Quản gia vẻ mặt hơi tái đi, bàn tay vô ý thức bao trùm cái mông từng bị chấp hành gia pháp, đau đớn dường như mơ hồ còn tồn tại."Tiểu thư, điện hạ hiện tại tám phần mười là đã tới điểm tập trung quân, cho dù chúng ta đến, cũng không thấy Vương gia."
"Ngươi không mang ta đi, ta tự mình đi." Tính tình quật cường nổi lên, Đào Tiểu Vi dùng sức đẩy quản gia béo mập ra, giận bừng bừng nhắc váy lên đi ra bên ngoài.
Thiên Sương cùng Thiên Đồng lập tức đuổi theo, một tả một hữu nắm tay tiểu nữ oa, mặc cho nàng giãy dụa, cũng không dám thả lỏng, khó khăn lắm, cuối cùng cũng đem được nàng mang về nội viện.
Tiểu cô nương hiếm khi khóc như đứa trẻ giờ đang gào khóc thảm thương.
... ...
Bữa cơm thường ngày cùng ăn với Nhan Hi, bây giờ còn muốn phong phú hơn. Tràn đầy một bàn, sắc màu và hương vị toàn bộ đều hấp dẫn. Trước đây những thứ này tất cả đều làm Đào Tiểu Vi khen không dứt miệng, mà hôm nay, lại bị lạnh nhạt một bên, động cũng không động.
"Tiểu thư, người nên ăn nhiều a, người xem, đây đều là mỹ vị làm rất tinh xảo, rất ngon nga." Thiên Sương đứng ở một bên nhìn tiểu cô nương viền mắt khóc đến sưng đỏ, mấy ngày nay nàng đã liên tục khóc nháo muốn người mang nàng đi ra ngoài gặp thất điện hạ, nhưng lại bị mang trở về, hiện tại dáng người rất thương tâm, ngoại trừ nước mắt, nửa câu nói cũng không nói.
Thiên Đồng thở dài, "Vi vi, Vương gia xuất môn làm đại sự, người là hài tử hiểu chuyện, hẳn là thông cảm mới đúng, không có vương gia ở bên, người hảo hảo bảo trọng chính mình, không nên để vương gia lo lắng a."
Đào Tiểu Vi đã không còn phát tiết giận dỗi, vành mắt lại bắt đầu nổi lên u ám, bò lại giường, đem chăn quấn toàn bộ thân mình lại.
Người xấu, cho dù là hắn xuất môn làm chính sự, cũng không thể như thế lén lút đi. Chí ít cũng phải nói lời từ biệt với nàng, không biết tính toán cái gì, thừa dịp nàng ngủ say lặng lẽ ra đi, không chút lo lắng nghĩ đến cảm nhận của nàng.
Như vậy so với hành vi vứt bỏ có cái gì khác nhau?
Hừ, lần trước cũng là như thế này, không hé răng chạy đi công vụ hơn nửa tháng, liền một tin tức cũng không có, nàng đã không có tính toán, nàng còn như một hảo hài tử không nháo loạn, không nghĩ tới lần này còn trầm trọng hơn, trước khi chuẩn bị đi xa không nói lời từ biệt nàng còn chưa tính, đằng này đột nhiên biến mất, vài câu cũng không lưu lại cho nàng, mọi người trong phủ đều biết nàng lại không biết gì cả.
Tiểu hài cũng có tôn nghiêm.
Rõ ràng là không chú ý tới nàng.
Rõ ràng coi nàng không tồn tại.
Người xấu, chờ hắn trở về, xem nàng như thế nào cắn hắn cắn đến rớt luôn thịt.
Tán loạn tóc dài, Đào Tiểu Vi từ chăn đi ra, hàm răng hận không thể lập tức cắn tay Nhan Hi, lộ ra răng nanh như một con thú nhỏ.
"Thiên Sương, phân phó xuống phía dưới, ta muốn đổi phòng ở." Nàng mới không cần ở trong phòng có hơi thở của hắn, chăn gối, mấy thứ này luôn nhắc nhở nàng, Nhan Hi không chút do dự vứt bỏ nàng.
"Muốn dọn đến Tú lâu sao? Bên kia tất cả đều có sẵn, mỗi ngày đều có người hầu quét tước, tùy thời có thể chuyển qua." Thấy nàng nói muốn đổi, Thiên Sương tươi cười rạng rỡ.
Đào Tiểu Vi dùng sức gật đầu, nàng quyết định sau đó không bao giờ ... để Nhan Hi trở thành người quan trọng nữa, nếu hắn như vậy không chú ý tới nàng, như vậy nàng cũng muốn từ bỏ hắn.
Nhưng… không thể ban đêm cùng hắn ngủ. Mặc kệ Tú lâu lại có hằng hà sa số món đồ chơi, buổi tối không có người cùng ngủ cũng không sao, hắn đi rất tốt, như vậy sẽ không phải đang cao hứng chơi mà buộc phải bỏ xuống, chạy về bên này bồi hắn ăn.
Cho dù hắn trở về tự mình xin lỗi nàng, nàng cũng sẽ tiếp tục hận hắn, vĩnh viễn nhớ hắn đã vứt bỏ nàng như thế nào.
Nàng muốn cho Nhan Hi thấy, không có hắn, Đào Tiểu Vi cũng sống rất tốt.
Hừ, tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm của một tiểu hài tử.
... ... . .
Ngụy và Yến chiến tranh, đối chọi gay gắt trên biên cảnh, hỗn chiến diễn ra càng không thể ngăn cản.
Hai bên thế lực ngang nhau, khó phân thắng bại.
Ngụy quốc huy động lực toàn quốc, không ngừng tiếp viện cho biên cương, rất nhanh, tam vạn đại quân biến thành mười vạn, muốn một lần đánh vào bên trong Yến quốc. Binh khí, lương thảo, quân đội, đâu vào đấy được vận chuyển đến biên cảnh, một điểm cũng không có vẻ lúng túng, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị tất cả, chủ mưu đã lâu.
Yến quốc hoàng đế vốn để Nhan Hi xuất binh với mục đích uy hiếp Ngụy quốc, nhưng cũng làm cho Ngụy quốc biết rằng Yến quốc không đành lòng để xãy ra chiến tranh. Nhưng thật không ngờ, ngụy quốc cũng dám nhân cơ hội này, công khai tuyên chiến, lộ ra âm mưu đã che giấu từ lâu, dữ tợn rít gào, mơ ước dã tâm lớn.