Hồng Kiến Quốc nghĩ đến điều này mà cảm thấy trái tim đập rộn lên, dựa vào quan hẹ của bố hắn, hơn nữa còn có chiến tích sắp có được, biết đâu địa vị của hắn sẽ nhảy lên vài cấp.
- Chào chủ tịch Hồng!
Một chiếc Santana dừng lại ngay bên cạnh Hồng Kiến Quốc, Tiểu Ngô của văn phòng thị trấn huyện thành bước xuống xe, sau đó cung kính chào hỏi Hồng Kiến Quốc.
Hồng Kiến Quốc khẽ gật đầu, sau đó dùng giọng điệu rất có phong thái lãnh đạo để hỏi:
- Tiểu Ngô đã về rồi à? Đã gửi thiếp mời cho xã Tây Hà Tử chưa?
- Thưa chủ tịch Hồng, đã đưa đến tay của bí thư Vương.
Tiểu Ngô phản ứng rất gọn gàng linh hoạt.
- Được, Vương Tử Quân nói thế nào?
Hồng Kiến Quốc dùng giọng chăm chú hỏi.
- Bí thư Vương nói nhất định sẽ đến đúng giờ.
Tiểu Ngô biét rõ tính nết của chủ tịch Hồng, thế là dùng giọng vang dội đáp trả.
"Đến đúng giờ?"
Vẻ mặt Hồng Kiến Quốc chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy mỹ mãn mà cười ha hả nói:
- Đến đúng giờ, tốt, rất tốt.
Hồng Kiến Quốc thật sự không có cảm tình gì với Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử, chủ yếu là xuất phát từ hai nguyên nhân, vốn là hắn đã hơn ba mươi và là chủ tịch thị trấn huyện thành, được xưng là cán bộ chính khoa trẻ tuổi nhất huyện Hồng Bắc, nhưng từ khi Vương Tử Quân đến thì tất cả hào quang trên đầu hắn đã không còn.
Nếu so tuổi tác thì Vương Tử Quân nhỏ hơn Hồng Kiến Quốc cả chục tuổi, nhưng nếu nói về chức vụ thì lại cao hơn Hồng Kiến Quốc nửa cấp. Không quan tâm bọn họ đều là cấp chính khoa, nhưng cách biệt giữa bí thư và chủ tịch là như thế nào thì ai cũng rõ ràng.