗ cư trú cho cỏ dại và cáo chồn chim chuột, may thay còn vài căn vẫn được giữ gìn hoàn chỉnh. Nơi vào thôn có một tấm biển, trên đề ba chữ "Ninh Gia Trấn".
Nhìn kỹ dấu tích, có thể thấy vết dây leo bị chặt đứt, có lẽ gần đây đã có người đi ngang qua, đã phá đi để mở đường. Gió lạnh hun hút thổi, càng nhấn mạnh thêm cái hoang lương của thị trấn.
Chàng ngó quanh, thôn này nằm giữa một nhánh rẽ của hai dãy núi, giống như một cái cửa ra vào do trời kiến tạo, là một thông đạo dẫn thông hai miền nam bắc trong vòng mấy chục dặm. Có thể tưởng tượng, thời kỳ cực thịnh trong thôn, Ninh Gia Trấn tất là một con đường cho thương lữ, là một lối khác dẫn đến hướng đông Biên Hoang Tập, lúc đó nhất định cực kỳ hưng vượng, chỉ có điều ngày nay đã biến thành một tiểu trấn hoang phế như địa vực.
Nhà cửa phía nam trấn đều đã đổ nát, tường sập ngói vỡ cháy đen, có dấu hiệu bị hỏa hoạn. Chàng lật tìm từng ngôi nhà, nhưng không phát hiện được gì, giữa trấn có đôi ba căn nhà còn tương đối nguyên vẹn, phát hiện thấy có dấu vết của người, vì có dấu hiệu nhóm lửa và vụn lương thực, có thể là Hoang nhân đi qua, mà cũng có thể là chính Bàng Nghĩa.
Khi chàng đi từ bên nam sang một bên khác, chỉ còn một căn nhà. Hy vọng tìm thấy Bàng Nghĩa càng mong manh, tim trĩu nặng, điều duy nhất an ủi là không tìm thấy xác chết của Bàng Nghĩa.
Đúng lúc đó, ở căn nhà duy nhất còn nguyên vẹn bỗng bùng sáng một ngọn lửa màu xanh lục, lập lòe như ma trơi lọt qua ô cửa ra, độ sáng vượt xa đèn lửa bình thường, chiếu hắt đến cả bình nguyên hoang dã ở xa xa về mặt bắc trấn. Nếu Yến Phi tin vào thuyết quỷ thần, ắt hẳn sẽ sợ đến vắt chân lên cổ mà chạy, ngờ rằng mãnh quỷ xuất hiện. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nhưng Yến Phi chẳng sợ gì cả, chỉ đề cao cảnh giác mà thôi. Chàng cẩn thận đi từng bước đến gần căn nhà chiếu ra ánh lửa xanh lục nọ.